Hai người trưởng thành nói chuyện luyến ái, đương nhiên sẽ không chỉ là dắt tay ngắm trăng ngâm thơ ở bên nhau đơn thuần như vậy.
Huống chi một người trong đó, còn là đại thiếu gia ở nước ngoài mấy năm, nhiễm phải tác phong của người nước ngoài.
Bùi Vận nào nghĩ tới từ trên người Tề Thịnh, trái lại sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa quân tử khiêm tốn.
Nắm tay ôm ấp cũng rất thường xuyên, đi làm đưa đón cũng là chuyện thường có, ngay cả vào nhà uống trà nói chuyện trời đất cũng không biết bao nhiêu lần...
Tuy rằng nội dung nói chuyện mười lần thì luôn có tám lần đều là kí ức kỷ niệm năm xưa.
Bùi Vận cũng không mong muốn đề cập đến sinh hoạt vườn trường, nhưng nhìn đến bộ dạng Tề Thịnh tràn ngập cảm giác hoài niệm không đành lòng phá hỏng hứng thú của đối phương, cũng là thỉnh thoảng đề cập đến một ít chuyện không quá quan trọng với anh.
Thế nhưng Tề Thịnh vẫn án binh bất động, tình cảm giống như bát cực đồ quả thực không còn biết trời đâu đất đâu.
May mà cơ năng sinh lý vẫn còn phát huy công dụng chứng minh hết thảy bình thường, có lúc ôm nhau, Bùi Vận thậm chí còn có thể rõ ràng cảm giác được bộ vị cứng rắn ở dưới thân của đối phương, khiến cho anh không khỏi có chút thay lòng đổi dạ, thế nhưng Tề Thịnh vẫn là nhẫn nhịn không phát tác.
Đến thời gian liền thu dọn quần áo chủ động đứng lên nói lời tạm biệt, phong độ tốt đến mức làm nguời ta ngứa răng.
Điều này làm cho Bùi Vận thỉnh thoảng cảm giác câu hỏi của mình lúc trước thực sự có chút thiếu sót.
Người cần bạn tình đâu phải là Tề Thịnh rõ ràng là Bùi Vận anh mới đúng.
Đương nhiên cũng chỉ có thể tưởng tượng.
Đối phương cũng không có ý này, anh cũng không thể miễn cưỡng.
Tuy nói anh sống sắp đến ba mươi năm da mặt cũng không tính quá mỏng, nhưng anh vốn là thiên tính hiền hoà không tự ý tranh thủ, hơn nữa lần đầu tiên trong đời nói chuyện luyến ái, đối phương còn là Tề Thịnh nhân vật như vậy, anh hoàn toàn nằm ở cục diện bị động.
Chỉ có ở một điểm lập trường của anh cực kỳ kiên định ——
Dù cho ban ngày đi làm mệt mỏi nữa, chỉ cần Tề Thịnh đến anh cũng muốn đích thân làm bữa ăn khuya, tuyệt đối không cho đối phương bất kỳ cơ hội xuống bếp.
Cứ như vậy an an ổn ổn qua một chút, bão mùa hạ không hề có điềm báo trước đổ bộ thành phố A, liên tục có mưa rào cơ hồ muốn nhấn chìm cả thành phố.
Đối với phần lớn người đi làm mà nói, chuyện này có ý nghĩa xuất hành bất tiện, tàu điện ngầm, xe bus chen chúc rất phiền phức. Mà đối với tính chất công việc của Bùi Vận mà nói, phiền phức không chỉ như thế.
Bởi vì nguyên nhân mưa rào, nhiều diện tích đất thành phố A bị ngấm nước, rất nhiều xe cộ mặc dù đậu ở chỗ này cũng bởi vì nước nhấn chìm gặp tai bay vạ gió. huống chi ngày mưa đường trơn tầm mắt bị ngăn cản vẫn có nhóm người dũng cảm lái xe ra phố.
