Mặc dù có thánh chỉ của hoàng thượng, thế nhưng từ Giang Nam trở lại kinh thành, hành trình của Hàn Tư Ân cũng không phải gấp gáp gì, thậm chí so với tốc độ bọn họ đến còn chậm hơn.
Ban đầu nội thị ban chỉ còn cho là Hàn Tư Ân đang bất kính với hoàng thượng, trong lòng còn đang tính toán các kiểu, cân nhắc xem sau khi hồi cung mình có cần bẩm báo tình huống này cho hoàng thượng hay không.
Chỉ là thời điểm bọn hắn đi qua thị trấn đầu tiên, nội thị cảm thấy chính mình để ý chuyện này thật sự là sai rồi. Khi bọn hắn đi qua, huyện lệnh địa phương còn ôn hòa nghênh tiếp bọn họ.
Mà sau khi huyện lệnh phái người an bài ổn thỏa, Hàn Tư Ân khá là mất hết cả hứng nói: "Huyện lệnh này nhìn qua cũng coi như được lòng dân, không tính là cái quan chức quá kém cỏi." Ngữ khí tựa hồ khá là ảo não, dường như hắn đang chuẩn bị chỉnh cái huyện lệnh này, kết quả người ta lại không có nhược điểm gì để hắn bắt chẹt.
Nội thị nghe lời này, trong lòng đối với Hàn Tư Ân không khỏi nổi lên sùng bái, hắn cảm thấy Hàn thế tử này rõ ràng đã xét nhà đến nghiện rồi, thấy quan chức nào cũng không vừa mắt, cũng muốn lôi người ta ngã ngựa.
Cũng không phân biệt địch bạn gì cả, nên đắc tội hay không nên đắc tội, cũng đi đắc tội hết. Hắn dám khẳng định, hiện tại có rất nhiều người thắp hương nguyền rủa Hàn Tư Ân đi chết đi.
Đối với một Hàn thế tử có thể bị tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi như vậy, nội thị cảm thấy vẫn nên xứng đáng được kính nể, dù sao người bình thường cũng không làm được việc này. Thông qua chuyện này nội thị cũng nghĩ thông suốt, liên quan tới bất kỳ tình huống gì của Hàn Tư Ân trên đường về kinh, hắn vẫn muốn thành thật báo lại cho hoàng đế, còn những chuyện thêm dầu vào lửa, hắn sẽ không nhiều lời.
Kẻ thù của Hàn thế tử đã đủ nhiều, thêm hắn cũng không nhiều được bao nhiêu, mà thiếu hắn cũng không ít đi được bao nhiêu. Còn hoàng đế nghe hắn nói xong, có cao hứng hay không, đó cũng không phải là chuyện hắn có thể kiểm soát được.
Đối với suy nghĩ trong lòng của nội thị, Hàn Tư Ân cảm thấy người này thực sự là ở trong hoàng cung quá lâu, nhìn cái gì cũng bất giác não bổ thành một màn kịch tranh đấu khốc liệt. Chỉ là thời điểm hắn nhìn thấy huyện lệnh này, từ nội tâm của hắn biết được hắn có chút thói xấu, nhưng tổng thể không ảnh hưởng đến việc hắn là một quan tốt, mới thuận miệng cảm thán một câu như vậy, ai biết được nội thị này lại liên tưởng nhiều như vậy, còn một hồi suy nghĩ cho tương lai của mình.
Ở những phương diện khác Hàn Tư Ân cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, đối với ý nghĩ bo bo giữ mình của nội thị, hắn cũng không quá mức làm khó dễ. Thế gian này có ngàn vạn người, những người bình thường như này là nhiều nhất, không có tâm địa quá xấu xa, cũng không phải đối với ai cũng móc tim móc phổi ra đối tốt, như vậy là tốt rồi.
Tuy rằng đoạn đường này Hàn Tư Ân đi thực chậm, thế nhưng đãi ngộ ven đường lại khá tốt. Nguyên do đương nhiên là do những chuyện hắn làm ở Giang Nam đã truyền khắp Đại Chu, rất nhiều người đều cho là hắn chậm rãi hồi kinh như vậy, là lại muốn ven đường xét nhà vài cái quan chức khác, trước mặt hoàng thượng kịp bổ sung công lao của chính mình.
