Cuộc thi N.E.W.Ts, Hugh thi xong môn lịch sử pháp thuật cuối cùng, đi ra khỏi phòng thi, hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười thật tươi — rốt cục đã xong!
Tuy rằng luyện tập nói chuyện chiếm cứ không ít thời gian của Hugh, nhưng bằng vào trụ cột vững chắc cùng sự phụ đạo của Snape trước kì thi, lấy tốt thành tích vẻ vang tốt nghiệp không thành vấn đề.
Hơn nửa năm này, Hugh đã có thể thực hiện đối thoại hàng ngày một cách trôi chảy, chỉ là ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống phát âm không chuẩn, có đôi khi khẩn trương, còn sẽ quên mình có thể nói, cầm đũa phép khoa tay múa chân. Nhưng tình huống như thế rất ít, không đến nỗi biến thành trò cười.
Khi chúng động vật nhỏ Hogwarts biết Hugh có thể nói chuyện thì phản ứng rất mạnh, thậm chí còn hơn cả lúc biết Hugh cùng Snape là tình lữ, một ít học trò thẳng thắn còn trực tiếp đến trước mặt cậu muốn cậu nói hai câu, sau đó vui vẻ đi khoe với người khác. Đối với loại tình huống này, Tuy rằng Hugh thấy dở khóc dở cười, nhưng không có biện pháp ngăn lại, coi như luyện tập vậy.
Cả người thoải mái mà trở lại hầm, một đống trắng tuyết vèo một cái bổ nhào vào trong lòng cậu. Hugh thuần thục ôm lấy thú cưng nhà mình, vuốt cái đầu xù lông của nó: “Snos, ngoan.”
Snos là tên mà sau khi Hugh có thể nói chuyện đặt cho nhóc tuyết li, mang nghĩa là ‘chó tuyết’. Trước kia cậu không nói chuyện được, có đặt tên cũng vô dụng.
Nhóc tuyết li thoạt nhìn rất thích cái tên này, mỗi lần Hugh kêu nó, đều vui vẻ vẫy đuôi, sau đó nhiệt tình dùng đầu lưỡi l**m hai má Hugh. Đương nhiên, nếu là lúc có Snape bên cạnh, kết cục của nó chính là bị hóa đá, sau đó ném văng ra.
Snossy l**m mặt Hugh, phát ra rên ‘ô ô’ như chú cún nhỏ. Hugh cười càng vui vẻ, ôm nó giơ lên, hôn lên cái mũi hồng nhạt, “Ngoan quá, có đói bụng không?”
Snos giật giật hai lỗ tai, sau đó nằm xuống trên hai tay Hugh, lộ ra cái bụng nhỏ béo múp trắng noãn, hai chân trước ngắn ngủn xoa bụng, mắt nhìn Hugh, tỏ vẻ mình rất đói bụng.
Hugh khoái trá mà chọc bụng nói, thân thể nho nhỏ của Snos run lên một chút, nhưng không né tránh. “Tốt lắm, không đùa mày nữa.” Nói xong ôm nhóc tuyết li trong khuỷu tay, đi về phía phòng bếp.
Hugh đổ ít sữa ra bát cho nhóc tuyết li, nó ngửi được mùi sữa mình thích nhất thì đầu tiên là lấy lòng cọ lên bàn chân Hugh, sau đó khẩn cấp cúi đầu bắt đầu l**m sữa. Hugh lấy từ trong tủ lạnh pháp thuật ra một đĩa bánh nhỏ, “Snos.”
Nó lưu luyến không rời ngẩng đầu khỏi bát sữa, thấy đĩa bánh trong tay cậu chủ, tròng mắt sáng ngời, nóng lòng muốn thử nhào qua.
Hugh giơ một khối bánh bơ, quơ quơ với Snos, “Muốn ăn sao?” trong mắt nó tràn đầy ánh sáng khát vọng, phát ra tiếng ‘ô ô’ nho nhỏ.
Hugh lộ ra nụ cười giống ác ma, làm cho Snossy gần đây chịu đủ khổ lạnh cả người, lông tơ mềm mại từng cái một dựng đứng cả lên, giống như bị xù lông.
