Hôm sau, Ấn Vân Mặc ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, đi đến trong viện đã thấy Ấn Huyên rời giường từ lâu, đang ở trong đình bát giác dưới tàng cây một bên uống trà, một bên lật xem địa chí Vận trạch huyện.
“Truyền thuyết dưới đáy Đồng Ngô giang có Thanh Long, từ lúc tiền triều khai quốc đã bắt đầu truyền lưu tại bản địa. Suốt hai trăm năm này không thấy có ghi lại cái gì ác tích. Trước khi Lý gia trùng kiến đê, Đồng Ngô giang hàng năm đều có lũ, mặc dù có chút ngập lụt, lại chưa từng phát thành đại thủy. Hiện giờ Thanh giao này vì sao chợt gây họa nhất phương, sát hại dân sinh?” Ấn Huyên cau mày nói, đem địa chí trong tay đưa cho Ấn Vân Mặc.
Ấn Vân Mặc tiếp nhận lật xem, chưa kịp tiếp lời, phía sau có một thanh âm nam tử nói: “Thanh giao gặp thiên kiếp, muốn mượn phàm nhân máu huyết tu luyện pháp bảo, để độ kiếp kéo dài tuổi thọ.”
Hai người quay đầu vừa thấy, trong đình viện không biết khi nào xuất hiện một nam tử trẻ tuổi vóc người cao to, cẩm bào xanh biếc viền bạc, một đầu tóc dài sáng lạn buông rũ phía sau, tư thái tao nhã như minh hà lưu vân. Khí khái phiêu dật tài tử, khiến người vừa thấy liền sinh hảo cảm, nhớ tới bài thơ “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma” (*).
[(*): một câu trong Kinh thi, khen ngợi dung mạo, đạo đức, học vấn của Vệ Vũ Công, đại khái là người đẹp, học vấn cao, đạo đức tốt]
Hắn mang theo ý cười ôn nhuận, hướng Ấn Huyên chắp tay: “Tập Duật Quân tham kiến Nhân hoàng.” Ánh mắt chuyển hướng qua Ấn Vân Mặc, ngẩn ra, lộ ra vẻ nghi ngờ suy tư, tựa hồ không nhận ra thân phận người này, một lát sau mới làm lễ nói: “Kiến quá đương triều hoàng thúc.”
Ấn Huyên lấy quốc quân quy cách hoàn lễ, hỏi: “Lời nói của Thần quân là thật? Trận này hồng thủy đoạt đi tánh mạng ngàn vạn con dân ta, đều là bởi tư dục của Thanh giao này?!”
Tập Duật Quân giận dữ nói: “Cũng bởi ta làm việc sơ ý. Thiên đình sắc phong ta làm giang thần, ta phụng mệnh tiến đến Đồng Ngô giang hạ xuống, không nghĩ giang đạo đã bị một con địa long chiếm cứ. Hắn đầu tiên là đau khổ năn nỉ, nói tu hành bao năm lưu luyến hang ổ, không nỡ rời xa. Lại đề xuất muốn xem phong thần kim điệp của ta mới bằng lòng hết hy vọng. Ta nhất thời sơ sẩy, liền xuất ra cho hắn xem, ai ngờ tiểu tử này thập phần giảo hoạt, cuốn lấy kim điệp trốn vào trong thủy phủ, chết sống không chịu đi ra. Ta liên tiếp giục đòi, hắn lợi dụng mưa gió để áp chế. Ta lại sợ hai bên toàn lực tranh đấu, chắc chắn đê luỹ yếu ớt bất kham này sẽ hoàn toàn suy sụp, khiến hại đến dân chúng gặp tai ương, bất đắc dĩ đành phải mượn lực của chúng sinh tín ngưỡng mà phá hủy tượng của hắn, khiến hắn tiêu giảm hương khói. Nếu dân chúng bản địa không còn một người tín ngưỡng hắn, không có nguyện lực thêm vào, phong thần kim điệp kia liền sẽ tự động rời hắn mà đi, trở lại trong tay ta.”