Quan chức trong kinh thành sau khi nhận được tin tức, có chức quan nhỏ nhất hướng hoàng đế thượng tấu chương, nói những chuyện Hàn Tư Ân làm đã vượt quá quyền hạn, hi vọng hoàng đế hạ chỉ trách cứ hắn, bắt hắn lập tức trở về kinh, không thể kéo dài thời gian.
Tấu chương này đó đều bị hoàng đế bóp nát, mỗi ngày hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt âm u nhìn văn võ bá quan, đặc biệt là đối với Hàn Quốc công phủ không có việc gì lại trào phúng hai câu, nói Hàn gia nuôi được đứa con trai tốt, lời này khiến Hàn Trác cùng Hàn Thù đứng ở trong triều đỏ cả mặt, cả người đều không thoải mái.
Nếu không phải vì Ngũ hoàng tử Cơ Hoài, phải gián tiếp duy trì quan hệ của Hàn Quốc công phủ với các đại thần, Hàn Trác hận không thể xin nghỉ dài hạn không vào triều, để Hàn Quốc công phủ cứ thế biến mất trước mắt mọi người.
Mà khiến mọi người ở kinh thành kinh ngạc chính là, sau khi rời Giang Nam, Hàn Tư Ân cũng không làm ra cái gì náo loạn nữa. Hoàng đế đối với việc này miễn cưỡng mới có sắc mặt dễ nhìn chút, mà có mấy người tâm tư lại nặng nề rất nhiều.
Bọn họ cho là Hàn Tư Ân tham luyến công lao, vì vậy cố ý hi sinh một ít chức quan nhỏ, đem nhược điểm của bọn họ chủ động đưa đến tay Hàn Tư Ân, chỉ chờ Hàn Tư Ân động thủ. Chỉ cần Hàn thế tử này dám động thủ, bọn họ dám cam đoan, sau khi trở về hoàng đế có thể chém đầu Hàn Tư Ân luôn được.
Hơn nữa lỗi những chức quan nhỏ kia phạm vào đều có chứng cứ xác thực, tỷ như quan lại cấu kết với thương nhân, tham ô giết người, cưỡng đoạt dân nữ vân vân. Bọn họ còn cung cấp các loại tin tức, khiến người dụ dỗ người bị hại đi vào chặn kiệu của Hàn Tư Ân, để khâm sai danh tiếng đại chấn này làm chủ cho hắn. Kết quả, những người bị hại đó còn bị Hàn Tư Ân không chút lưu tình không thèm nhìn đến.
Thần sắc các quan chức trong kinh thành nhìn về phía Hàn Trác cũng thay đổi, bọn họ càng thêm cảm thấy hoàng thượng có câu nói đúng, Hàn Trác thật sự nuôi được một đứa con trai tốt.
Bọn họ không biết là, giờ khắc này trong lòng Hàn Trác cực kỳ bi phẫn, hắn cũng thầm sắp đặt người, Hàn Tư Ân không động đến, nội tâm hắn là đủ các loại dày vò ảo não hối hận, thế nhưng quay mắt về phía các vị đồng liêu, hắn lại không thể đem lời tự đáy lòng nói ra, chỉ có thể yên lặng nhẫn nhịn.
Chỉ là trong mấy ngày nay, mọi người từ chỗ hạ nhân Hàn Quốc công phủ vẫn thỉnh thoảng hỏi thăm tin tức, nói là mỗi lần Hàn Trác về đến nhà, bởi vì chuyện của Hàn Tư Ân mà nổi trận lôi đình, sau đó ôm đầu khóc rống, quốc công phủ lão thái thái cùng quốc công phủ phu nhân đều khóc không thôi.
Kinh thành mơ hồ tản ra tin tức quan hệ của Hàn Tư Ân với mọi người trong quốc công phủ cũng không phải cực kỳ tốt, thậm chí có lần Hàn Trác uống say trước mặt thuộc hạ, rơi nước mắt nói Hàn Tư Ân tuổi nhỏ mất mẹ, chính mình có lỗi với hắn, quen nuông chiều hắn thích gì làm nấy, để bây giờ hắn lại vô pháp vô thiên như vậy.
