DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 115: Kết hôn

Tháng sáu ngày hai mươi, Bộ pháp thuật.

“Merlin! Kia không phải giáo sư Snape sao? Hắn tới nơi này làm cái gì?” Một giọng nữ tinh tế kinh ngạc nói với người bên cạnh, mang theo một chút sợ hãi không tự giác.

“Ôi, đáng sợ! Chúng ta đi nhanh đi!”

“Mau mau, mau tránh ra! Là Giáo sư ….Snape!”

Bộ pháp thuật nhất thời rối loạn, phần lớn cả trai lẫn gái trẻ tuổi đều kích động đến mức tản ra xung quanh, đại sảnh nhanh chóng trống trải. Người không tránh kịp chỉ có thể kiên trì tiến lên hai bước, ân cần thăm hỏi: “Giáo sư S Snape! Một ngày tốt lành!” Sau đó lấy tốc độ nhanh hơn mà tránh thoát đi.

Mà nam nhân tạo thành này hết thảy rối ren này lại thủy chung duy trì bộ mặt âm trầm, bước chân không hề chậm lại, hắc bào cuồn cuộn phía sau lưng. Mà Hugh bị hắn nắm tay hiện tại đã có thể dễ dàng đuổi kịp tốc độ của hắn.

Trong lòng Hugh còn có chút mờ mịt vô thố, nhưng vẫn theo bản năng đi theo Snape, hoàn toàn không ý thức được mọi người xung quanh bởi vì bọn họ xuất hiện mà xuất hiện cảnh tượng chạy trốn.

Bọn họ thật sự phải kết hôn sao?

Hugh cảm thấy giống như đang nằm mơ một giấc mộng hoang đường nhưng tốt đẹp. Cậu cảm giác được niềm sung sướng trước nay chưa từng có tràn ngập khoang ngực trái, nới đó căng tràn như tuỳ thời sẽ vỡ ra, chảy xuôi ra hạnh phúc. Nhưng cậu lại thấy vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay đổ đẩy mồ hôi, e sợ đây là một giấc mộng ảo, một khi kinh động sẽ tỉnh.

Bàn tay cùng cậu chặt chẽ giao nhau vừa dày rộng mà ấm áp, Hugh cảm nhận được sự kiên định, điều này làm cho đầu óc từ sáng tới giờ vẫn đần độn chậm rãi trở nên rõ ràng, trái tim cũng yên ổn hơn.

Siết chặt tay thêm chút nữa, Hugh đi nhanh hơn, cùng Snape sóng vai mà đi. Nam phù thuỷ lớn tuổi quay đầu nhìn cậu một cái, cái liếc mắt kia quá nhanh, Hugh thậm chí không nhận ra nổi những cảm xúc bao hàm trên gương mặt đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy lòng tràn đầy sung sướng.

Nhân viên các ban ngành khác vụng trộm ló đầu ra khỏi gian phòng làm việc vủa mình, vừa khe khẽ nói nhỏ: “Giáo sư Snape đến Bộ pháp thuật làm gì vậy?”

“Không biết được! Thiếu niên bên cạnh hắn là ai thế? Không nghe nói giáo sư Snape có con mà!” Một nhân viên khác cố gắng chen về phía trước, vừa thuận miệng nói.

“Đừng đoán lung tung! Đó là người yêu giáo sư Snape, con tôi học ở Hogwarts, nó nói với tôi!” Một nữ phù thuỷ đứng tuổi nói, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng hóng chuyện.

Lời vừa nói ra, mọi người kinh sợ: “Cái gì? Người yêu giáo sư Snape?! Đứa trẻ xinh đẹp kia?!” Phỏng chừng sự rung động mà Chúa tể hắc ám sống lại mang đến cũng sẽ không lớn hơn chuyện này.

“Tất chân Merlin! Điều đó không có khả năng!”

“Khó có thể tin! Giáo sư Snape? Xin thứ lỗi, cho dù hắn đã làm nhiều chuyện cho giới pháp thuật như vậy, nhưng…… đáng sợ quá!”

“Hey! Mau nhìn, bọn họ đi chỗ nào thế?”

“Ôi! Merlin, đó là…… Cục đăng ký hôn nhân!”

Snape cùng Hugh đi vào Cục đăng ký hôn nhân, nơi đó chỉ có một nhân viên đang trực. Dân cư Bộ pháp thuật ít đến đáng thương, tình lữ kết hôn một tháng cũng không được vài đôi, cho nên chỉ có một nhân viên.

Nhân viên đang trực hiển nhiên là một Hufflepuff, bởi vì khi Snape xuất hiện, cả người anh ta đã run như cầy sấy, như thể sắp ngất tới nơi.