Nghe được “Phong thần kim điệp” bốn chữ, Ấn Huyên không khỏi thần sắc cổ quái mà nhìn thoáng qua tiểu Lục thúc, thấy y lúc này ngồi ở ghế đá, dáng vẻ như đang ngồi nghe thuyết thư, nhấp trà rung chân vẻ mặt thảnh thơi, chỉ kém không mang một đĩa hạt dưa đến nhấm nháp, hoàn toàn một bộ dáng thanh nhàn rảnh rỗi.
Nói vậy mấy từ này cũng là y từ trong tạp thư xem ra đi, chính mình suýt nữa lại bị y lừa dối, còn cho rằng y từ bé đã ngộ đạo chân tu quái quỷ gì đấy!
Quay đầu lại nhìn Tập Duật Quân ôn lương như ngọc, đây mới đúng là đạo cốt tiên phong. Ấn Huyên ngầm hạ cảm thán, đáp: “Thần quân tính cách ôn hòa, nên bị tiểu nhân lừa đảo. Thanh giao này vừa gian xảo vô lại, lại coi mạng người như rơm rác, quả nhiên là tai hoạ! Thần quân từ từ đòi lại là tốt, nhưng trẫm lo lắng dân chúng bản địa chịu không nổi độn đao cắt thịt. Tà giao một ngày chưa trừ diệt, huyện Vận trạch liền nguy như chồng trứng, thỉnh thần quân lại tìm thượng sách.”
Tập Duật Quân nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: “Trừ phi có người có thể lẻn vào thủy phủ, đem phong thần kim điệp thu hồi. Có hai việc khó: thứ nhất, Thanh giao tử thủ ở thủy phủ không ra ngoài, cần phải dẫn hắn rời đi mới xuống tay được; thứ hai, phong thần kim điệp thần lực tràn đầy, không phàm nhân nào có khả năng lấy được.
Điểm thứ nhất, ta còn có cách giải. Liền thách hắn một trận chiến quyết thắng thua. Ta nếu thua sẽ tự rời đi, sẽ không đến tranh giành vị trí giang thần này nữa. Hắn cũng sợ ta nếu mất đi thần điệp sẽ nháo lên thiên đình ắt bị trách phạt, thêm nữa hương khói thưa dần kéo dài cũng không ổn, bởi thế tất đến ứng chiến. Chính là còn điểm thứ hai…” Hắn khó xử mà nhìn thoáng qua Ấn Huyên, do dự một khắc, vẻ bất đắc dĩ mà nói rằng: “Thế gian chúng sinh, chỉ có một người có thể miễn cưỡng kiềm giữ phong thần kim điệp này, chính là thuận thiên Hoàng đế.”
Ấn Huyên nghe vậy nói: “Thần quân hy vọng là trẫm đích thân đi thuỷ phủ, thu hồi phong thần kim điệp kia?”
Tập Duật Quân xấu hổ mà thấp đầu, “Nếu không phải vì ta năng lực không tốt, cũng không đến mức phải làm phiền Nhân quân mạo hiểm phiêu lưu. Xem ra, hay là vẫn nên tìm phương pháp khác đi.”
“Đoạt lại vị trí Đồng Ngô giang giang thần, là chức trách của thần quân. Bảo hộ dân chúng không để yêu tà làm hại, chẳng lẽ không phải là chức trách của Hoàng đế ta sao?” Ấn Huyên đi đến trước mặt hắn, không biết sợ mà nói, “Nếu việc này ngoài trẫm ra không ai có thể, trẫm tự nhiên không thể từ chối mà trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ.”
Tập Duật Quân xúc động, phất một tay áo quỳ xuống đất, hành một cái đại lễ: “Nhân hoàng anh dũng vô tư, ý chí đại nghĩa, phàm nhân chúng sinh có phúc, cũng là Nhân thần mẫu mực.”
Ấn Huyên nâng hắn dậy: “Thần quân không cần đa lễ, ngươi và ta đều cùng mục tiêu nhất trí, đồng lòng hợp lực lại mà giết yêu tà.”