Sau khi chuyện như vậy truyền ra, trong mắt mọi người Hàn Trác lại không có ghê tởm như vậy, có những người còn bắt đầu đối xử tách biệt giữa Hàn Tư Ân và Hàn Trác.
Có lão đắc đạo nghe được việc này, thì lại ngầm biểu thị, Hàn Trác thật sự là lão hồ ly, cho dù "Say rồi", nói chuyện cũng kín kẽ không một lỗ hổng, cũng không nói Hàn Tư Ân làm bất kỳ việc gì không đúng. Bởi vì hắn biết hoàng đế đã không mở miệng, nếu như hắn nói như vậy, sẽ khiến hoàng đế bất mãn.
Không quan tâm người trong kinh nghĩ cái gì, Hàn Tư Ân vẫn cách kinh thành càng ngày càng gần.
Sau một lần sai cấm vệ quân kéo người cáo trạng ra xa, Hàn Tư Ân mặt không cảm xúc kêu người tiếp tục đi về kinh thành, lưu lại tiếng gào khóc tràn đầy tuyệt vọng phía sau.
Đối với chuyện như vậy, cấm vệ quân ban đầu còn khó chịu giờ chỉ còn chết lặng. Lúc đầu bọn họ cho là Hàn Tư Ân sẽ quản những việc này, kết quả Hàn Tư Ân cũng không thèm quản. Có cấm vệ quân trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, sau đó đi vào hỏi Hàn Tư Ân.
Hàn Tư Ân nghe hắn hỏi, chỉ cười như không cười nhìn hắn, nói: "Thân phận của ngươi là cấm vệ quân của kinh thành, những việc này nếu như ngươi muốn quản cũng có thể quản, thế tại sao ngươi không ra mặt?"
Lúc đó người kia bị hỏi nói không ra lời, tại sao hắn không ra mặt? Tự nhiên là vì hắn biết, hắn là cấm vệ quân hoàng thành, cũng không có quyền đối sự vụ địa phương quơ tay múa chân, nếu như bị người ta tóm lấy nhược điểm, làm không cẩn thận có khi lại bị xét nhà.
Hàn Tư Ân lúc đó chỉ liền nhàn nhạt nói: "Ta làm khâm sai này là phụng mệnh đi vào điều tra lũ lụt ở Giang Nam, những người này có ai là người Giang Nam? Ta có quyền gì mà quản những việc này?"
Cấm vệ quân nghe được lời này, đột nhiên hoảng sợ, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, sau đó hắn yên lặng rời đi.
Trong những người đi theo này, rất nhiều người đều là được người nhà đưa vào làm cấm vệ, điều kiện nhà bọn họ không tệ, cũng chưa từng thấy nhiều chuyện ác như vậy. Những ngày qua đi cùng Hàn Tư Ân, thấy được sự tình ở địa phương, khiến bọn họ rất có cảm xúc, rất nhiều người đã quen thuộc với hành vi xét nhà của Hàn Tư Ân, thậm chí cảm thấy loại hành vi này khiến người ta rất hả giận.
Hiện tại Hàn Tư Ân đột nhiên không muốn quản, bọn họ nhất thời cũng không thể tiếp thu lẹ vậy được, có người thậm chí cảm thấy Hàn Tư Ân chẳng qua cũng chỉ như vậy. Đối với ý nghĩ của bọn họ, Hàn Tư Ân một chút ý nguyện để tâm tới cũng không có.
Nhưng Bạch Thư vẫn luôn đi theo hồi kinh lại biết, Hàn Tư Ân trên mặt không quản, thế nhưng mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, hắn đều sẽ để Cao Phong ghi lại hành vi của quan chức địa phương, âm thầm thu thập bằng chứng phạm tội của bọn họ. Những người có dũng khí chờ đợi người bị hại, Cao Phong sẽ nhỏ giọng dặn dò bọn họ tiếp tục chờ đợi, những người không muốn tiếp tục sống, Cao Phong sẽ lặng lẽ bảo vệ người.