Snape hơi nheo mắt, thanh âm mềm nhẵn, như tiếng tình nhân thì thầm với nhau: “Bernard Ryan? A…… Một Hufflepuff, ta nhớ rõ…… thành tích độc dược cuộc thi O.W.Ls của cậu là D.”

Nhân viên trẻ tuổi hình như nhớ lại quãng thời gian đi học đáng sợ, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ mà đứng lên, run rẩy, “Giáo giáo giáo sư…… Snape…… vâng, đúng vậy!”

Khoé môi Snape nhếch lên một độc cong trào phúng, “Yêu cầu nhận chức của Bộ pháp thuật thật sự là càng ngày càng thấp.” Bernard đáng thương khóc không ra nước mắt, đầu năm nay chẳng lẽ làm nhân viên hồ sơ cùng phải là đại sư độc dược sao?

Hugh mắt thấy anh chàng nhân viên sắp bị người yêu nhà mình dọa khóc, vội vàng cứu cánh: “Sev, đừng làm khó dễ Mr. Bernard nữa.” Snape không kiên nhẫn mà hừ một cái, lạnh lùng mà nói: “Như vậy, cậu Bernard, hy vọng cậu không cần ngay cả bổn phận công tác của mình mà cũng làm không xong!”

Bernard liều mạng gật đầu — Hugh hoài nghi anh ta sắp gật đầu tới rụng cả cổ — lấy ra một phần tấm da dê, lắp bắp hỏi: “Tên, tên?”

“Severus Tobias Snape.”

Cậu nhân viên bắt tay vào việc ghi lại họ tên đầy đủ, nhưng bởi vì run quá nên chữ nghĩa xiêu xiêu vẹo vẹo, Hugh có chút lo lắng khế ước có thể bởi vì không nhận nổi chữ mà không có hiệu quả hay không.

Bernard lắp bắp mà nhìn về phía Hugh, Hugh cười ôn hoà với anh ta: “Hugh White.”

Nhân viên lần này nhanh chóng ghi lại được tên cậu, sau đó đem tấm da dê đặt tới trước mặt bọn họ. Snape đầu tiên cắn nát ngón tay mình, nặn ra một giọt máu, nhỏ lên tấm da dê, sau đó dấu vết dần dần biến mất. Hugh cũng học bộ dáng của hắn nhỏ máu lên tấm da dê, khi máu của cậu biến mất, tấm da dê phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, ánh sáng kia vây quanh hai người bọn họ trong chốc lát mới biến mất.

Nhân viên thở phào một hơi, dùng một thần chú sao chép cho bản đăng ký, tờ nguyên gốc thì đưa cho Snape cùng Hugh, tờ sao chép thì nộp hồ sơ lại cho Bộ pháp thuật.

“Giáo sư Snape, xong, xong rồi!” chóp mũi Bernard đổ mồ hôi, cẩn thận mà nói, sợ giáo sư độc dược đáng sợ mà mất hứng lại văng cho anh ta cả một xô nọc độc.

Snape lười biếng liếc nhìn một cái, thu nhỏ tấm da dê lại, bỏ vào trong túi tiền, “Ta nên may mắn vì cậu Bernard đây không đến mức ngay cả công tác đơn giản như thế cũng làm không được sao.”

“Vâng, vâng……” Bernard căn bản ngay cả phản bác cũng không dám, chỉ có thể không ngừng gật đầu, hy vọng vị tôn đại thần này nhanh bay khỏi chốn nhỏ nhoi này của anh ta đi.

Rời khỏi Cục đăng ký hôn nhân, Hugh có chút bất đắc dĩ mà nói: “Sev, anh doạ hỏng Mr. Bernard rồi kìa.” Snape nhếch khóe miệng: “Ta chỉ là thay cậu ta huấn luyện lòng can đảm.”

Lý do thật đúng là đường hoàng, Hugh liếc dọc một cái, “Biểu tình của anh làm cho em nghĩ rằng, không phải là anh đến kết hôn mà là đến thi hành hình phạt treo cổ.”

Snape cúi đầu nhìn cậu, như muốn nhìn ra gì đó trên khuôn mặt này, nhưng hắn phải thất vọng rồi, biểu tình của Hugh vẫn luôn dịu hoà, thậm chí mang theo một chút trêu chọc.

Được rồi, đứa nhỏ này luôn hiểu hắn như vậy, hắn chưa bao giờ cần lo lắng.

Hai người trở lại trang viên Prince, Dormy dẫn đầu năm con gia tinh đứng ở cổng lớn nghênh đón. Bọn họ vừa xuất hiện, gia tinh liền hét lên.

“Dorm thật vui! cậu chủ cùng người yêu cậu rốt cục đã trở thành bạn lữ, gia tộc Prince có hi vọng!”