Ấn Vân Mặc ngồi nhìn chẳng buồn lên tiếng. Đến lúc này mới che miệng ngáp một cái, lười biếng nói: “Này một khúc Kinh Kha thí Tần hát đến hảo nha, còn thiếu mỗi cái đầu Phàn Vu Kỳ (*) nữa là đủ, ta liền gắng gượng mà đảm đương một lần đi. Ngược lại Bạch Long thần quân, lần tới nhớ suy nghĩ cặn kẽ, đừng có làm chuyện ngu xuẩn rồi khiến người khác đổ vỏ cho ngươi.”
[(*): từ tích Kinh Kha ám sát Tần Vương. Phàn Vu Kỳ là tướng mà Tần Vương muốn giết, vì giúp Kinh Kha có cơ hội tiếp cận Tần Vương, Phàn Vu Kỳ tự nguyện chịu chết, để Kinh Kha dâng đầu mình cho Tần Vương]
Tập Duật Quân xấu hổ đến hận không thể chui vào đất mà tránh đi. Ấn Huyên cũng hiểu được y nói có chút quá, nhưng lại nghĩ đến tiểu Lục thúc đây là lo lắng an nguy của mình, vì mình mà bất bình, liền cảm thấy mừng thầm, nhưng miệng lại không chút nào cảm kích: “Nói hươu nói vượn! Ai muốn ngươi đảm đương làm Phàn Vu Kỳ cái gì! Ngươi thành thành thật thật ở tại khách điếm chờ cho trẫm, dám tới gần bờ sông một bước, trẫm gọi Tử Y vệ đem ngươi nhốt trong phòng, mười hai canh giờ bên người nhìn chằm chằm.”
Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Lúc này mới thấy có hiếu, yêu mến đường thúc này nha! Đáng tiếc lòng thúc ngươi đã quyết, không đi không được. Hoàng thượng không phải trước cũng miệng vàng lời ngọc, muốn ta một tấc cũng không rời mà theo bên người sao? Hiện giờ lại muốn đem ta phủi sạch sẽ? Không có cửa đâu!”
Ấn Huyên ẩn ẩn cả giận nói: “Ngươi dám kháng chỉ?”
“Kháng lại thì sao? Có bản lĩnh ngươi lại nhốt ta mười lăm năm đi.” Ấn Vân Mặc lạnh lùng nói.
Ấn Huyên tức đến mặt cũng tái đi. Tập Duật Quân nhìn tình thế không ổn, vội hoà giải nói: “Chỗ này của ta có hai kiện pháp bảo, có thể bảo hộ hai vị bình an. Thứ nhất là Giao nhân tinh nguyên, uống vào có thể tạm hóa thành hình thái giao nhân, duy trì liên tục sáu canh giờ, ở trong nước có thể tự do hô hấp, nói chuyện, không sợ nước lạnh, bơi lặn nhanh như Ngư long; Thứ hai là một cái túi tích thế, đem phong thần kim điệp để vào trong đó, có thể ngăn cách thần lực lộ ra ngoài, không bị Thanh giao kia cảm ứng được.”
“Cái gì, giao nhân tinh nguyên, tùy tiện lấy tám mươi một trăm khối còn chẳng được xem là nhiều. Còn có, ngươi không thể cấp mấy cái pháp bảo linh tinh để tấn công hoặc phòng ngự gì sao? Thanh giao tuy bị điệu hổ ly sơn, nhưng vạn nhất gặp phải binh tôm tướng cá gì đó, ngươi bảo phàm nhân như ta làm thế nào tự bảo vệ mình?” Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm nói, “Ai nha Bạch Long thần quân, sai người làm việc phải xuất ra thành ý, không cần keo kiệt như thế.”
Lúc này Tập Duật Quân mặt cũng tái đi, hết sức khó xử mà nói: “Giao nhân tinh nguyên đến từ sâu trong Đông hải, trừ khi giao nhân tự nguyện cũng không lấy được, trên tay của ta cũng chỉ có hai khối. Về phần pháp bảo khác… Ta còn có một mộc khôi lỗi (*). Khi khó có thể thoát thân tung nó ra, hóa thành thế thân mà giữ chân hấp dẫn địch tập, tự thân nhân cơ hội chạy trốn…”
[(*): con rối bằng gỗ]
“Nói cách khác, ngươi một kiện pháp bảo có sức chiến đấu cũng không có, khó trách chính long bị á long khi dễ.” Ấn Vân Mặc nhất châm kiến huyết (*) nói.