“Muốn ăn thì phải từ đi tới, dùng hai chân nha!” Hugh ý cười càng sâu, lui ra sau hai bước.
Nhóc tuyết li rối rắm trong chốc lát, sau đó chậm rãi giơ lên hai chân trước, gian nan dùng hai chân sau đứng thẳng, lắc la lắc lư đi về phía Hugh, cái mông nhỏ uốn éo, cái đuôi xù kéo lê trên mặt đất.
Đi không được vài bước, nhóc tuyết li liền không chịu nổi, ngã úp sấp như chó cắn bùn, bốn móng giang rộng trên đất, uất ức kêu to.
Ô ô – vì sao cậu chủ dịu dàng xinh đẹp thiện lương đáng yêu lại trở nên xấu xa như vậy?
Hugh thấy nó nằm úp sấp bất động, nghĩ chắc bị ngã đau, không đùa nữa, vội vàng ôm nó lên, xoa bụng nhỏ, “Làm sao vậy? Có đau hay không?”
Nhóc tuyết li dùng chân trước ôm mắt (tham khảo Poot in boots), kêu ô ô, rất giống đứa nhỏ bị uất ức. Hugh nhất thời đau lòng không thôi, vừa an ủi nó, vừa trách cứ sao mình phải đọc cái gì mà sách huấn luyện thú cưng chứ.
Hưởng thụ đủ an ủi dịu dàng, Snossy mới chậm rãi buông móng vuốt, xèo xèo kêu một tiếng, l**m l**m mu bàn tay của Hugh. Hugh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem bánh đến trước mặt nó. Đứa nhỏ kia vui đến kêu “chít chít”, chân trước ôm một khối bánh bơ bắt đầu nhấm.
“Răng rắc!”
Là tiếng cửa mở, Hugh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, “Anh đã trở lại!”
Sắc mặt nam phù thuỷ tóc đen có chút âm trầm nhìn thấy Hugh thì dịu sắc mặt, dùng giọng điệu được cọi là dịu dàng lên tiếng, đi tới hôn lên trán cậu một cái, hỏi: “Cuộc thi thế nào?”
Hugh tiếp nhận chồng da dê trên tay hắn, “Tàm tạm, tốt nghiệp là không vấn đề.” Snape nhếch mày: “Hugh, không cần nói cho ta biết, mục tiêu của em chỉ là tốt nghiệp thôi nhé.”
“Được rồi.” Hugh nhún nhún vai, “Mười điểm O hẳn là có thể, mười hai điểm O thì hơi khó.” Snape có vẻ hơi vừa lòng, ngồi sau bàn công tác, nhờ Hugh đưa tấm da dê cho hắn.
Hugh đặt tấm da dê tới trước mặt hắn, tùy tay lật xem, nói thầm một câu: “Sai rồi nè.” Cậu chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra vài chỗ sai. Snape cười nhạo: “Đám sư tử ngu kia có thể lấy được điểm E từ chỗ ta đã là không tồi lắm rồi.”
Hugh sờ sờ cái mũi, “Đúng thật.”
Snape cầm lấy bút lông chim bắt đầu phê chữa bài thi lí luận độc dược trong cuộc thi N.E.W.Ts, từ độ mạnh yếu mà hắn hạ bút thì xem ra tình huống không mấy lạc quan. Hugh vì nhóm phù thuỷ nhỏ sắp được một điểm T hoặc P bi ai một giây.
Trong lúc nhất thời trong hầm chỉ còn lại tiếng bút lông chim xẹt qua tấm da dê sột soạt. Hugh yên lặng ngồi bên người Snape, trên đùi cậu đặt một quyển ‘Ma chú tinh tuyển’, không khí yên ắng ấm áp.
“Chít chít!”
Nhóc tuyết li không biết từ khi nào đã tiêu diệt xong sữa cùng bánh chạy ra khỏi phòng bếp, linh hoạt nhảy lên đùi Hugh, chặn tầm mắt đọc sách của cậu.