“Thật tốt quá! Laya phải lập tức đi chuẩn bị đại tiệc chúc mừng cậu chủ cùng phu nhân ký khế ước!”

“Duer cũng sẽ hỗ trợ! Hôm nay tuyệt không thể để cho phu nhân tân hôn vất vả xuống bếp!”

“Lani nhất định sẽ quét tước trang viên thật sạch sẽ, để cho cậu chủ cùng phu nhân nghỉ ngơi thật tốt!”

“Bor thật sự là quá cảm động! Chúng ta không chỉ có cậu chủ tới ở, còn có cả bạn lữ của cậu chủ nữa!”

Năm con gia tinh phía sau từng con một phát biểu cảm nghĩ của mình, giọng nói bén nhọn hoà với nhau làm người ta đau cả đầu. Vì thần kinh không mạnh mẽ lắm của mình và Hugh, Snape không thể không lớn tiếng quát bảo ngưng lại, mới miễn cưỡng làm cho mấy con gia tinh đang lớn giọng thét chói tai biến thành nức nở.

Quả thực là ác mộng!

Snape xoa xoa thái dương đau nhức, lôi kéo Hugh đi vào trong nhà.

Nói như thế nào cũng là ngày kết hôn, Snape vẫn biết nên ở cùng với Hugh, mà không phải chui đầu vào phòng thí nghiệm. Vì hôm nay, hắn còn đề nghị với Baker Prince chỉ chờ nhét hết tri thức luyện kim vào đầu hắn xin nghỉ hai ngày.

Chuyện Baker Prince dạy Snape thuật luyện kim, không lâu sau khi Hugh được giải phẫu cậu đã biết. Đối với sự giúp đỡ của ông lão, Hugh tỏ lòng biết ơn chân thành, cứ việc cậu rất có phê bình kín đáo đối với việc Baker Prince cưỡng chế yêu cầu Snape phải vứt bỏ hoàn toàn các hoạt động khác, chỉ chuyện tâm nghiên cứu luyện kim thuật mà chính cậu cũng không tài nào cảm thấy hứng thú.

Hugh rất rõ ràng đạo lý có được có mất, chỉ là cậu biết rõ lòng yêu thương nhiệt tình của Snape đối với độc dược, yêu cầu này đối với Snape không thể nghi ngờ là khó xử vô cùng.

Bởi vì gia tinh kiên trì, Hugh không thể tự mình xuống bếp ăn mừng ngày kết hôn. Nhưng Hugh cố ý phân phó gia tinh làm đồ ăn nhẹ một chút, ngược lại ăn cũng rất được.

Nhẫn đính hôn trên tay thay bằng nhẫn kết hôn, hình thức vẫn rất đơn giản, không nhìn kỹ kỳ thật nhìn không ra sự khác biệt. Hugh đối với điều này có chút bất mãn, đương nhiên, không phải bởi vì nhẫn quá đơn giản, mà là do cậu cảm thấy không cần mua hai lần nhẫn, nhẫn đính hôn cũng có thể dùng như nhẫn kết hôn mà.

Snape đối với tư tưởng nông dân cá thể ngẫu nhiên có của Hugh cảm thấy thực sung sướng, cần kiệm là một thói quen tốt đáng yêu, nhất là khi thấy Hugh vừa nhìn nhẫn kết hôn vừa cười ngây ngô, vừa lầm bầm trách hắn lãng phí tiền.

Một ngày này hai người thấy vô cùng sung sướng, cho dù là ôm hôn đã sớm tập mãi thành quen cũng như thể mang theo ý nghĩa mới. Bọn họ mê luyến loại cảm giác này, không biết mệt mà hôn môi, vô luận là hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt hoặc là nụ hôn ẩm ướt nồng nhiệt.

Dưới tình huống như vậy, sát súng ra lửa là chuyện thật tự nhiên. Snape cũng cảm thấy như vậy, nhưng Hugh cũng động tình giống hắn thì lại nghĩ khác. Mỗi lần tay Snape tiến thêm một bước, Hugh sẽ đúng lúc bứt ra, cười gian với hắn, chỉ là không cho chạm vào.

Snape bị trêu chọc không nhịn được, hận không thể trực tiếp áp đảo Hugh làm đủ! Nhưng hắn vẫn rất quan tâm tới suy nghĩ của Hugh, Hugh không đáp ứng, hắn cũng sẽ không cưỡng ép. Tuy rằng hắn không thể lý giải vì sao Hugh luôn thuân theo hắn ở phương diện này lại vào ngày tân hôn không chịu cùng hắn thân cận da thịt!

Đương nhiên, làm một bạn lữ ôn nhu săn sóc, Hugh tuyệt đối không có ý định cấm d*c bạn lữ nhà mình ngay đêm đầu tân hôn, chỉ là cậu có ý định khác!