[(*): một mũi châm liền thấy máu, ý nói thẳng vào trọng tâm không nể nang gì]
Tập Duật Quân lấy tay áo che mặt, chỉ vào giếng cổ bên đình bát giác, nói: “Giếng này thông ra đáy Đồng Ngô giang, ta ở tại miệng giếng đã hạ phù chú, đi xuống sẽ tiếp dẫn tới thủy phủ động khẩu. Ta đây liền đi khiêu chiến, các ngươi thấy trên không trung có hồng kiều trường quán, liền xuất phát.” Nói xong toàn thân hóa ra làn gió, chạy trối chết.
Trên bàn đá trong đình bát giác, xuất hiện hai khối lệ tích bằng ngón tay cái, hình dạng như giọt nước trong suốt; một cái túi gấm màu xanh thêu phù chú phức tạp; cùng với một chiết phiến (*) dài, màu đen lại sinh ra một mảnh lá cây khô. Ấn Huyên tò mò mà nhặt lên chơi đùa: “Đây là tiên gia pháp bảo? Thoạt nhìn cũng chẳng có vẻ gì thần diệu.”
[(*): chiết phiến – quạt giấy loại xếp lại]
“Linh khí mà thôi.” Ấn Vân Mặc không để bụng nói “Động phủ của tiên nhân quơ một cái cũng được một bó to – Bạch Long thần quân này cũng tệ đến là thất vọng.”
“Tị thủy pháp bảo chỉ có hai khối, ta và Hoa Lâm xuống nước, ngươi ở tại nơi này đợi đi.” Ấn Huyên đem mấy thứ linh khí này bỏ vào trong ngực, kiên trì nói.
Ấn Vân Mặc không cho thương thảo mà lắc đầu: “Ngươi nếu không cho ta đi, các ngươi chân trước vừa đi, ta sau lưng liền nhảy xuống giếng, không chừng còn có thể đến thủy phủ gặp lại.”
Ấn Huyên không biết làm thế nào, đành phải thổ lộ trong lòng nói: “Tiểu Lục thúc, ta không muốn ngươi lấy thân vượt hiểm, ngươi hảo hảo ở chỗ này chờ ta trở về, không được sao?”
“Không được!” Ấn Vân Mặc tiến lên, cầm cánh tay của hắn, “Huyên nhi, nghe thúc nói, hôm nay việc này chỉ một mình ngươi không được. Có ta đi theo, tốt xấu phần thắng lớn hơn một chút.”
Ấn Huyên dùng sức ôm lấy eo y, cằm gác lên vai, cọ cọ vào tóc y: “Tiểu Lục thúc đây là muốn cùng ta đồng sinh cộng tử?”
Ấn Vân Mặc âm thầm nói: ngươi không được chết, nếu không ta là kiếm củi ba năm thiêu một giờ à!
Ấn Huyên tưởng y ngầm thừa nhận, giờ phút này một khối băng tâm cũng muốn hóa thành xuân thủy, tại bên tai y nỉ non: “Tốt lắm, ngươi đã không muốn sống một mình, ta chết cũng sẽ lôi kéo ngươi theo.”
Ấn Vân Mặc ở trong cái ôm dịu dàng thắm thiết của hắn, không tiếng động mà trả lời: đừng có mà kéo ta đi. Ngươi tự đi đầu thai chuyển thế đi, cùng lắm thì ta lại bắt đầu từ đầu.
Hai người ôm nhau đồng sàng dị mộng một khắc, chợt thấy sắc trời biến đổi, mây đen ầm ầm áp đến, giống như muốn đè cả thành quách sụp xuống. Giang phong gào thét cuộn qua phố xá, ngoài tường có người cao giọng la hoảng lên: “Rồng hút nước! Mau nhìn, mặt sông có rồng hút nước!”
