"Tôi đi về trước." Bùi Vận đẩy cửa xe ra, trên mặt xẹt qua vết hồng khả nghi, may là tia sáng tối tăm không hiện ra rõ lắm, suy nghĩ một chút liền quay đầu lại nói, "Ngủ ngon."
Tề Thịnh chỉ là gật gật đầu, ngồi ở chỗ tài xế cũng chưa hề di chuyển, mãi đến khi tận mắt thấy Bùi Vận dĩ nhiên rời đi chỗ trong xe, mới bỗng dưng lên tiếng hỏi: "Em sống ở nơi này?"
Bùi Vận không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, liền đi tới nói: "Ừm."
Tề Thịnh ngửa đầu nhìn một chút khu chung cư ở trong buổi tối càng hiện ra âm u rách nát, ngay cả hàng hiên cũng không có mấy chiếc đèn sáng. "Thuê?"
"Ừm."
"Một người ở?"
"Ừm."
"Vậy còn không mời tôi đi lên ngồi một chút?"
"Ừm..."
Mới vừa theo thói quen ừ một tiếng Bùi Vận liền phản ứng lại không đúng, Tề Thịnh cũng đã đúng lúc theo lời của anh xuống xe, gọn gàng đóng cửa xe khóa lại, trên mặt nụ cười kia làm sao có loại mùi vị kế hoạch được như ý: "Thịnh tình không thể chối từ, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Bùi Vận á khẩu không trả lời được.
Tề Thịnh ngược lại là cực kì trấn định, tự nhiên cầm lấy tay của anh: "Tầng mấy?"
"... Tầng một."
Tề Thịnh tiếc nuối thở dài, phát hiện tay Bùi Vận hơi run lên, nghi hoặc mà hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, " Bùi Vận không được tự nhiên rút tay về, cúi đầu tìm kiếm chìa khóa, "Đi vào trước đi."
Bên trong căn phòng dường như cho người ta ấn tượng giống như khu chung cư này, đồ đạc phần lớn là đồ cũ. Rất nhiều nơi bụi tường đã nứt ra rơi xuống, cũng không có trang trí gì, chỉ tản ra một luồng khí tức niên đại xa xưa.
May là được Bùi Vận quét tước coi như sạch sẽ, một phòng ngủ một phòng khách, một bếp một phòng vệ sinh, so với bên ngoài ảm đạm thì vẫn còn tốt hơn nhiều.
Tề Thịnh hướng bốn phía quan sát liếc mắt một cái: "Một người thuê một phòng, làm sao không kiếm người thuê cùng?"
Bùi Vận vội vàng rót nước cho hắn, thuận miệng nói: "Không quen."
Nhiều năm như vậy sống ở đây, ngày qua ngày đã sớm thích ứng một người, ngược lại mơ hồ e ngại trong cuộc sống có một người khác gia nhập.
Tề Thịnh tiếp nhận chén giấy để ở một bên, lại cứng rắn hỏi: "Thằng nhóc kia làm gì, sao lại cùng em ăn cơm."
Bùi Vận ngẩn người, không rõ ý hắn, mà vẫn ngoan ngoãn mà đáp: "Cậu ấy mới vừa tìm được công việc, chúc mừng một chút."
"Há, vậy bình thường em không cùng cậu ta đi vào trong đó?"
"Hôm nay là lần thứ nhất đi, " Bùi Vận quả thực có loại ảo giác đang bị lực lượng cảnh sát kiểm tra, "Lúc trước ăn cơm căn bản chính là tự tay cậu ấy làm rồi mang tới."
"Ồ?" Tề Thịnh đột nhiên nguy hiểm mà nheo mắt lại, "Cậu ta còn làm cơm cho em ăn?"
Bùi Vận lần này triệt để không biết nên làm sao trả lời.
"Em có đói bụng hay không?"
Bùi Vận nhanh chóng lắc đầu một cái.
Tề Thịnh tư duy nhịp điệu quá mức nhanh, làm cho anh thực sự có chút không phản ứng kịp.
"Có muốn ăn bữa ăn khuya hay không?"
Bùi Vận liền vội vàng lắc đầu.
"Tôi đi làm."
"..."
Sau đó Tề Thịnh vẫn chưa chờ anh phản ứng, tự mình đi tới nhà bếp, còn đóng cửa lại.
