Động tác của Phương Tá khiến những người ở đây đều hít vào ngụm khí lạnh, đặc biệt là hộ vệ cùng cấm vệ quân bên cạnh Hàn Tư Ân. Thậm chí khi Cao Phong nhìn rõ động tác của hắn, trong nháy mắt hô to một tiếng: "Dừng tay, Thế tử không biết võ công."
Sau đó hắn chạy lên trước, muốn chính mình thay Hàn Tư Ân chịu một roi này, thế nhưng Cao Phong chủ yếu là bảo vệ ngân lượng, cách Hàn Tư Ân có chút xa, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một roi kia mạnh mẽ đánh lên mặt Hàn Tư Ân.
Phương Tá nghe thấy Cao Phong nói, trên mặt vừa đúng biểu hiện ra một tia kinh ngạc. Sau đó chỉ thấy hắn thần sắc ảo não nhìn roi đã quăng ra, tựa như tận lực khiến roi trượt khỏi mặt Hàn Tư Ân, nhưng lại giống như không có cách nào trong thời gian ngắn như vậy mà khống chế, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt lên trơ mắt nhìn Hàn Tư Ân, ảo não trên mặt biểu lộ hết mức, thậm chí còn toát ra hối hận cùng bất đắc dĩ, giống như Hàn Tư Ân nếu vì vậy mà bị thương, hắn thật là áy náy.
Mà Hàn Tư Ân đối với ảnh đế Phương Tá này, chỉ châm biếm khẽ động lông mày, thần sắc không hề thay đổi, cả người hờ hững đứng đó. Sau đó khi tất cả mọi người đều cho rằng cái roi kia sẽ đánh lên mặt Hàn Tư Ân, một bóng người màu trắng trong lúc nguy cấp xuất hiện bên cạnh hắn.
Cánh tay nhìn qua không có mấy lực liền bắt được roi kia.
Có thể trong lúc khẩn cấp mà xuất hiện đương nhiên là Bạch Thư, y cảm nhận được lực đạo của roi trong tay, nghĩ đến nếu như mặt Hàn Tư Ân quả thực bị lực đạo này đánh phải, nhất định sẽ lưu lại vết sẹo, khuôn mặt dễ nhìn kia sau đó sẽ trở nên khó coi, y hơi nhíu nhíu lông mày, hai má bánh bao mềm mại trở nên nghiêm túc. Trên mặt người một khi lưu lại vết thương, sẽ bị người bài xích.
Giống như ca ca y Bạch Văn Hãn, rõ ràng là anh hùng, nhưng vẫn có rất nhiều người ở sau lưng nói xấu hắn. Những lời chói tai đó, luôn khiến người cảm thấy rất tức giận.
Bạch Thư khi tức giận đương nhiên sẽ không lưu tình, hắn bỗng nhiên nắm chặt roi, sau đó giật Phương Tá ở đầu roi bên kia, để người quay vòng trên không trung một vòng, sau đó mạnh mẽ quăng xuống bên chân Hàn Tư Ân, hơn nữa còn là tư thế mặt cắm xuống đất.
Vóc người Phương Tá tương đối lớn, thời điểm ngã xuống đất liền phát ra tiếng vang, liền có thể khiến người khác cảm giác được hắn đau cỡ nào. Cao Phong ở trong đám người nhịn không được mà co co khóe miệng.
Thời điểm bị lôi đi, Phương Tá căn bản chưa kịp phản ứng, lập tức bị choáng váng hoa mắt, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chính mình đã cả người ngã xuống đất, đặc biệt là mặt, đau đớn khiến hắn chỉ lo nhe răng trợn mắt, lại không nói được lời nào.
Vào lúc này, bầu không khí lần nữa ngưng lại, trưởng công chúa vốn đang ngồi bên trong kiệu rốt cục cũng đổi sắc mặt. Trưởng công chúa lớn tuổi mới có con, dưới gối chỉ có một mình Phương Tá, từ trước đến giờ vô cùng nuông chiều Phương Tá, ngay cả khi Phương Điền mắng một chút cũng không vui, huống chi lại bị một tiểu bối vô danh ở ngay dưới mắt mọi người mà gây thương tổn như vậy.