Trong xương của Hugh là một người Trung Quốc bảo thủ, đêm động phòng hoa chúc là ba niềm vui lớn trong đời người, nếu ban ngày tuyên d*m chẳng phải đến đêm chỉ có nước đi ngủ cho qua sao? Hơn nữa, cậu muốn cho Sev một kinh hỉ nữa!

Nhưng đây đều là ý tưởng trong lòng của Hugh, Snape hoàn toàn không biết gì cả, hắn chỉ biết là sự tự chủ mà hắn vẫn lấy làm cao ngạo đối mặt với nhóc đáng ghét lúc nào cũng câu dẫn hắn sắp hoàn toàn hỏng mất!

Lại một lần nữa, Hugh nhẹ nhàng thoát ra khỏi lòng hắn, đắc ý nhếch miệng cười, lui đến bên kia sô pha.

Snape không thể khống chế mặt mình biến thành âm trầm, dưới đáy lòng hung tợn nguyền rủa Merlin, tràn ngập uy hiếp mà nói: “Hugh, em xác định không qua đây?”

Hugh dào dạt đắc ý hừ một tiếng, lắc đầu, “Không.” Snape trừng mắt nhìn cậu, trong lòng lửa d*c bốc ngùn ngụt, đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch giờ đây u ám khó hiểu.

Hugh trong lòng có chút nao nao, thầm nghĩ: Có phải chọc hơi quá đáng rồi không?

Nghĩ như vậy liền khiếp đảm, Hugh nhích lại gần bên người Snape, chọc bờ vai của hắn, “Sev –”

Snape ôm lấy đầu cậu, hung hăng hôn lên, ma sát hồi lâu mới ám ách hỏi: “Rốt cục em đang có ý định xấu xa gì?”

Hugh chống bờ vai hắn, cười tủm tỉm mà nói: “Buổi tối anh sẽ biết.”

Bữa tối là gia tinh làm, Hugh ăn không ít, bụng hơi no, nhưng cậu cảm thấy mình phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Có gia tinh, Hugh không cần thu dọn bàn ăn. Cậu đi qua đi lại trong phòng cho tiêu cơm, có chút mệt mỏi. Snape đuổi đi tuyết li có ý đồ nhảy lên trên người Hugh, ngồi vào bên cạnh Hugh, để cho cậu ngồi trên đùi mình.

Hugh thỏa mãn cọ cọ, ôm lấy thắt lưng hắn, mơ hồ mà gọi hắn: “Sev……” Snape nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, lên tiếng. Một lát sau, hỏi: “Hugh, hiện tại nên nói cho ta biết, em đang có ý định quỷ quái gì?”

Hugh hơi cứng người, ngửa đầu cười cười với hắn, “Không vội, còn sớm.” Snape nhếch một bên mày, không hề truy vấn.

Tám giờ hơn, Hugh phụ giúp Snape vào phòng tắm, bảo hắn tắm nhanh lên. Snape cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng vẫn theo ý hắn đi vào phòng tắm. Đứng ở cửa phòng tắm, dắt tay Hugh, giọng nói mang theo ý dụ dỗ cố ý vô tình: “Em không cùng tắm sao?”

Hugh lắc đầu, nhớ tới thân hình cao to rắn chắc dưới quần áo của Snape, bên tai nóng rực, đẩy hắn vào: “Nhanh vào đi!” Snape bật cười, cắn một miếng lên lỗ tai đỏ rực của cậu, mới vừa lòng buông cậu ra.

Hugh nhẹ nhàng thở ra, đóng cửa phòng tắm cho hắn, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính. Cậu cũng không đi đâu xa, sang căn phòng ngay bên cạnh đi tắm.

Hugh cẩn thận tẳm rửa sạch sẽ, lau khô thân thể, đứng trước gương, đánh giá chính mình.

Một mét bảy bảy trong mắt người phương Tây xác thực không tính là cao, nhưng cậu thiên gầy, nhìn qua rất cân xứng thon dài. Làn da rất trắng, Hugh nhìn cánh tay mình, nhẵn nhụi, hầu như nhìn không thấy lỗ chân lông. Trên cơ bản ngoại trừ màu tóc cùng ngũ quan hơi sâu sắc thì vẻ ngoài của Hugh càng thiên hướng người Đông Phương.

Có lẽ phụ thân của cậu có huyết thống Đông Phương? Hugh nghĩ lung tung, sau đó lập tức kéo lực chú ý trở về.

Tiếp tục xem, thắt lưng rất nhỏ, chân vừa dài lại thẳng. Giữa hai chân là phân thân trắng trẻo còn chưa thức tỉnh, hoàn toàn không có dấu vết sử dụng qua, phỏng chừng đời này cũng không dùng được. Quay đầu nhìn ra sau, mông thật ra hơi vểnh, nhéo một phát, co dãn cũng không tồi.