Hugh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, sau đó bê nó dịch sang một chút, đảm bảo sẽ không chặn ngang quyển sách lại. Snossy “chít” một tiếng, cuộn tròn thân mình nhỏ bé bị nuôi đến tròn vo bắt đầu ngủ gật.
“Hugh, hai ngày nữa tới bộ pháp thuật đăng ký đi.” Giọng Snape đột nhiên vang lên. Hugh dời tầm mắt khỏi quyển sách, có chút mờ mịt mà nhìn hắn, nháy mắt mấy cái mới phản ứng lại: “A? Oh, ừm, được.”
Snape tiếp tục phê chữa bài thi, giống như vừa rồi chỉ nói mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn cơm đi ngủ, mà không phải chuyện hôn nhân đại sự của bọn họ.
Hugh cũng cúi đầu, nhưng hắn cũng không giống Snape bình tĩnh như vậy, trong đầu thì cuộn trào mãnh liệt.
Cứ thế là quyết định hả? Bọn họ qua hai ngày phải đi đăng ký, đăng ký xong có nghĩa là kết hôn! Bọn họ lấy thân phận bạn lữ sinh sống cùng nhau, thẳng đến sau trăm tuổi trở thành một nắm đất vàng!
Hugh không tự giác được mà sờ nhẫn trên tay, bỗng nhiên có chút không biết làm sao. Tuy rằng Snape đã cầu hôn cậu vào năm ngoài, cậu cũng khẳng định muốn kết hôn, nhưng chuyện tới ngay trước mắt thì lại thấy trong lòng như có một nỗi sợ hãi không tên.
Này đại khái gọi là hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân phải không?
Hugh lấy lại bình tĩnh, cố gắng bắt bản thân phải chú ý lên sách, nhưng hiệu quả hiển nhiên không được tốt cho lắm.
Thành tích cuộc thi được công bố, Hugh đạt được thành tích cùng suy nghĩ của cậu không khác nhau lắm, mười điểm O, biến hình học được E, thiên văn học luôn không tốt lắm, chỉ được ‘A’.
Hugh đã tự thấy đủ tốt, dù sao thì cậu cũng không dựa vào thành tích này để mưu sinh. Trong lòng cậu có một ý tưởng, tới giới Muggle học trung học, sau đó thi đại học. Có thể là tư tưởng của người Trung Quốc đang quấy phá, lúc nào cậu cũng ôm ấp mộng đại học. Qua một đoạn thời gian cậu liền thương lượng với Sev xem sao, chắc là được thôi.
Nếu Sev không muốn cho cậu đi, không sao, cậu ở nhà chăm lo cho Sev, điều này cũng không có gì không tốt. Cậu cũng không có hùng tâm tráng chí gì, nhất định phải tạo thành sự nghiệp vẻ vang mới được coi là đàn ông gì đó, loại ý tưởng này chưa bao giờ năm trong phạm vi lo lắng của cậu.
Thành tích được công bố, Hogwarts tiến hành một bữa tiệc tiễn đưa rất long trọng dành cho các hoạc trò tốt nghiệp năm bảy. Vô luận là Slytherin tao nhã, Ravenclaw không đểý đến chuyện bên ngoài, vẫn là Gryffindor lỗ mãng xúc động cùng Hufflepuff đơn thuần bình thường, đều cảm giác được một loại thương cảm trong bữa tiệc này, rất nhiều mọi người khóc, cùng đều tự ôm lấy bạn bè mà cáo biệt.
Hugh bị bọn Harry ba người quấn quít lấy thoát không nổi, thật sự là dở khóc dở cười, vỗ bả vai bọn họ nói: “Hey! Mấy đứa đều khắc chế chút đi! Anh ở tại hầm mà, mấy đứa vẫn có thể tuỳ thời nhìn thấy anh, không cần bày ra vẻ mặt như sắp sinh ly tử biệt thế này được không?”
