*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phát hiện tam giác scandal trong suy nghĩ của cậu đã tập hợp, tâm trạng Tư Không Dịch cực kỳ tốt. Tuy bây giờ cậu không thể vọt đến nói cho Nhạn Minh và Lục Phong biết từ hôm nay cuộc đời hai người sẽ có chuyển biến lớn, nhưng cậu có thể chạy đến lôi kéo làm quen Trần Hi nha. Dù sao bọn họ cũng là nghệ nhân cùng công ty, tính ra cậu còn là đàn em của hắn.
Vì thế Tư Không Dịch vui vẻ vòng qua Nhạn Minh và Lục Phong, đi đến ngồi cạnh Trần Hi.
Lúc cậu ngồi xuống, Trần Hi lắp bắp kinh hãi, như là sợ bị fan nhận ra. Nhưng cũng may Tư Không Dịch nhanh chóng kéo khẩu trang, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Cậu cũng đi Minh Sơn à?”
Tư Không Dịch gật gật đầu: “Ừ, nghe nói nông gia nhạc trong núi tuyết rất tuyệt, còn có thể chơi trượt tuyết. Tôi sắp sửa bước vào thời kỳ làm việc điên cuồng, cho nên muốn nhân dịp lúc còn rãnh rỗi đi thả lỏng.”
*Nông gia nhạc: hình thức du lịch về nông thôn, cho du khách thể nghiệm sinh hoạt nhà nông, sơn dã, thưởng thức cơm ở thôn quê…
Trần Hi nghe vậy cười khẽ: “Quả thật sau này cậu sẽ rất bận… Ừm, chuyện kia…” Hắn muốn nói lại thôi, Tư Không Dịch thắc mắc: “Anh muốn nói cái gì?”
Trần Hi thở dài nói: “Hôm qua tôi không có ý xem thường cậu, mèo của cậu rất đẹp, mấy con thú cưng khác cũng vậy. Ngụy Tử Hàm nói chuyện rất quá đáng, nhưng lúc đó tôi hơi khẩn trương nên nói không nên lời.”
Tư Không Dịch nghe thế, tâm trạng lập tức tốt lên không ít, cậu dựa sát vào hắn hỏi: “Anh rất thân với tên Ngụy Tử Hàm kia sao? Nói thật, hành vi của hắn làm người khác có cảm nhận không tốt về anh.”
Trần Hi nghe thế vẻ mặt có chút khó coi, một lúc lâu mới nói: “… Thật ra tôi không thân với hắn.”
Cậu lập tức kinh ngạc, chuyện này là sao?
Trần Hi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Trừ việc đóng phim ra, tôi không biết cách đối phó với những người nói chuyện vừa nhanh vừa có thói quen ngắt lời người khác, hơn nữa còn cực kỳ cố chấp như vậy. Sau khi cậu đi rồi, tôi với hắn cũng không nói chuyện, hắn chào tôi một tiếng rồi đi.”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật. Được rồi, có loại người thấy bát quái là không bước đi nổi như cậu, vậy khẳng định cũng có người đóng phim là quên hết tất cả thả lỏng bản thân, Trần Hi rõ ràng là người không đóng phim thì trầm mặc ít nói, thậm chí không biết cách giao lưu.
“Haiz, anh cũng vất vả rồi.”
Trần Hi nghe thế cười cười, hai mắt cong lên, nhìn rất thu hút. “Cám ơn cậu.”
Tư Không Dịch khoát tay: “Không có việc gì. Anh đi Minh Sơn đóng phim à?”
“Tôi đi quay quảng cáo, là tuyên truyền quảng cáo cho khu nghỉ dưỡng nông gia nhạc suối nước nóng Minh Sơn, tuy là thù lao không nhiều, nhưng tôi là người Minh Sơn, nơi này có thể phát triển như bây giờ tôi rất vui.” Nói đến quê hương của bản thân, rõ ràng Trần Hi nói nhanh hơn: “Thời tiết này đi Minh Sơn rất tốt, không lạnh, tuyết cũng rất đẹp. Còn có thể tắm suối nước nóng ngắm cảnh tuyết. Sau đó đi hái ít rau dại, củ cải, khoai tây gì đó trong rừng, cậu biết làm kimchi không?”