Như vậy xem ra, Sev ham thích l*m t*̀nh cùng cậu có vẻ không có đạo lý.

Điều này khiến cho Hugh đối với hành động sắp tới lại thêm vài phần tin tưởng.

Hugh tùy ý dùng một mảnh khăn tắm bao lấy thân dưới, đi đến phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ chính, Snape đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường, cầm một quyển sách trong tay lật xem. Nghe được động tĩnh, hắn giương mắt nhìn qua, Hugh cảm giác tầm mắt hắn mang theo độấm đốt người.

Hugh run lên, đến bên giường, dưới cái nhìn chăm chú của Snape rút quyển sách ra khỏi tay hắn, “Chúng ta làm đi.” Tâm tư của Snape không đặt trên quyển sách kia, mặc cậu lấy sách đi, tầm mắt quét qua thân thể gần như lộ ra trọn vẹn của Hugh, tao nhã nhếch mày, “Ta còn tưởng em định theo cái gì mà chủ nghĩa cấm d*c.”

Hugh biết hành vi đốt lửa lại không dập lúc ban ngày làm cho nam nhân này để ý, sán qua hôn hắn, “Sao có thể như thế được.” Snape hừ một tiếng, ra vẻ mình bất mãn. Hugh lại vui vẻ, ha ha cười ra tiếng. Snape nổi giận, kéo lấy nhóc bại hoại này, mãnh liệt hôn lên, ý tứ trừng phạt nồng đậm.

Hugh mặc hắn hôn trong chốc lát, bắt đầu giãy dụa, nam nhân không để ý tới. Nhớ tới mục đích đêm nay của mình, Hugh dùng sức đẩy hắn một chút, Snape lại dùng lực m*t hai cái mới buông ra, ánh mắt thuần đen chặt chẽ dõi theo cậu: “Hugh, em cảm thấy mình có thể gánh vác được hậu quả khi chơi với lửa sao?”

Hugh cười đến là sâu xa với hắn, chậm rãi lắc đầu: “Sev, đêm nay để em tới.”

Snape mặt nhăn mày nhíu, nhất thời không hiểu được ý định của cậu. Hugh mặc kệ, ấn bờ vai của hắn, bắt hắn nằm xuống. Snape không kháng cự, nằm tựa vào trên giường, ánh mắt không hề rời khỏi Hugh.

Hugh kéo ra tấm vải duy nhất che đậy trên người, thân thể trắng nõn hơi hồng hồng, làm cho nam nhân thương cậu tận xương nhất thời hô hấp dồn dập.

Hugh thầm thấy đắc ý, khóa ngồi ở trên người hắn, lấy tay đi cởi cúc áo của hắn. Cho dù là áo ngủ, Snape cũng sẽ cài thật kín mọi nút thắt, nếu là lúc bình thường Hugh khẳng định không kiên nhẫn cởi hết từng cái, nhưng hôm nay thì khác, cậu hưởng thụ loại cảm giác này.

Ngón tay dài nhỏ nhẹ cởi bỏ mỗi một cúc áo, đầu ngón tay ngẫu nhiên cố ý vô tình mà xẹt qua vùng ngực cùng bụng, d*c v*ng của Snape nhanh chóng bịđánh thức, cứng rắn để trước bờ môn co dãn của Hugh.

Hugh vặn vẹo một chút, sau đó cảm giác cái thứ dưới mông càng thêm cứng rắn. Snape thì hít một hơi thật sâu, phân thân cương cứng bị trói buộc trong quần lót, bạn lữ còn không biết chết sống mà khiêu khích hắn! Snape quả thực muốn ngay lập tức nào lên đè nhóc đáng ghét trước mặt xuống dưới, tiến vào trong thân thể cậu, hung hăng làm cho tới khi cậu không dám có ý nghĩ xấu xa nào mới thôi!

Hugh khiêu khích nhìn hắn một cái, chậm rãi cúi đầu, vươn đầu lười hồng nhạt, không nhẹ không nặng l**m một cái lên hầu kết của nam nhân.

Khiêu khích như vậy làm cho Snape ở trước mặt cậu chưa từng có tự chủ như sắp khống chế không nổi, duỗi tay ra kéo Hugh. Thiếu niên hóa thân thành ác ma cũng không cho hắn như ý, bắt lấy tay hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, dùng đầu lưỡi hồng nhạt kia l**m lấy đầu ngón tay hắn.

Quần lót ren của Merlin!

Nếu không phải quá quen thuộc với hơi thở của Hugh thì Snape quả thực sẽ nghĩ vật nhỏ mê người trước mắt này không phải bạn lữ của hắn!