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của Harry rưng rưng như sắp chảy nước tới nơi: “Nhưng mà giáo sư Snape không cho em tới hầm, chẳng sợ em có cố ý phạm lỗi để được cấm túc, thấy ấy cũng chỉ cho em tới chỗ thầy giám thị Filch thôi!”
Hugh hơi nghẹn họng, quả thật, cho dù Harry là một Slytherin, Snape vẫn như cũ không muốn thấy nó, hắn chỉ thiếu nước dựng tấm biển trước cửa viết ‘Potter cùng chó không được vào’.
Vì thế Harry có lý do chính đại quang minh, ỷ vào Snape đã sớm rời khỏi bữa tiệc nên ôm tay Hugh ra sức cọ. Nhưng hiển nhiên cậu đã quên người yêu mình còn ở ngay bên cạnh.
Draco ngay từ đầu còn nhớ kỹ nể tình Hugh sắp tốt nghiệp mà nhân nhượng Harry quấn quít lấy Hugh, dù sao thì chính cậu ta cũng rất luyến tiếc Hugh. Nhưng khi Harry càng cọ càng nghiện, hoàn toàn không có ý định dừng thì Draco đã hoàn toàn thức tỉnh bản năng Veela rốt cục nhịn không được, một tay kéo lấy Harry vào lòng, ôm thật chặt, không cho nó tránh ra.
Harry giãy dụa không có hiệu quả, mắng hai tiếng không đến nơi đến chốn, đi theo cậu ta.
“Hugh, vậy sau khi anh tốt nghiệp định làm gì?” Hermione hỏi, không nhìn tới đôi tình lữ đang ngọt chết người bên kia.
“Còn chưa quyết định. Bộ pháp thuật hoặc là Gringotts cũng không thích hợp với anh.” Hugh trả lời, không để lộ ý tưởng muốn tới giới Muggle đi học.
Hermione nghĩ ngợi, đề nghị: “Anh có định ở gần Hogwarts hoặc Hẻm Xéo mở một nhà hàng hay không? Với tài nấu ăn của anh, tuyệt đối không có vấn đề.”
Harry chen mồm, “Được đó! Hugh, anh mở nhà hàng đi, em nhất định sẽ tới cổ vũ!” Hermione trừng nó: “Harry cậu câm miệng! Còn không phải cậu muốn ăn đồ Hugh nấu sao!” Harry đáng thương rụt cổ, trốn vào trong lòng Draco tìm kiếm an ủi.
Đối với đề nghị thoạt nhìn vô cùng khả quan này của Hermione, Hugh lại trực tiếp lắc đầu phủ quyết, “Anh nghĩ không thể thực hiện được đâu, Sev sẽ không cho phép.” Độc chiếm d*c của người yêu cậu mạnh tới đáng sợ, cậu chỉ thỉnh thoảng làm bánh cho bạn bè thôi mà đã giận dỗi, nếu mở nhà hàng, kết cục có khả năng nhất chính là bị làm cho không còn sức xuống giường, lại càng dừng nói tới xuống bếp.
Hermione không nói gì mà chống cằm suy nghĩ, bởi vì cô cũng nghĩ tới độc chiếm d*c mạnh mẽ của giáo sư. “Vậy…… chẳng lẽ anh định ở nhà chăm sóc cho giáo sư Snape, không đi làm sao?”
“Nếu Sev yêu cầu, anh sẽ làm.” Hugh trả lời thật sự thoải mái, thậm chí còn như không thèm để ý.
Hermione che miệng, giống như Hugh vừa nói lời gì kinh khủng lắm. “Trời ơi! Không thể tin được, đợi ở nhà, cuộc sống toàn vây quanh một người, cuộc sống như vậy anh có thể chịu được sao?”
Hugh thấy suy nghĩ của Hermione buồn cười quá, “Chịu được? Mione, em nghiêm trọng hoá vấn đề quá. Với anh mà nói, chăm lo cho Sev là chuyện vui sướng nhất, anh thích hắn bởi vì có anh chăm sóc mà trở nên khỏe mạnh, hạnh phúc. Anh nghĩ em cũng biết, anh rất thương hắn, vì hắn làm chuyện gì cũng thấy vô cùng hạnh phúc.”