Vì vậy ngày thường Bùi Vận làm việc coi như có quy luật vào lúc này lại bận rộn giống như con quay, tới nơi này xử lý sự cố, liền lập tức không ngừng không nghỉ chạy tới chỗ nghỉ tạm, một ngày hận không thể ngoại trừ ngủ lúc ăn cơm anh đều phải tăng ca.
Thật vất vả làm đến hôm trước ngày nghỉ ngơi, xử lý nhiệm vụ cuối cùng, không hề ngoại lệ lại là sự cố xe bị nhấn chìm.
Đường núi rất nhỏ, mặc dù không dài, thế nhưng địa thế vốn là thấp hơn dễ dàng bị nước đọng. Bùi Vận cẩn thận mà lái xe của công ty đi qua, tận lực đi qua chỗ nước cạn, tìm kiếm vị trí thích hợp dừng xe.
Không ngờ một tin nhắn ngắn gửi tới: Ngày mai tất cả nhân viên công tác không được nghỉ ngơi, đi làm bình thường.
Bùi Vận tùy ý nhìn lướt qua, chân đạp van ga không tự chủ run lên.
Kết quả xe của anh cũng không may mắn mà lái vào bên trong vùng nước đọng.
Sau đó thân xe loáng một cái, xe quang vinh mà sà xuống.
Bùi Vận không nói gì mà nhìn ngó ngoài cửa sổ, đang chờ cùng khách hàng liên lạc một chút nói rõ tình huống, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc Chevrolet màu xanh lam, chủ xe đang dò xét nửa người tại ngoài cửa xe, hung hăng nhìn về phía anh phất tay: "Sư phụ! Tôi ở đây!"
Thì ra chính là chiếc xe kia... Cũng không phải xa.
Bùi Vận bất đắc dĩ gọi điện thoại qua, quả nhiên thấy chủ xe hướng anh phất tay sau đó giơ lên điện thoại: "Sư phụ! Xe của tôi bị chìm trong nước rồi! Anh nhanh chóng tới xem một chút!"
Bùi Vận dừng một chút, ở trong lòng trước tiên âm thầm bỏ thêm câu đồ nhi, mới nói: "Xe của tôi cũng vậy." =))))
"... Vậy làm sao bây giờ?"
Bùi Vận trầm mặc chốc lát: "... Tôi đi tới."
Nước đọng chiều sâu khoảng chừng đến vị trí cẳng chân, Bùi Vận mất công tốn sức mà đi tới, giúp khách hàng chụp hình ghi chép tình huống gọi xe tải, cự tuyệt ý tốt của khách hàng lời mời thịnh tình cùng anh ta nói chuyện phiếm trong lúc chờ xe tải, tự mình đi về phía xe, gọi điện thoại hướng công ty nói rõ tình huống.
Mới vừa cúp điện thoại, điện thoại di động liền vang lên, Bùi Vận tưởng cứu viện công ty gọi điện anh xác nhận địa chỉ, xem cũng không xem liền ấn nút nghe: "Xin chào, tôi bây giờ đang ở đường núi số 30, sự cố xe bị chìm dưới nước."
Đầu kia an tĩnh chốc lát, mới hỏi: "Còn đang bận bịu?"
Thanh âm quen thuộc khiến Bùi Vận nhất thời một cái giật mình, thân thể đều không tự chủ được ngồi thẳng mấy phần: "Tề Thịnh?"
Tề Thịnh đáp một tiếng: "Em chừng nào thì mới có thể tan tầm?"
Bùi Vận cười khổ: "Em cũng chưa biết nữa, chắc có thể một lúc nữa"
Đang nói, anh liền thấy chủ xe đối phương đi về phía anh, cũng không ngại người dính đầy nước, thật xa liền ồn ào: "Sư phụ, ngược lại tôi ở kia cũng không có chuyện gì, đến nơi này của anh ngồi một chút?"