“Sev –” giọng điệu trong trẻo của thiếu niên bị cố ý đè thấp, âm cưối hơi cao làm cho trái tim nam nhân nhất thời mềm mại, d*c v*ng lại càng tăng cao.

Hugh vì ánh mắt cực nóng của hắn mà run lên một chút, nhưng hôm nay nếu cậu đã dám làm thì cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc ngày mai không xuống được giường. Chẳng qua loại ánh mắt này thật đúng là làm cho cậu không chịu nổi, hơi căm tức, Hugh lấy gối đầu bên cạnh ngăn trở tầm mắt kia, đi xuống khỏi người hắn, xê dịch xuống phía dưới.

Không biết Hugh muốn làm cái gì nữa, mọi hành động hôm nay của bạn lữ bé nhỏ nhà hắn đều khiến cho Snape không sao hiểu nổi. Vừa muốn lấy gối đầu ra liền cảm giác được phân thân bên dưới bị một đôi tay quen thuộc, mềm dẻo cầm lấy.

“Hugh…… Oh!” Snape không thể tin, nhưng nơi chết người của nam nhân kia lại cảm giác được nóng ẩm bao vây khiến cho hắn không thể không tin. Kéo cái gối đầu chắn ngang mặt mình ra, Snape thấy bạn lữ nhà mình đang cố gắng mở lớn miệng, nhét dương vật của hắn vào trong đó.

“Hugh, em không cần làm như vậy!” Snape muốn ngồi dậy, nhưng bị Hugh ngăn lại.

Phát hiện không có khả năng hoàn toàn ngậm trọn phân thân của nam nhân, Hugh trước hơi há miệng, đối với nam nhân đang có vẻ mặt ẩn nhẫn cùng không đồng ý trấn an mà cười cười, “Không, là em tự muốn giúp Sev.”

Snape vẫn nhíu mày, chính hắn có đôi khi sẽ giúp Hugh khẩu giao, nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ để Hugh làm, hắn không nỡ để Hugh phải chịu uất ức.

Hugh chu miệng, sao đây! Cậu đã rất quyết tâm, còn đặt mua sách riêng để nghiên cứu kĩ lưỡng, hiện tại người này lại bày ra vẻ mặt không tình nguyện là làm sao?

Hugh mà đã ngoan cố lên thì bất chấp tất cả, cúi đầu, há mồm ngậm vào phần đỉnh thật lớn, cẩn thận thu răng năng, chậm rãi dùng đầu lưỡi l**m qua.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dốc đầy áp lực của nam nhân, trong lòng Hugh có loại cảm giác thành tựu, loại cảm giác này thúc đẩy cậu càng thêm ra sức lấy lòng d*c v*ng sôi sục của nam nhân.

Loại tình huống này, Snape cũng bất chấp những thứ khác, chuyên tâm hưởng thụ kho*i c*m người yêu mang đến.

Khoang miệng non mềm ẩm nóng bao vây lấy phần đỉnh mẫn cảm, đầu lưỡi có chút trúc trắc cố gắng hoạt động trong không gian nhỏ hẹp, hết sức l**m m*t. Tiếp theo, Hugh phun ra phân thân trong miệng, tay cầm lấy thứ hình trụ thô to, chậm rãi dùng đầu lưỡi l**m. Snape nhìn không chuyển mắt động tác của Hugh, nhiệt độ trong con ngươi đen như muốn đốt Hugh thành tro!

Hugh nhớ lại quyển sách lúc trước, nuốt dương vật của nam nhân càng thêm sâu, sắp đỉnh tới yết hầu, khó chịu đến lợi hại. Hugh không thể khống chế được mà nôn khan, nhưng động tác yết hầu lại gây cho nam nhân càng nhiều kho*i c*m.

Snape cảm giác mình đã nhẫn nại đến cực hạn!

Nhìn Hugh cố gắng ngậm lấy dương vật của mình, bên môi tràn ra một ít nước bọt không thể nuốt, hắn nhịn không được thẳng lưng, di động ở trong khoang miệng nhỏ hẹp.

Hugh nhăn mặt, miệng bị lấp đầy, phân thân của nam nhân lần lượt chạm tới yết hầu, cũng thấy không thoải mái nhưng vẫn cố hết sức mở lớn miệng, làm cho nam nhân càng thuận lợi mà ra vào.

Qua hồi lâu, Hugh cảm giác được dương vật trong miệng mình lại trướng lớn hơn vài phần, như muốn phá hỏng khoang miệng cậu.

“Hugh, mau buông ra!” Snape hô, muốn rút dương vật sắp bắn của mình ra. Không nghĩ tới Hugh lại lấy tay cầm nó không buông, Snape không kịp rút ra, liền phóng thích ở trong miệng Hugh.