Hermione như có điều xúc động, “Đúng vậy, em biết. Hugh, em vì ý tưởng hạn hẹp của mình mà thấy xấu hổ.” Hugh mỉm cười lắc đầu, “Không, chỉ là chúng ta theo đuổi những thứ khác nhau. Em sẽ không vì Krum mà buông tha cho giấc mộng của mình, nhưng cũng không có nghĩa là em không thương anh ta.”
“Hugh!” Hermione đỏ mặt, xấu hổ mà dậm chân một cái. Hugh cười vang, có thể thấy bộ dáng Hermione luôn bình tĩnh cơ trí tỏ vẻ xấu hổ thật là khó khăn.
“Tốt lắm, anh phải đi rồi.” Lại hàn huyên trong chốc lát, Hugh khoát tay với bạn tốt, đi về phía cổng lễ đường.
Harry nhăn mặt nhăn mũi, “Nhất định lại đi tìm giáo sư Snape. Merlin ở trên, giáo sư Snape thật sự quản nghiêm quá, mình hoài nghi nếu có thể thì thấy ấy ước gì có thể dắt Hugh vào lưng quần mang theo ấy!” Harry thực khẳng định mà nói.
Trong đôi mắt lam xám của Draco lưu chuyển ánh sáng dụng tâm khó hiểu, lười biếng mà nói: “Thực rõ ràng đây là chuyện thật.”
Hugh mới vừa ra khỏi cổng lễ đường, một bàn tay từ góc sáng sủa thò ra, túm mạnh lấy cậu kéo lại. Hugh hoảng sợ, nhưng hương vị quen thuộc khiến cho cậu nhanh chóng phản ứng lại, không có hét lên.
“Sev, làm sao vậy?” Hugh có chút khó hiểu, không phải từ rất sớm hắn đã trở lại hầm rồi sao?
Snape ôm cậu, không trả lời.
Snape vốn đã muốn đi về trước, nhưng đối với sức ảnh hưởng ngày càng lan toả của Hugh với người khác làm cho hắn không thể tĩnh tâm ngao chế độc dược nổi, cho dù là nước thuốc trị mụn ghẻ đơn giản nhất. Không do dự bao lâu, hắn lại tìm tới đây, ai ngờ lại nghe được lời nói kia của Hugh.
Người yêu nhỏ của hắn, mỗi thời mỗi khắc, đều có thể làm cho hắn tự xưng là kẻ lạnh lùng âm trầm này càng thêm thương cậu!
Mùi thuốc đắng chát cùng độ ấm làm cậu quyến luyến gắt gao bao lấy thân thể, Hugh thoải mái chỉ muốn thở dài, hoàn toàn thuận theo d*c v*ng của mình, ôm sát thắt lưng tinh tráng của nam nhân, vùi thật sâu hai má vào trong ngực hắn.
Giọng Snape trầm thấp, hơi ám ách ghé vào lỗ tai cậu: “Hugh, ta muốn em, ngay bây giờ!”
Hugh sợ run một chút, trên mặt nóng lên, cậu biết mặt mình nhất định đã đỏ rực lên rồi.
“Ừm.” cậu thấp giọng ứng.
Hugh được ôm trở lại hầm, sự kháng nghị mỏng manh của cậu trước mặt nam nhân cường thế hoàn toàn bị bỏ qua.
“Mở cửa!”
Snape ra lệnh với con rắn xanh cửa, con rắn kia lầm bầm “Gấp cái gì mà gấp”, vừa chậm rãi xoay người lại.
Bọn họ thậm chí còn chưa bước vào phòng ngủ. Snape đặt Hugh lên sô pha dài, trực tiếp cho quần áo hai người một cái Diffindo, sau đó đè người lên.
Môi Hugh bị bắt lấy trước tiên, đầu lưỡi bá đạo của nam nhân tách mở khớp hàm không hề kháng cự của Hugh, tiến vào khoang miệng mềm mại, như là tướng quân công thành đoạt đất mà càn quét qua lại, không chịu buông tha một tấc nào.