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ, đúng là cậu không biết làm món này, trong ấn tượng của mọi người, đặc sản ở thôn Hồ Lô chính là rượu Hồ Lô và đồ thủ công mỹ nghệ, không có kimchi. Vì thế cậu lắc đầu. Trần Hi lại nhẹ giọng cười: “Vậy chờ tôi quay quảng cáo xong sẽ dạy cậu làm nhé? Tay nghề của tôi còn tốt hơn mẹ tôi nữa. À, nhà của tôi ngay trong khu nghỉ mát nông gia nhạc, món sở trường của mẹ tôi chính là gà hầm nấm, còn có thịt sườn to bản kho tàu. Anh họ và cháu gái tôi cũng ở đó.”
Gà hầm nấm
Kimchi
Sườn
Từ trong lời nói của hắn, Tư Không Dịch có thể nghe ra tình yêu nồng nàn của hắn đối với quê hương, không hiểu sao trong đầu cậu lại hiện ra một bức tranh thôn quê tuyết trắng tuyệt đẹp. Cậu lập tức trở nên vui vẻ, nở nụ cười trong sáng: “Được nha, bây giờ tôi đã nhịn không được chảy nước miếng rồi nè.”
Trần Hi cũng cười, Tư Không Dịch nhìn hắn bỗng nhiên cảm thán trong lòng, nếu người này là con gái, không biết sẽ có bao nhiêu đàn ông ưu tú quỳ dưới váy đây. Đáng tiếc lại là đàn ông.
Lúc này loa thông báo vang lên, Tư Không Dịch a một tiếng, cậu còn một chuyện quan trọng chưa kịp mở miệng, vốn không khí vừa đúng, hiện tại thật đáng tiếc. Thế nhưng chờ lúc cậu cầm vé máy bay, phát hiện chỗ ngồi của cậu chính là hàng xóm với Trần Hi, liền mở cờ trong bụng.
“Ôi chao, cám ơn tổng tài đẹp trai bá đạo có tiền có quyền của chúng ta.” Sau khi ngồi xuống cậu nhỏ giọng nói thầm.
Trần Hi hửm một tiếng: “Cậu nói gì? Tổng tài?”
Tư Không Dịch nhanh chóng lắc đầu: “Không nói gì, không nói gì. Nếu nhà anh ngay trong Minh Sơn, vậy anh nhất định biết rất rõ phong cảnh xung quanh phải không? Lỡ như tôi gặp nạn, nếu tôi gọi điện anh có đến cứu tôi một mạng không anh Trần?”
Trần Hi nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Nếu cậu gặp nguy hiểm thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa người đến cứu cậu. Thật ra bây giờ tôi cũng không biết rõ Minh Sơn nữa, ngược lại anh họ tôi là đội viên trong đội cứu hộ. Trước kia đã cứu không ít người, tôi… ừm, tôi cũng một lần ngoài ý muốn cứu được một người. Thế nhưng đều là chuyện trước kia, cậu nhớ rõ nếu gặp chuyện ngoài ý muốn ở Minh Sơn cũng không nên chạy loạn, trong rừng có rất nhiều cây tuyết tùng, đi xa bị rơi vào hố tuyết nào đó là phiền phức to. Còn phải chú ý giữ ấm.”