“Khụ khụ! Khụ, khụ khụ!” Hugh bị sặc, nghiêng đầu sang một bên ho khan không ngừng, Snape vội vàng ngồi xuống vỗ lưng cho cậu, đau lòng trách cứ: “Không phải bảo em nhả ra rồi hay sao!”

Hugh ho đến nước mắt lưng tròng, ngồi phịch trên người hắn, nghe nói như thế, bên tai đỏ rực, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là muốn nếm thử hương vị của anh.”

Lời này nguy rồi, dương vật vừa phát tiết của Snape lại ngay lập tức cứng lên, kết rắn đỉnh lên đùi trong non mịn của Hugh.

“Nhóc bại hoại chết tiệt! Em đã đọc loại sách gì hả!” Snape mắng, kéo Hugh lên, hung mãnh hôn lấy cậu. trên mặt Hugh còn dính một ít dịch thể màu trắng, nam nhân l**m sạch sẽ, lại hôn cậu, giữa nụ hôn gắn bó có mùi dịch thể giao hoà.

Hôn trong chốc lát, Hugh lại đẩy hắn, Snape có chút bất mãn, cắn một miếng lên môi cậu mới thả ra.

Hugh đẩy hắn ngã ở trên giường, mình thì thò tay lấy ra bình làm trơn trong tủ ngăn kéo bên giường. Snape đã hơi đoán ra gì đó, có chút không thể tin được mà mở to hai mắt — người yêu nhỏ luôn ngượng ngùng của hắn từ khi nào thì lớn mật như vậy?

Hugh nhìn ra ý tứ của hắn, không phục mà trừng mắt, “Bớt khinh thường em đi!” Snape cảm thấy buồn cười, cái đó và có khinh thường người khác thì quan hệ gì sao?

Hugh một lần nữa khóa ngồi lên người hắn, làm ra vẻ vô cùng hung ác, cảnh cáo nói: “Không được lộn xộn!” Snape biết nghe lời phải gật đầu, chờ đợi lần chủ động phục vụ khó có khi của cậu.

Hugh ngược lại thẹn thùng, toàn thân đều phiếm ra màu hồng mê người. Cậu dính thuốc b*i tr*n lên một ngón tay, nâng lên bờ mông trắng trẻo, cọ xát dịch dần ra sau, có chút do dự mà nhìn nam nhân dù bận vẫn ung dung kia.

Nam nhân nhếch mày — cho dù là loại thời điểm này, động tác cũng tao nhã đến khó tin, thanh âm trầm thấp mang theo chút ám ách, “Tiếp tục.”

Hugh mặt đỏ hồng, cúi đầu không nhìn hắn, ngón tay cắm vào trong tiêu huyệt chặt chẽ, cảm giác thủ d*m quái dị làm cho Hugh phát ra tiếng than nhẹ khó chịu lại uất ức.

Snape nhìn xem mà d*c hỏa đốt người, vừa để cậu tiếp tục tự mình khuếch trương, vừa kéo lấy thân trên của cậu, hôn lên cổ cậu, xương quai xanh, ngón tay tùy ý đùa bỡn hai đầu v* nho nhỏ.

Hugh bị hắn đùa đến cả người run rẩy, hầu như không thể tiếp tục động tác nơi ngón tay. Nhỏ giọng kháng nghị một câu, Snape lại ác liệt cười nhẹ, nâng tầm độ khiêu khích. Hugh ô ô kêu hai tiếng, biết nam nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, chỉ có thể run rẩy đẩy nhanh tốc độ khuếch trương hậu huyệt.

Thật vất vả rốt cục làm cho ba ngón tay đều có thể thuận lợi di chuyển trong cơ thể, Hugh rút ngón tay ra, cử khởi trên thân, đầu gối để hai bên người nam nhân, tay đặt lên vai hắn, sờ soạng nhắm ngay vật kia của hắn ngồi xuống.

Dự đoán là rất tốt đẹp, nhưng đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, trượt ra mất rồi.

Chống lại ánh mắt tràn ngập vẻ tình d*c lại mang theo trêu tức của Hugh, Hugh khốn quẫn đến không chịu được, vội vàng điều chỉnh lại tư thế. Lần này cậu học khôn, một tay vẫn bám lên vai Snape, một tay mò xuống dưới cầm lấy dương vật của hắn, đặt ngay trước huyệt khẩu hơi mở ra, chậm rãi ngồi xuống.

Phần đỉnh cực lớn rốt cục tiến vào trong tiểu huyệt, hai người đồng thời phát ra một tiếng thở dài sung sướng. Hugh hoãn lại trong chốc lát, tiếp tục đè thấp thân thể, từng chút một đem dương vật kinh người của nam nhân nuốt vào trong cơ thể.