Bùi Vận lưu lại tại chỗ sững sờ một lúc lâu, cũng không biết Tề Thịnh đang có ý đồ gì, mà chung quy không yên lòng chính mình đi tới nhà bếp, vẫn là thả nhẹ bước chân đi tới đẩy cửa ra ——
Tề Thịnh đang bày ra một dạng tư thế chuyên nghiệp, nghiêm túc nấu mì ăn liền. =)))
Bùi Vận lần này thực sự không nhịn được cười ra tiếng: "Anh có phải là đói bụng không? Để tôi giúp anh nhé."
"... Tôi biết làm! Tề Thịnh nghiêm mặt đi tới, mở ra tủ lạnh lấy hai quả trứng gà, "Em ra ngoài ngồi chờ đi."
Suy nghĩ một chút Tề Thịnh tốt xấu ở nước ngoài sống mấy năm, năng lực xuống bếp chỉ sợ sẽ không có vấn đề quá lớn, Bùi Vận cũng không tiếp tục kiên trì, đi tới phòng khách ngồi xuống, xa xa nhìn hình bóng trong phòng bếp bận rộn, tay không tự chủ được nhấc lên, đè lại tiếng tim đập.
Thực sự là gay go, biết rõ không nên vọng tưởng, nhưng vẫn là không khống chế được cảm xúc ấm áp kia, lan tràn toàn thân.
Tề Thịnh rất nhanh liền đem mì thêm trứng chần dùng bát múc ra bưng đến trước mặt anh, mặt đầy kiêu ngạo tự tin nói: "Nếm thử đi."
Bên trong bốc lên khí nóng, viền mắt Bùi Vận không nhịn được có chút ẩm ướt, cúi đầu ăn một miếng.
Sau đó anh trợn mắt há mồm, cảm thấy được viền mắt càng thêm ươn ướt.
Được rồi nguyên liệu nấu ăn bị tàn phá như vậy, thực sự làm cho người ta đau lòng.
Anh đột nhiên có chút hoài niệm tay nghề của Diệp Minh.
Mùi vị này, quả thực rất giống lúc trước lần thứ nhất Diệp Minh xuống bếp... Đặc biệt.
"Làm sao không ăn?" Tề Thịnh ở trước mặt anh quơ quơ, "Đang suy nghĩ gì?"
Bùi Vận bật thốt lên: "Diệp Minh."
Tề Thịnh nhất thời sầm mặt lại rồi.
Hắn không biết mình đêm nay mình đang làm cái gì, ấu trĩ hệt như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, để chứng minh bản thân không thua thằng nhóc đẹp đẽ kia, đầu óc nóng lên chạy đi thử làm bữa ăn khuya, cực khổ nửa ngày rồi, kết quả đối phương vẫn là tâm tâm niệm niệm nghĩ đến người khác.
Bùi Vận phát hiện không đúng, cuống quít giải thích: "Thời điểm cậu ấy vừa bắt đầu học nấu ăn, mùi vị làm ra so với bát mì này... Rất tương tự."
Tề Thịnh tàn bạo mà nhìn chăm chú đối phương một lúc lâu, bưng bát lên đi về phía thùng rác.
Đột nhiên eo bị đối phương từ phía sau ôm lấy, cường độ cánh tay chậm rãi nắm chặt, Bùi Vận thanh âm yếu ớt trầm thấp truyền đến: "Cám ơn anh..."
Ngoại trừ ba chữ này, anh quả thực không biết còn có ngôn ngữ gì có thể biểu đạt tâm tình vào giờ khắc này.
Trời mới biết anh có bao nhiêu cảm kích vào một ngày ở chung, thậm chí trong hoảng hốt có loại ảo giác quá khứ hết thảy đều là đáng giá.
Tề Thịnh thân thể cứng lại, trên mặt xẹt qua thần sắc phức tạp.
Yên lặng mặc cho đối phương ôm nửa ngày, Tề Thịnh mới quay đầu lại, biểu tình đã khôi phục nhất quán thong dong: "Vậy em đến ăn hết tất cả."
"... Được."
"Như vậy Bùi tiên sinh, " Tề Thịnh câu lên khóe môi, cười khanh khách mà tuyên bố, "Chúng ta như vậy liền coi là, chính thức yêu nhau đi?"
Bùi Vận không trả lời.
Qua đến nửa ngày mới có một tiếng "ừ" không xác định tràn ra, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Hết chương 9.
Lời edit: Lớn rồi còn đi so với thằng nhóc mới ra trường, đã thế tưởng anh sẽ nấu ngon hơn người ta, ai dè...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Người Tâm Đắc
Chương 9
Chương 9