Tư Không Dịch nghiêm túc gật đầu, sau đó suốt dọc đường không nói chuyện nữa. Lúc này cậu đã có thể hoàn toàn xác định, Trần Hi chính là người đã cứu Lục Phong ba năm trước, nhưng hiện tại lại có một vấn đề mới nhảy ra – Tuy Yến tổng khinh bỉ Lục Phong thiểu năng trí tuệ, nhưng nói thật, đầu óc Lục Phong vẫn còn tốt lắm, phải có tình huống nào đó mới làm Lục Phong nhận nhầm ân nhân cứu mạng, mà còn không nghi ngờ chút nào? Chẳng lẽ lúc ấy Lục Phong là một người chết?
Dọc đường Tư Không Dịch cứ suy nghĩ như vậy, hơn hai tiếng sau bọn họ đến sân bay Thẩm thành cách ngọn núi nổi tiếng kia không xa.
Sau khi Tư Không Dịch xuống máy bay cũng không thấy Yến Khôn, thế nhưng cậu nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn bảo cậu cọ xe Trần Hi đi đến nông gia nhạc suối nước nóng Minh Sơn, có thể thấy được cách thức Yến tổng giữ bí mật tốt như thế nào.
Mà lúc này Tiểu Văn nghe lén Nhạn Minh và Lục Phong một đường, thu hoạch một lượng lớn bát quái quay về. Trên đường về nông gia nhạc, Tiểu Văn nói những chuyện liên quan cho Tư Không Dịch nghe.
Vo ve vo ve! [Tên Nhạn Minh này rõ ràng là chột dạ, hắn cũng không muốn đi chuyến du lịch này, là Lục Phong đề nghị, hình như vì hồi tưởng chuyện trước kia. Nếu đúng là Nhạn Minh đã cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không mất hứng, còn luôn nói sang chuyện khác hoặc là giả bộ không khỏe. Còn nữa, Lục Phong hỏi hắn rất nhiều chuyện của ba năm trước, hắn đều hàm hồ nói không nhớ rõ. Tuyệt đối có vấn đề!]
[Thêm một điểm mấu chốt chính là, lúc Nhạn Minh cứu Lục Phong, toàn bộ quá trình Lục Phong đều hôn mê, hắn rơi xuống một hố tuyết hẻo lạnh suốt một đêm, cũng may được phát hiện sớm, nếu không đã bị đông chết rồi.]
Tư Không Dịch Tư gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, chuyện này đã giải thích vì sao Lục tổng não tàn suốt ba năm. Sốt cao thật nguy hiểm nha. Thế nhưng nếu Lục Phong dẫn Nhạn Minh đến đây thì rất có thể Lục Phong đã phát hiện có chuyện gì đó không đúng, hoặc là trong lòng đã nghi ngờ, nên hắn mới làm như vậy. Chậc chậc, lúc này Nhạn Minh tuyệt đối hoảng hốt muốn chết. Nếu hắn biết Trần Hi cũng đến đâu, có thể hoảng sợ đến khóc không nhỉ?
“Kế tiếp vẫn dựa vào mày, nhớ rõ đeo camera siêu nhỏ nha. Yến tổng đã bảo người trong bộ phận khoa học kỹ thuật nghiên cứu máy quay ẩn công nghệ cao, nhất định phải chụp được bát quái.” Tư Không Dịch nhỏ giọng dặn dò Tiểu Văn.
Tiểu Văn vo ve một tiếng, tỏ vẻ nó cực kỳ thích máy quay siêu nhỏ giấu kín công nghệ cao. Sau đó cảm thán một tiếng. [Thật ra nếu so với Yến tổng, ngay cả em cũng phải thừa nhận, Lục tổng thua từ đầu đến chân. Nhất là về IQ. Quả nhiên vẫn là Yến phiếu cơm tốt hơn, sau này anh phải tạo quan hệ tốt với Yến tổng nha, đương nhiên nếu anh ta có ý đồ quấy rối anh, em nhất định sẽ chích chết hắn.]
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, bây giờ mày nói vậy là đã bị hiềm nghi làm phản rồi. Thật sợ Yến tổng đại phiếu cơm làm hư tụi bây.