“Ưm a……” Hugh nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, phân thân cứng nóng nhồi vào hậu huyệt nhỏ hẹp, căng đầy, mang theo một chút đau đớn, nhưng thân thể đã quen hoan ái dễ dàng từ giữa cảm giác đau đớn lấy được kho*i c*m khôn kể.

Ánh mắt Snape nhìn chằm chằm nơi hai người kết hợp, ám ách nói: “Hugh, động đi.”

Đáng thương toàn thân dắp bốc cháy tới nơi, Hugh vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn một cái, khởi động thân thể, dương vật của nam nhân lui đi ra hơn phân nửa, lại ngồi xuống, nuốt vào càng sâu.

Lặp lại động tác như vậy, Hugh phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tay chân như hơi nhũn ra. Nhưng nam nhân lại còn không thỏa mãn, thúc giục: “Mau lên một chút, Hugh, nhanh lên!”

“Ô — không được.” Hugh lắc đầu, đôi mắt mèo xinh đẹp tràn đầy ánh nước, “Không thể nhanh hơn nữa…… Ô a, ưm ha –”

Snape nắm lấy vòng eo mềm dẻo của cậu, chỉ nói: “Chân mở rộng thêm ra.” Hugh uất ức khó nhịn mà nhìn hắn, trong đầu mơ hồ, sớm đã quên mục đích của mình, chỉ cảm thấy người này thật sự quá đáng, mình đã thế này rồi còn muốn bắt nạt!

“Ngoan, nghe lời.” Snape dịu dàng dụ dỗ cậu, Hugh bị mê hoặc, ngoan ngoãn mở rộng chân thêm, mềm mại kêu: “Sev — ưm a — ô –”

Snape yêu không chịu nổi, giúp đỡ nhấn eo cậu xuống, đồng thời hạ thể cũng đỉnh lên trên –“A a a!” Hugh bởi vì kích thích mãnh liệt đột nhiên mà thét chói tai, nước mắt theo hai má trượt xuống dưới, thắt lưng bụng run rẩy, phân thân đứng thẳng run lên, phun ra, ngực cùng bụng Snape dính đầy chất lỏng trắng dinh dính.

Hugh mềm người, không tự giác run lên, không còn có sức để chủ động. Nam nhân khẽ hôn trán cậu, ôm thắt lưng cậu thân mình đỉnh lên trên. Hugh mềm dịu lay động theo động tác của hắn, ưm a thấp giọng kêu, phân thân nằm úp sấp lại đứng thẳng đứng lên, cọ xát trước bụng nam nhân.

Snape làm trong chốc lát, ôm cậu, duy trì tư thế ái ân ngồi dậy, bắt lấy chân cậu vòng ra sau lưng mình, thân thể chặt chẽ dán sát, nhanh chóng kích thích cả hai.

Hugh bị lay đến run cả giọng, chỉ đành cắn vai Snape, phát ra tiếng nức nở mơ hồ. Qua thời gian thật dài, Snape mới đụng tới điểm cực mẫn cảm của cậu mà bắt đầu bắn tinh, chất lỏng nóng rẫy làm cho Hugh vừa thoải mái vừa đau khổ, phân thân trắng trẻo run lên lại bắn ra, cậu lắc đầu kêu mãi không cần.

Rời khỏi thân thể Hugh, lượng lớn dịch thể chảy theo ra, dính ướt drap giường. Hugh bị bắt nạt tới mệt xỉu, vẫn vô cùng không muốn xa rời nam nhân, ôm không chịu buông tay, quyệt miệng lên cái cằm mới nhú râu của hắn.

Nam nhân lấy tay sờ tiểu huyệt của cậu, vừa lòng phát hiện không có bị thương. Hugh xoay loạn một hồi, cọ cho nam nhân lại bốc hoả, kéo hai chân cậu đặt lên vai, dương vật cứng rắn đểở huyệt khẩu, một tiếng trống trận làm tinh thần thêm hăng hái mà đâm vào, không có tạm dừng mà lay động.

Tư thế này làm cho phân thân của nam nhân đi vào càng thêm sâu, mang đến kho*i c*m cũng không gì sánh kịp. Nam nhân làm vừa mau vừa mạnh, Hugh thích đến không chịu được, nửa điểm lý trí cũng không còn, thắt lưng mềm dẻo vặn vẹo đón ý hùa theo, kêu tiếng vô cùng êm tai.

Hơn nửa buổi tối, trong phòng ngủ chính của trang viên Prince tràn ngập thanh âm d*m mĩ, thẳng đến rạng sáng hai ba giờ mới ngơi nghỉ.

Đọc truyện chữ Full