Mặc dù biết là Phương Tá không đúng, nhưng Phương Tá bị thương vẫn khiến trưởng công chúa khó chấp nhận được. Những năm này hoàng đế sủng ái nàng, khiến cho nàng ở biên quan, ở trước mặt trượng phu đều là uy phong lẫm lẫm, hiện tại trưởng công chúa cảm thấy phong uy của mình đang bị người khiêu khích.
Chẳng qua nàng cũng chỉ trầm mặt quét mắt nhìn Bạch Thư, vẫn chưa phát tác tại chỗ, ngược lại là Phương Tá được hạ nhân Điền gia đỡ dậy, sau khi đứng lên, liền đá hạ nhân bên cạnh mình qua một bên. Hắn cả người đều đau, miệng chảy máu, mặt sưng, hắn đi tới trước mặt Hàn Tư Ân, chỉ vào mũi Bạch Thư, kêu gào nói: "Dám đối với ta như vậy? Ngươi biết ta là ai không?"
Bạch Thư cau mày, nói: "Ngươi lại không nói ngươi là ai, làm sao ta biết được?" Thời điểm hắn nói lời này, biểu tình trên mặt viết chính là sao người này lại cố tình gây sự như vậy chứ.
Phương Tá bị Bạch Thư chọc tức cười lạnh ba tiếng, chỉ là không chờ hắn nói tiếp, trưởng công chúa đã mở miệng, lời của nàng là đối với Hàn Tư Ân nói, "Người bên cạnh Hàn thế tử võ công cao cường, là nhi tử của ta đối với Thế tử vô lễ rồi."
Phương Tá vốn dự định ở trước mặt mọi người ra vẻ một chút, trong lòng nghĩ cho dù chính mình thật sự thương tổn tới Hàn Tư Ân, hoàng đế cữu cữu cũng sẽ không làm gì hắn, nhiều lắm là quát hắn vài tiếng, hắn lại tỏ vẻ hối hận, thành khẩn nói lời xin lỗi, thêm vào mẫu thân hắn ở phía sau khóc lóc kể lể, việc này cũng chấm dứt tại đây.
Kết quả sự tình lại đến mức độ này, mất mặt nhất ngược lại là hắn, điều này làm cho Phương Tá ở trong lòng cực kỳ khó có thể tiếp thu. Tính tình của hắn những năm này đã định thành, căn bản là chịu không nổi chút oan ức này, sau khi trưởng công chúa mở miệng hồng, hắn bụm mặt, có chút mồm miệng không rõ hét lên: "Võ công cao thì lại làm sao? Ta nhất định bảo hoàng đế cữu cữu chém đi tay hắn."
Hắn vừa nói xong, Bạch Thư còn chưa làm gì, Hàn Tư Ân ở bên cạnh lại cười ra tiếng. Bạch Thư vô cùng thích Hàn Tư Ân cười, tuy rằng cười như này còn chưa tới đáy mắt.
Hàn Tư Ân biết trưởng công chúa cùng Phương Tá ghi hận Bạch Thư trong lòng, trưởng công chúa rất có địa vị trong lòng hoàng đế cũng như thái hậu, việc làm của Bạch Thư rất có thể làm cho hắn cùng Bạch Văn Hãn chịu liên lụy bất công nào đó.
Ở trên thế giới này, Bạch Thư không giống như hắn, không có bất kỳ lo lắng gì. Ở đây Bạch Thư cũng là vì hắn, mới làm như vậy, mà mới vừa rồi hắn sở dĩ không có chút nào hoang mang, cũng bởi vì biết được Bạch Thư sẽ xuất hiện.
Cho nên, chuyện hiện tại Hàn Tư Ân cần phải làm là đem cừu hận của trưởng công chúa đều đẩy lên người mình, cũng cho thái hậu một cơ hội tìm mình hả giận. Đương nhiên, quan trọng nhất là, Hàn Tư Ân cảm thấy chính mình hiếm khi đụng phải dạng người quang minh chính đại muốn tìm chết như vậy, không tìm hắn gây sự thì thực có lỗi với danh tiếng bạo ngược người người đồn đại của mình quá.