Xe chạy trên đường cao tốc bốn mươi phút, sau đó Tư Không Dịch rất nhanh đến được khu nghỉ dưỡng nông gia nhạc suối nước nóng ngắm cảnh tuyết, bên cạnh khu nông gia nhạc chừng hai mươi phút đi đường chính là khu trượt tuyết, mà khu nông gia nhạc được một hàng rào tre bao quanh, thoạt nhìn tựa như một thôn trang rộng lớn. Xa xa có rất nhiều cây tuyết tùng, thỉnh thoảng còn có thể thấy được gà rừng và chó săn lông dày chạy như điên trong rừng.
Quả đúng là một nơi cực kỳ thích hợp để nghỉ ngơi thả lỏng.
Tư Không Dịch không đi cùng Trần Hi đến nhà hắn trong nông gia nhạc, mà trực tiếp đến khách sạn năm sao tốt nhất đắt nhất ở trung tâm thôn trang. Đương nhiên, còn có Yến tổng.
Dọc đường Tư Không Dịch không hề làm người khác chú ý, nhưng lúc cậu nói ra ba chữ “phòng chữ Thiên”, nhân viên lễ tân vốn đã bị dáng người cậu hấp dẫn, hai mắt càng phát sáng nhìn cậu. Tư Không Dịch nhanh chóng cầm thẻ bước nhanh rời đi. Cậu không phải là thằng ngốc lắm tiền, kẻ đó chính là một người khác trong phòng này.
Đừng hỏi tại sao Tư Không Dịch không hề nghi ngờ động cơ Yến tổng để hai người ngủ chung một phòng – Căn phòng có suối nước nóng ngắm cảnh tuyết lớn như vậy, cái giường rộng như vậy, một người ở là cực kỳ lãng phí! Hai tên đàn ông cùng ngủ thẳng thì có gì là không thể? Dù sao cũng hơn hai người ở hai phòng tính tiền gấp đôi hiểu không? Có tiền cũng không thể xài lung tung, Tư Không Dịch tỏ vẻ cực kỳ tán thành tinh thần tiết kiệm của Yến tổng.
Nhưng cũng chả dùng được cái gì.
Lúc Tư Không Dịch mở cửa phòng, trong nháy mắt cậu cảm thấy bản thân có chút thiểu năng trí tuệ.
“Anh anh anh anh!” Đầu tiên cậu hô to vài tiếng, sau đó như đang làm chuyện xấu đóng rầm cửa lại, cả gương mặt cứng ngắt đỏ bừng: “Sao ở trong phòng anh chỉ quấn một cái khăn tắm!! Đồi phong bại tục!”
Yến Khôn cũng bất ngờ Tư Không Dịch sẽ đến nhanh như vậy, nhưng tuy tổng tài bá đạo não bổ xé trời không có thực chiến, hắn vẫn có kiến thức sâu rộng, lúc này hắn nhanh chóng nắm được điểm thú vị. Yến tổng hoàn toàn không để ý bản thân đi thêm vài bước nữa là có thể làm rơi khăn tắm, kiêu ngạo mà thong thả đi đến trước mặt Tư Không Dịch, một tay xuyên qua cậu đè lên tường, lộ ra toàn thân cơ bắp trước mặt cậu. Sau đó hắn từ trên cao nhìn xuống, rất có cảm giác áp bách châm chọc nói: “Ồ, cậu đỏ mặt cái gì chứ? Đều là đàn ông, chỗ nào tôi có mà cậu không có? Hửm? Cùng lắm thì của tôi lớn hơn cậu hơi nhiều thôi mà.”