Những thứ này đều là công lao đích đáng, Cao Phong tự nhiên nguyện ý làm như vậy, hắn đem chứng cứ thu thập được dùng Khoái Mã Gia Tiên đưa đến kinh thành. Hàn Tư Ân đi càng chậm, mật chiết hắn gửi tới hoàng thượng càng an toàn.
Bạch Thư cảm thấy chính mình lúc trước nói là rất đúng, Hàn Tư Ân thật ra rất thương người. Hắn nhìn người không sai mà.
Từ lúc rời Giang Nam Hàn Tư Ân vẫn không nói chuyện riêng với Bạch Thư, chỉ là đáy lòng Bạch Thư cũng không phát hiện chuyện này có gì không bình thường, hơn nữa tán đồng đối với Hàn Tư Ân vẫn luôn rất cao, tựa như cùng lúc trước lần đầu tiên bọn họ gặp nhau vậy.
Ở một mức độ nào đó, Bạch Thư quả nhiên là rất cố chấp, cố chấp đơn thuần đến đáng sợ.
Trải qua thời gian gần ba tháng, đoàn người Hàn Tư Ân cuối cùng đã tới kinh thành. Vào lúc này, nhà ngoại tổ mẫu hắn đã sớm từ biên cương hồi kinh.
Ở vùng ngoại thành kinh thành, đám người bọn họ người người lớp lớp, vẫn có chút đồ sộ. Sau đó thời điểm đi vào quan đạo, bọn họ đụng phải đội ngũ hồi kinh của trưởng công chúa.
Nhi tử của trưởng công chúa tên là Phương Tá, là cái tên không sợ trời không sợ đất, mắt nhìn cũng cực nhỏ. Bọn họ cả đường đi đều nghe thấy người ta thảo luận về Hàn Tư Ân, từ trước đến giờ Phương Tá được đến hoàng đế coi trọng, ở biên quan một lời không hợp liền gây sự cũng thực bình thường, nhưng cũng không lớn lối ngày ngày xét nhà như vậy, trong lòng đối với Hàn Tư Ân có chút căm ghét, còn đang nghĩ, chờ đến kinh thành nhất định phải làm cho Hàn Tư Ân đẹp mặt.
Hiện tại hai phe đụng vào nhau, Phương Tá nhìn cỗ kiệu của Hàn Tư Ân, trong lòng đột nhiên vọt ra một luồng ác niệm, trong lòng nghĩ phải hạ uy phong của Hàn Tư Ân. Mà nói đến, Phương Tá đích thực cũng hung hăng sẵn rồi.
Trưởng công chúa này cũng không phải là nữ nhi ruột của thái hậu, thế nhưng thời điểm hoàng đế đương triều đăng cơ xuất lực rất lớn, thậm chí lúc trước vì muốn tìm hậu phương vững chắc cho hoàng thượng mà chủ động gả cho một tướng quân biên quan có tướng mạo xấu xí cực kỳ, Phương Điền.
Phương Điền không sinh ra trong gia đình phú quý, nhập ngũ cũng vì trong nhà nghèo không được ăn cơm, lớn lên cũng không dễ nhìn, tai to mũi sụp mắt nhỏ, chữ cũng không biết được mấy cái, thế nhưng đánh trận lại khá, là lúc đó thường đánh thắng tướng quân.
Trưởng công chúa xinh đẹp như hoa, gả cho hắn bởi vì người này rất được tiên hoàng sủng tín.
Cũng bởi vậy, sau khi lên ngôi, hoàng đế đương triều cùng thái hậu rất cảm kích trưởng công chúa. Những năm gần đây, trưởng công chúa vẫn theo phu quân ở biên quan, hàng năm hoàng đế cùng thái hậu đều ban thưởng rất nhiều đồ vật, biểu lộ chính mình nhiều năm như vậy vẫn không quên ân tình của nàng.
Ác niệm của Phương Tá dâng lên liền không ngừng được, khi Hàn Tư Ân theo lễ nghi xuống trước cùng trưởng công chúa nói chuyện, hắn híp mắt, đột nhiên từ bên hông lấy ra roi, liền thẳng tắp hướng tới mặt Hàn Tư Ân mà đánh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 58
Chương 58