Ấn Huyên từ nhỏ đã được học võ công. Nhưng theo quy củ trong cung, kiếm sư không được dạy đấu thuật, sợ xảy ra thọ thương, chỉ cốt cường thân kiện thể, bởi thế cũng coi như có chút căn cơ. Hắn ôm Ấn Vân Mặc nhảy lên tường, hướng về phía xa xa quan sát. Quả nhiên thấy Đồng Ngô giang sóng dâng lên, mặt sông cuộn lên như thuỷ long, cao đến tận trời, uy thế kinh người. Mà trên trời, mây đen che lấp mặt trời, lại xuất ra một đạo cầu vồng bảy sắc, cùng thuỷ long cuốn lấy nhau. Trời cao nhất thời phong vân biến sắc, thỉnh thoảng truyền ra tiếng binh khí tranh đấu, giống như hai cỗ đại uy năng đang quyết đấu sinh tử.
“Thời điểm đến rồi, chúng ta xuống giếng đi.” Ấn Huyên nói xong, ôm Ấn Vân Mặc nhảy xuống đầu tường, đi đến bên cạnh giếng cổ. Hai người nuốt giao nhân tinh nguyên, chỉ cảm thấy mùi tanh lành lạnh theo cổ mà xuống, vẫn chưa cảm thấy thân thể phát sinh biến hóa gì.
Nước giếng âm u gợn sóng lăn tăn, lá bùa trên trên thành giếng bằng đá tản mát ra bạch quang, Ấn Huyên có chút khẩn trương mà cầm chặt tay Ấn Vân Mặc “Tiểu Lục thúc, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Ta nhảy xuống trước?”
Ấn Huyên thở sâu, dẫn đầu vượt qua thành giếng, nhảy xuống nước, năm ngón tay vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Ấn Vân Mặc.
Thân thể vừa rơi xuống nước, hắn theo bản năng mà nín thở, đã thấy tiểu Lục thúc gần trong gang tấc hướng hắn mỉm cười, quang ảnh khiến gương mặt mỹ diệu tuyệt vời, tay áo mềm mại như sóng tung bay, biến hoá kỳ lạ kinh diễm như thiên tiên. Hắn kìm lòng không được mà há miệng thở dốc, dòng nước vẫn không sặc vào, lại cảm thấy một loại cảm giác dị thường mềm mại cùng thoải mái ấm áp, giống như trở về trong bụng mẹ, chẳng những hô hấp tự nhiên, hành động cũng càng tự do tự tại.
Đây là hóa giao lực? Ấn Huyên sờ sờ sau tai mình, không biết khi nào sinh ra một đôi mang cá, lại cúi đầu thấy, giáp khố bị rách ra, hai chân hóa thành một cái đuôi cá màu vàng sắc tía thật lớn, nhìn có chút doạ người.
Một cái đuôi cá trắng muốt, phía trong lại ửng đỏ, từ bên cạnh nhẹ nhàng mà cuốn đến, ở trên đuôi hắn linh hoạt mà vỗ vỗ vài cái. Ấn Huyên nhìn Ấn Vân Mặc nửa người nửa cá, bỗng nhiên cảm thấy đuôi cá lớn như vậy cũng không còn doạ người.
Ánh sáng từ phù chú trên thạch bích càng lúc càng mạnh, Ấn Vân Mặc cũng xoay tay nắm chặt cổ tay hắn, nói: “Tiếp dẫn pháp trận đang mở ra, giữ chặt!” Hai người chỉ cảm thấy bị một cỗ lốc xoáy kịch liệt cuốn lấy, giữa thiên toàn địa chuyển, trước mắt vô số bạch quang bay vút, cuối cùng lắng đọng lại thành một mảnh thật sâu màu chàm.
Không biết bao lâu sau, màu chàm chậm rãi rút đi, thuỷ phủ nơi đáy sông u ám mà lại rõ ràng xuất hiện trước mắt bọn họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoạ Tiên
Quyển 2 - Chương 37
Quyển 2 - Chương 37