Nghĩ tới đây, Hàn Tư Ân dừng cười. Hắn đột nhiên cười, cũng đột nhiên dừng lại. Tất cả mọi người bao gồm cả ánh mắt của Phương Tá cùng trưởng công chúa đều nhìn về phía hắn.
Hàn Tư Ân chậm rãi đi tới trước cấm vệ quân, cả quãng đường này, đều là Thượng phương bảo kiếm hoàng thượng ngự ban đi trước mở đường, làm quan đều biết, nhìn thấy Thượng phương bảo kiếm như nhìn thấy hoàng thượng đích thân tới.
Hàn Tư Ân đem Thượng phương bảo kiếm cầm trong tay, sau đó đi tới trước mặt Phương Tá, cười nói: "Vậy ngươi cũng có biết đây là vật gì không?"
Phương Tá thấy Hàn Tư Ân cười, trong lòng có chút hốt hoảng, hắn nói: "Không biết."
Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn trưởng công chúa, ngữ khí buồn bã nói: "Nếu ngươi nói không biết, vậy ta liền tường tận mà nói cho ngươi. Vật này chính là Thượng phương bảo kiếm hoàng thượng ngự ban, theo lý người nhìn thấy đều phải hành lễ. Ta là phụng hoàng mệnh hồi kinh, gặp nghi trượng của trưởng công chúa, ta tự nhận không có chỗ nào mất lễ nghĩa. Thế nhưng ngược lại, người nhận thức Thượng phương bảo kiếm mà không hành lễ, có phải có thể coi như chưa từng đặt hoàng thượng trong mắt không? Đương nhiên, nếu như trưởng công chúa cũng nói mình không biết kiếm này, vậy lời này coi như ta chưa nói."
"Hàn thế tử thực sự là nhanh mồm nhanh miệng." Trưởng công chúa vừa nghe Hàn Tư Ân quy chụp như vậy, lập tức cười lạnh nói: "Cho dù Hàn thế tử dùng tội danh chúng ta bất kính hướng Hoàng thượng kiện cáo, thế nhưng thủ hạ của ngươi ra tay hại người là sự thực, ở trước mặt hoàng thượng, bổn cung cũng không cho phép ngươi vô lễ như vậy, chúng ta đi."
Sau khi Hàn Tư Ân mở miệng nói những câu kia, trưởng công chúa kịp thời quyết đoán cũng không nể mặt hắn nữa, đem những lời mình muốn cáo trạng nói thẳng ra.
Nàng cũng không sợ Hàn Tư Ân nói những lời kia, bởi vì chính nàng cũng thường làm như thế. Nàng cũng không để ý danh tiếng của mình ở trong mắt người ngoài. Nàng biết chỉ cần có sủng tín của hoàng đế, những người kia cho dù ở trong lòng có ngứa mắt nàng ra sao, cũng phải nhịn.
Ở một mức độ nào đó, trưởng công chúa chỉ muốn cho mình vui vẻ, không bận tâm những cái khác, ngược lại cùng tình cách của Hàn Tư Ân có điểm giống nhau.
Chỉ là trên người Phương Tá, tính cách này của trưởng công chúa đã bị phóng đại vô số lần, tại trước mặt Hàn Tư Ân có cái bàn tay vàng lớn ơi là lớn này, lại có vẻ hơi ngu xuẩn.
Phương Tá đắc ý nhìn Hàn Tư Ân, vênh vang đắc ý nói: "Chúng ta nhìn xem."
Hàn Tư Ân nghe lời này, ánh mắt híp lại, nói: "Bắt lấy hắn."
Bạch Thư lập tức tiến lên nhấn giữ Phương Tá, Phương Tá nhất thời không thể động đậy. Sau đó Hàn Tư Ân không chút khách khí rút ra Thượng phương bảo kiếm, bổ về hai tay Phương Tá.
Thời điểm Phương Tá đầu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất gào khan, Hàn Tư Ân hờ hững khép bảo kiếm lại, cười híp mắt nói: "Vậy thì chờ xem đi." Thấy dáng vẻ trưởng công chúa khiếp sợ như muốn ăn thịt hắn, hiện tại hết thảy hận ý đều đẩy lên người hắn rồi.