Tề Thịnh ở bên kia cũng nghe được động tĩnh, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, " Đối phương đều tới đây Bùi Vận cũng không có đạo lý cự tuyệt, một bên mở cửa xe để cho đối phương ngồi vào đến vừa nói, "Đang đợi xe tải."
Đầu kia âm thanh rõ ràng cảm giác trở nên khó chịu: "Chỉ cần xe khách hàng có chuyện, em đều cùng họ chờ đợi."
"... Không phải." Bùi Vận do dự một chút, mới nói, "Xe của em cũng bị chìm."
"... Bùi tiên sinh."
"... Dạ."
"Em có thể đáng tin cậy một chút không?"
Một bộ khẩu khí hận thiết bất thành cương*.
(Thiết bất thành cương: sắt không rèn được thành thép)
Bùi Vận thực sự cảm thấy được rất là oan uổng, không nhịn được giải thích: "Thật sự, hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng."
"Đúng đúng! Tôi làm chứng!" Khách hàng ngược lại là một điểm không sợ người lạ, rất nhiệt tình mà ở bên cạnh bổ sung, "Xe của anh ấy thật sự bị hỏng!"
Tề Thịnh liền an tĩnh, một lúc mới nói: "Vậy em chú ý an toàn."
Cúp điện thoại khách hàng cười híp mắt vỗ vỗ vai Bùi Vận: "Anh gọi điện cho vợ báo cáo sao?"
Bùi Vận hơi run, đè ép mũ, sức lực không đủ mà hàm hồ đáp một tiếng.
"Ai, có đối tượng chính là tốt, về nhà muộn còn có người nhớ, cũng không giống đàn ông độc thân chúng tôi.
Khách hàng mang theo ý ước ao thì thầm nửa ngày, ánh mắt lại sáng ngời: "Sư phụ, tôi lái xe chưa từng xảy ra sự cố, đây lại là lần đầu tiên. Anh nói cho tôi một chút, gặp phải tình huống như vậy nên xử lý kiểu gì?"
"..."
Khách hàng họ Đồng, tên một chữ Dược. Hơn nữa người cũng như tên, tương đối rộng rãi. Ngoại trừ công tác cùng cần phải xã giao, Bùi Vận thường ngày cũng không quá mức nói chuyện với người lạ, nhưng là thực sự không chịu nổi đối phương sinh động, đơn giản cùng anh ta nói một chút hạng mục cơ bản cần chú ý.
Đồng Dược nghe được gật đầu liên tục cảm ơn, dáng dấp khiêm tốn lại thành khẩn khiến Bùi Vận đều có chút không biết làm thế nào. Đợi xe tải đến đem xe hai người kéo đi, Đồng Dược kéo anh, nhiệt tình mời mọc: "Nhà tôi ở gần đây thôi, anh đi ngồi một chút ăn cơm rau dưa? Sau này còn phải làm phiền anh chăm sóc nhiều đấy!"
Bùi Vận lắc đầu một cái đang chờ từ chối, ánh mắt lại tại hình ảnh mơ hồ cách đó không xa, bỗng nhiên đông cứng lại, lại không xác định mà dụi dụi con mắt, chỉ lo sinh ra ảo giác.
Thân hình thon dài, áo sơ mi sạch sẽ thoả đáng, ống quần cuốn lên, đang lội nước đi về phía anh.
Bùi Vận tim đập trong nháy mắt gia tốc, trong mắt đột ngột nổi lên nước mắt.
Nhiều năm trước chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày đối phương sẽ từng bước chủ động đi về phía anh.
May là trong lúc tuyệt vọng gắng gượng vượt qua, bằng không làm sao có thể đợi đến ngày này.
Hết chương 10.
Lời edit: Tôi không tin bạn Tề có thể nhẫn nhịn vậy đâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Người Tâm Đắc
Chương 10
Chương 10