“Ô…… ưm……” Hugh không biết hôm nay Sev bị làm sao, cũng muốn hỏi, nhưng miệng lại bị chiếm cứ, thanh âm phát ra cứ như tiếng rên rỉ động tình.
Snape hôn cậu như phát cuồng, bàn tay hơi to giống như tuần tra lãnh thổ mà di động trên thân thể trắng nõn bóng loáng của Hugh, đùa bỡn hai đầu v* nhỏ đáng yêu, sau đó đẩy ra kia phiến mông mềm dẻo, một ngón tay thuần thục đâm vào trong tiểu huyệt chặt chẽ.
Thân thể Hugh cương một chút, nhưng rất nhanh trầm tĩnh lại, chủ động mở hai chân ra để tiện cho động tác của hắn. Nhưng vẫn rất chặt, Snape chỉ có thể buông tha cho ý tưởng không dùng b*i tr*n, không tiếng động Accio đến một lọ b*i tr*n đặc chế.
Snape hung hăng cắn m*t đầu lưỡi cậu, rồi mới lưu luyến rời khỏi cánh môi ngọt ngào kia, l**m đi nước bọt vì hôn môi kịch liệt mà tràn ra bên môi cậu, chậm rãi cắn cần cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh.
Hugh cắn môi không muốn phát ra tiếng rên rỉ tu nhân nào, hai chân bởi vì ngón tay của Snape mà run lên nhè nhẹ, ngón chân mượt mà giống như không chịu nổi kho*i c*m quá lớn mà gắt gao cuộn lại.
Snape cũng không như cậu mong muốn, hai ngón tay dính đầy b*i tr*n, tách ra tiếu huyệt hồng nhạt của cậu, từng chút một cắm vào, rất nhanh đã tìm ra vị trí nổi lên nho nhỏ quen thuộc có thể làm cho Hugh hoàn toàn trầm luân, không nhẹ không nặng mà ma sát một chút.
“A –!” Hugh bởi vì hắn đột nhiên tập kích mà thét chói tai ra tiếng, tràng đạo mềm mại ép lại thật chặt, phân thân phấn nộn phía trước đã cứng rắn đến mức cực hạn, lúc này rốt cục nhịn không được phun ra.
“Chỉ là ngón tay đã thỏa mãn sao?” Nam nhân trêu tức hỏi. Hugh quẫn bách không chịu được, buồn bực mà trừng hắn, nhưng ánh mắt này hiện giờ càng coi như là câu dẫn.
Cổ họng Snape căng thẳng, phân thân cứng rắn đến phát đau. Hắn quyết định không thương tiếc nhóc bại hoại câu nhân này nữa, hai ngón tay qua loa khai thác vài cái trong tiểu huyệt, sau đó lấy phân thân đã cứng rắn nón bỏng thay thế ngón tay.
Hugh cắn nắm tay của mình, cảm giác bị tiến vào quá mức mãnh liệt, cậu hầu như không thể nhịn được từ trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai.
Nam nhân từng chút một cắm phân thân vào trong tiểu huyệt nóng ẩm của Hugh, sau đó dừng lại bất động, lấy tay cứu vớt nắm tay của Hugh ra khỏi miệng cậu, thấp giọng dụ hống: “Đừng cắn, hô lên đi, ta thích nghe.”
“Ô ô –” Hugh vừa uất ức lại khó nhịn mà nức nở, liều mạng lắc đầu, hai chân lại nhu thuận vô cùng mà cuốn lấy thắt lưng thon gầy hữu lực của nam nhân, phân thân đã bắn qua một lần lại cứng lên, cọ mạnh lên cái bụng rắn chắc của nam nhân.
Snape biết Hugh chỉ cần còn chút ý thức thì sẽ không chịu kêu ra tiếng, biện pháp tốt nhất chính là làm đến khi cậu không còn năng lực tự hỏi, khi đó cậu sẽ kêu dễ nghe hơn bất cứ ai.