Lại nói, hắn cũng không có trực tiếp chém đứt toàn bộ hai tay Phương Tá, chỉ gọt mất tám ngón tay của hắn, vẫn còn để lại hai ngón tay cái.
Hàn Tư Ân cảm thấy, hắn làm chút chuyện này, vạn vạn không sánh được những chuyện Phương Tá làm ở biên quan.
Phương Tá từng vì trong lúc vô tình nghe có người say rượu nói hắn lớn lên không giống Phương Điền, là nương hắn cùng trai lơ sinh ra, sau đó liền đem người thiêu sống. Từng bởi vì coi trọng thê tử của người khác, mà trực tiếp bắt người về nhà, sau đó còn đem người thưởng cho tất cả hạ nhân bên cạnh mình, lấy danh nghĩa chủ tớ cùng mừng.
Càng đã từng giết người hắn không thuận mắt, đem xương sọ của hắn làm thành chén, dùng để uống rượu.
Tội Phương Tá phạm vào, quả thực là tội lỗi chồng chất. Chỉ là hắn có cữu cữu là hoàng đế, lại có mẫu thân bảo vệ, cho nên những chuyện kia, hắn làm mà không hề thấy hổ thẹn.
Hàn Tư Ân nghĩ đến Phương Tá làm những chuyện kia, cảm thấy chính mình đối với hắn như vậy, nói theo một cách khác, còn tương đối nhân từ.
Hàn Tư Ân nhìn Phương Tá đang quỳ trên mặt đất lăn lộn, đột nhiên cảm thấy có chút tẻ nhạt. Chỉ là hắn vẫn cứ khá là lễ độ hướng trưởng công chúa cáo từ, sau đó mới mệnh hộ vệ cùng cấm vệ quân tiếp tục hướng về kinh thành xuất phát.
Trưởng công chúa bởi vì quá khiếp sợ, quá hận mà không nói được lời nào, sau khi Hàn Tư Ân lên kiệu rời đi, mới phản ứng được đến cùng xảy ra chuyện gì. Nàng hoảng loạn vội vã xuống kiệu, muốn ôm nhi tử của chính mình. Thế nhưng lúc này Phương Tá đã bị đau đớn che mờ hai mắt, gặp người tiện tay đau chân đá đá, ra tay rất nặng, tiểu tư hầu hạ bên cạnh hắn đều bị hắn đá hộc máu.
Trưởng công chúa được người che chở, ngược lại là không bị thương, cuối cùng Phương Tá bị người đánh ngất mới coi như thôi. Trưởng công chúa nhìn con mình máu me khắp người, bộ dáng vô cùng chật vật, trong lòng hận không thể đem Hàn Tư Ân đốt thành tro.
Chỉ là vào lúc này, nàng ngược lại là trấn định lại. Nàng sai người dụng Khoái Mã Gia Tiên hồi kinh, nàng lần này nhất định phải để Hàn Tư Ân bồi mệnh cho nhi tử của mình.
Nghi trượng trưởng công chúa vội vã đi qua đoàn người Hàn Tư Ân, Cao Phong liếc nhìn kiệu của Hàn Tư Ân một cái, trong lòng có chút nóng nảy, những ngày qua hắn đối với Hàn Tư Ân ngược lại có chút tâm lý bảo vệ, nhưng hắn cũng chỉ có thể sốt ruột, lại chuyện gì cũng không làm được. Mà cùng nội thị đồng hành với Hàn Tư Ân cả một đường, vẫn luôn kinh ngạc không khép được miệng.
Nói đến, quãng đường này Hàn Tư Ân luôn cho người ta cảm giác hắn là một người cực kỳ bình tĩnh lạnh lùng, không nghĩ tới vừa đến kinh thành, Hàn Tư Ân đã tặng hoàng đế món quà lớn như vậy làm lễ ra mắt. Hắn dám cam đoan, hoàng thượng nghe được tin này, chắc chắn sẽ không cao hứng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 59
Chương 59