Mặc dù Tư Không Dịch là một tay bát quái thiện nghệ, là học sinh thông minh chịu khó, nhưng từ trước tới giờ cậu đều ở trong thôn Hồ Lô, sinh trong thôn lớn trong thôn, chưa từng trải việc đời, cậu bị một màn trước mắt làm kích động cực độ: “Tôi đây là nóng! Nóng! Căn phòng ấm áp như vậy mà tôi còn đang mặc áo len! Còn nữa, đều là đàn ông, nhưng anh cũng không thể không mặc quần áo đùa giỡn lưu manh! Cơ bắp thì có gì đáng khoe? Tôi cũng có cơ bắp! Còn nữa chỗ đó của tôi không nhỏ! Việc này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông! Anh còn như vậy nữa tôi sẽ bảo Tiểu Văn chích anh! Tiểu Văn nhất định chưa từng uống qua máu tổng tài đâu, chờ cả người anh đều nổi cục u xem anh tắm suối nước nóng như thế nào?”
Câu sau cùng của Tư Không Dịch thành công làm Yến tổng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước yên lặng thu hồi móng vuốt, kỳ thật hắn còn muốn sờ thằng nhóc này một phen. Thế nhưng chờ đến lúc Yến tổng hoàn hồn bắt đầu mặc quần áo, chính hắn cũng bị hành vi vừa rồi của bản thân làm hoảng sợ. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tư Không Dịch còn chưa đến hai mươi đang cứng ngắt nhìn hắn như nhìn một tên lưu manh cầm thú, lau mặt nói: “Nếu tôi nói vừa rồi tôi đột nhiên bị ác linh nhập vào người, cậu tin không? Thật ra tôi rất ôn hòa tao nhã.” Chỉ là sẽ ngẫu nhiên không khống chế được bản thân mà thôi.
Tư Không Dịch phản ứng cực kỳ nhanh cho hắn một tiếng ha ha: “Tôi thấy anh nói ngược rồi.” Anh chính là thường xuyên bị người ôn hòa tao nhã nhập thân, vừa rồi mới chính là lộ nguyên hình.
“…” Yến tổng cảm thấy hắn thế nhưng không biết nói thế nào. “Khụ khụ, à, nên ăn trưa thôi, đặc sản ở đây là cá nóc, tôm say xỉn, gân nai nấu hạt thông, sườn dê cầm tay, cậu muốn ăn không?”
Yến tổng hỏi xong liền biết được đáp án – Gương mặt Tư Không Dịch vừa cứng ngắt đề phòng đã biến thành một gương mặt ham ăn đáng yêu. Ồ, cái tên đáng yêu này ở đâu xuất hiện vậy? Thôi, ăn cơm trước đã.
“Tôi gọi thức ăn.”
Cậu dùng sức gật đầu, sau đó rất tự giác đi thay quần áo. Trong sân của căn phòng này có một hồ nước nóng, xung quanh suối nước nóng trồng một hàng cây để che chắn, nhưng cũng không ảnh hưởng tầm mắt nhìn ra xa, Tư Không Dịch nhà quê nhanh chóng muốn trải nghiệm loại hưởng thụ cao cấp này. Mà Yến Khôn ngồi trên giường nhìn thanh niên đạp nước bơi qua bơi lại trong hồ, thế mà nhìn không chớp mắt suốt hai mươi phút. Cho đến lúc tiếng chuông cửa vang lên.
Yến Khôn: “…” Vừa rồi hắn bị ác linh nhập vào người đúng không? Nhưng dáng người thằng nhóc kia đúng là không tồi, cơ bắp cân xứng, eo cong mượt mà, hai chân thẳng tắp, mông cũng rất tròn.
Yến Khôn: “…” Đột nhiên cảm thấy bản thân không bằng cầm thú.
Vì thế, lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đến, liền thấy được Yến tổng mặt mày âm trầm giống quỷ, suýt chút nữa bị dọa tè ra quần. Lúc nhân viên phục vụ run rẩy không biết nên nói cái gì cho đúng, bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh Yến, cơm đến rồi hả? Nghe mùi rất thơm nha!”