Không hề lưu tình, phân thân thô to lấy một loại tốc độ tra tấn người khác rời khỏi thân thể Hugh, sau đó rất nhanh dùng sức đâm vào, phần đỉnh thật lớn tàn nhẫn mà nghiền nát tuyến tiền liệt mẫn cảm đến cực điểm.
“A a –!!” Hugh không khống chế được kêu ra tiếng, khóe mắt chảy ra những giọt lệ kích tình, hai chân cuốn lấy càng chặt, cánh tay ôm lấy bả vai Snape, tràng đạo mềm mại càng cắn chặt.
“Chết tiệt!” Snape hung hăng mắng một tiếng, nắm thắt lưng mảnh khảnh của Hugh làm thật mãnh liệt, ma sát kịch liệt mang đến kho*i c*m ngập đầu.
Hugh bị hắn làm quá mãnh liệt, sắp thở không nổi, không thể lại dùng lý trí để kiềm nén tiếng rên rỉ, giọng kê khi thì ngọt nị khi thì cao v*t từ trong miệng cậu phát ra, dẫn tới lửa d*c của nam nhân bên trên càng vượng, hận không thể làm cậu sáp nhập vào thân thể mình luôn!
“Ô — chậm, chậm một chút — Aha — từ bỏ –” Hugh lần thứ hai bắn ra, vô lực vỗ bả vai nam nhân cầu xin tha thứ. Nhưng nam nhân mắt điếc tai ngơ, dịu dàng hôn lên trán cậu, ánh mắt, hai má, nhưng động tác dưới thân lại càng mãnh liệt.
Hugh cảm thấy mình sắp bị đánh bay, nhưng hai tay mạnh mẽ của nam chặt chẽ nắm giữ thắt lưng cậu, cậu chỉ có thể không ngừng thừa nhận bị tiến vào một lần lại một lần.
Khoái cảm tích lũy đến cực hạn, Hugh quàng lấy vai nam nhân, ngẩng cao đầu, phát ra tiếng khóc kêu khàn khàn: “Nhanh lên — ô — không, a a — xin, xin anh đó — Sev –”
Snape quả nhiên như cậu cầu xin, Tốc độ ra vào càng thêm nhanh, mỗi một lần đều chuẩn xác không lầm mà đánh vào điểm mẫn cảm của Hugh. Tới lúc này, Hugh đã không thể nuốt, nước bọt tiết ra quá nhiều chảy khỏi khoé miệng, dọc theo cằm đi xuống.
Một cú đẩy sâu mạnh mẽ, một đợt dịch thể bắn vào tận cùng bên trong thân thể Hugh.
“Không, ô ô — không, không cần bắn –!” Hugh gần như sắp hỏng mất mà kêu lên, nhưng thân thể lại vi phạm ý thức của chủ nhân, còn nhanh hơn đã đón nhận nam nhân bắn tinh, tiểu huyệt co chặt lại, giống như muốn lưu giữ mỗi một giọt mà nam nhân bắn ra.
Nam nhân vừa liên tục bắn tinh, vừa cúi đầu hôn cậu, hung mãnh giống như muốn nuốt cậu vào trong bụng, Hugh cũng nhiệt tình đáp lại.
Một lát sau, Snape rốt cục hoàn thành lần bắn tinh đầu tiên, hai người triền miên hôn môi, một khắc cũng không chịu rời khỏi đối phương, đồng thời cũng khôi phục lại tinh lực.
Tốc độ Snape khôi phục nhanh hơn Hugh nhiều, Hugh nhanh chóng liền cảm giác được phân thân của hắn lại cứng lại một lần nữa trong cơ thể mình, đã bắt đầu co rúm biên độ nhỏ.
“Lúc này, nhẹ thôi.” Hugh nhỏ giọng thỉnh cầu. Snape ứng tiếng, nâng một chân dài nhỏ trắng nõn của Hugh lên, làm theo hướng bên cạnh.
Trong hầm lại vang lên tiếng thở dốc rên rỉ làm người ta mặt đỏ tim đập, mùi xạ hương tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư
Chương 114: Tốt nghiệp
Chương 114: Tốt nghiệp