Trong nháy mắt đó nhân viên phục vụ cảm thấy, trái tim vừa mới bị Yến đại ma vương đóng băng lập tức trở nên ấm áp, hắn trực tiếp cười nói với Tư Không Dịch: “Đúng đúng đúng, đầu bếp của chúng tôi vừa mới làm thơm lắm! Anh bạn nhỏ nếm thử đi, bảo đảm còn muốn ăn thêm!”
Lúc này Tư Không Dịch chỉ mặc áo choàng tắm vọt lên, tóc còn chưa có lau khô, giọt nước trong suốt theo mái tóc chảy xuống cổ, cuối cùng chảy vào trong áo tắm, Yến Khôn nhìn một lúc lâu, đặc biệt cẩn thận lén nuốt một ngụm nước bọt.
“Ừm, tôi và anh Yến đều đói bụng, cám ơn anh, thức ăn ngon buổi tối chúng tôi lại gọi.”
Vì thế nhân viên phục vụ ấm áp rời đi, lúc rời đi hắn còn cảm thán, người kia thật đẹp trai tính tình cũng thật tốt nha. Chỉ là anh trai hắn hơi hung tàn.
Yến tổng rất hung tàn: “Cậu mặc quần áo đàng hoàng rồi ăn cơm.”
Tư Không Dịch đã nhanh chóng bưng sáu món ăn và cơm lên bàn, mùi cơm làm bụng cậu kêu sùng sục, lúc này cậu giạng chân ngồi trên sô pha, đã cầm đũa lên: “Thôi, lúc này ai cũng không thể ngăn cản tôi ăn cơm.”
Yến tổng mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào một chỗ: “À, tùy cậu thôi. Nhưng chym nhỏ của cậu lộ ra kìa.”
Tư Không Dịch…
Cậu sửng sốt vài giây, sau đó gào một tiếng vọt vào phòng trong!
_____________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Yến tổng: Tôi không phải là cầm thú, thật sự, tôi chỉ không đeo mắt kính mà thôi.
______________________________
Cây tuyết tùng. Tham khảo thêm
*Sườn dê cầm tay là một cách ăn độc đáo ở cao nguyên, một tay cầm dao vừa cắt vừa ăn.
*Tôm say xỉn: tôm được nhúng vào rượu cho tái và ăn sống để giữ nguyên vị ngọt. Để ăn sống, người ta chọn những con tôm thật mẩy song kích cỡ khá nhỏ. Tại Trung Quốc, tôm được đặt trong một chiếc bát rồi rót đẫm rượu lên trên khiến chúng có phản ứng “say”, ít chống cự hơn. Đồng thời, rượu cũng là một loại gia vị tăng hương vị độc đáo cho món ăn. Thông thường sẽ có một chiếc nắp nhỏ đậy trên bát để ngăn tôm nhảy ra ngoài. Để thưởng thức món này, người ta thả những con tôm vào một bát đầy rượu, sau khi đợi tôm “uống say” sẽ bật lửa đốt cháy rượu trong khoảng 30 giây hoặc lâu hơn để tôm chuyển sang màu gạch. Lúc này sẽ thưởng thức tôm cùng với gừng và hành. Mặc kệ con vật nhảy nhót khi được ngâm trong rượu, người ăn sẽ xơi tái chúng ngay sau đó. Đối với loại tôm to hơn, bạn có thể tận dụng rượu để làm chất đốt, khiến tôm trở nên chín tái, xua bớt vị tanh. Tham khảo
*Gân nai nấu hạt thông
_________________________________
Yến tổng chỉ là bị ác linh nhập thân thôi, thật ra anh là tao nhã ôn hòa nha. Tiểu Dịch thì đúng là nhà quê chưa trải việc đời mà, hai thằng đàn ông ngủ chung có nhiều việc để làm lắm cưng ơi. Tui trồi lên đặt lịch rồi lặn đây, bị sốt rồi, lỡ nhá hàng quá trời không dám ém, nghỉ vài ngày nha, may mà còn hàng tồn kho:)))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng
Chương 48
Chương 48