Chẳng lẽ em không đẹp ?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
... Quả thật sợ cái gì thì cái đó tới.
Thích Bạch Trà vừa ra khỏi cửa đã thấy Phó Minh Dã tay đang xách túi đồ ăn. Người đàn ông mặt không cảm xúc đứng ngoài cửa, không biết đã đứng được bao lâu rồi.
Thấy cậu đi ra, Phó Minh Dã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"......"
Hắn ăn giấm, hắn ăn giấm, hắn lại ăn giấm.
Thích Bạch Trà ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang nóng rát trêи đỉnh đầu, giả bộ yếu đuối đỡ lấy trán: "Anh đi chậm chút, hình như em hơi chóng mặt..."
Phó Minh Dã lập tức lùi trở lại, rũ mắt khẩn trương hỏi: "Bị say nắng?"
Thích Bạch Trà gật đầu khe khẽ. Da cậu rất trắng, dưới cái nắng như thiêu như đốt khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, thực sự có chút giống với dấu hiệu bị say nắng.
Cậu mè nheo: "Nóng, không muốn đi."
"Cầm túi đi." Phó Minh Dã đưa túi giấy cho Thích Bạch Trà, ngồi xổm trước mặt cậu, "Lên đây."
Hiện tại đang là thời gian cơm trưa, học sinh đều ăn uống trong căngtin, trêи đường không có người nào cả.
Đội ngũ nhân viên công tác cũng tập trung ở một nơi khác để phát cơm hộp, các khách quý ở trong phòng nghỉ hưởng điều hòa, ăn cơm hộp mà trợ lý gọi người đưa tới tận nơi.
Cõng một đường này, cũng chẳng có ai nhìn thấy.
Thích Bạch Trà cong cong môi, bò lên trêи lưng Phó Minh Dã.
Phó Minh Dã ước lượng trọng lượng, nhẹ như bông vậy.
"Đã bảo em hàng ngày phải rèn luyện nhiều vào, thể chất yếu như này, vừa phơi nắng được tí xíu đã có thể ngất xỉu. Về sau mỗi buổi sáng đều phải chạy bộ, không chạy hết mười vòng không được nghỉ, anh chạy cùng em..."
Phó Minh Dã vừa quở trách, vừa cõng Thích Bạch Trà, chậm rãi đi bộ trong khuôn viên nho nhỏ của trường học, bên cạnh là hồ nước xanh biếc.
Cành cây xà xuống vươn ra những tán lá rậm rạp, mơn trớn lọn tóc của Thích Bạch Trà, thoang thoảng hương cỏ cây tươi mới.
Thích Bạch Trà ghé lên trêи người Phó Minh Dã, dựa vào hắn khẽ cười, vui vẻ nói: "Còn không phải do buổi sáng nào Phó tiên sinh cũng lôi kéo em làm một hình thức vận động khác, hại em không có thời gian rèn luyện."
Phó Minh Dã suýt chút nữa thì vấp vào đá.
May mà còn nhớ trêи lưng đang cõng thêm một người, miễn cưỡng đứng vững.
Đòn này đánh hắn đủ mạnh, lời cợt nhả kiểu như vậy vốn không thể thốt ra từ miệng Thích Bạch Trà.
"Em đang nói cái gì đấy?" Trêи gương mặt Phó Minh Dã cũng phủ một tầng hồng nhạt, hắn nghĩ nhất định là do bị mặt trời chói vào.
"Dám làm không dám nhận sao? Phó tiên sinh." Thích Bạch Trà cúi đầu, cánh môi cọ qua vàng tai Phó Minh Dã, thanh âm mát lạnh nhẹ nhàng, "Khiến em mệt như vậy, lại còn muốn kéo em đi chạy bộ, anh tàn nhẫn quá nha."
—— Làm thế nào để đối phó với một tên ma đầu hay ghen tuông mà còn ngạo kiều?
—— Phải biết làm nũng với hắn.
Đây là lời tuyên bố hùng hồn của Thích Bạch Trà sau biết bao lần tích lũy kinh nghiệm.
Ma đầu hay ghen tuông thì có làm sao? Chỉ cần cậu lấy nhu thắng cương, Phó tiên sinh liền bó tay với cậu.
Xúc cảm ngứa ngáy từ vành tai truyền đến, mặt Phó Minh Dã càng lúc càng nóng, hắn cảm thấy chính mình cũng có chút say nắng rồi.
"An phận chút đi, cẩn thận anh ném em xuống hồ bây giờ." Hắn ngoài mạnh trong yếu lên tiếng uy hϊế͙p͙.
Thích Bạch Trà lười biếng nói: "Em sợ quá đi."
"......" Phó Minh Dã ba bước rút thành hai bước, trở lại ký túc xá, vừa mới vào cửa liền ném túi giấy đựng cơm hộp lên bàn sách, sau đó ném Thích Bạch Trà lên giường.
Thích Bạch Trà nhíu mày: "Anh nhẹ nhàng chút chứ." Đau thì không đau, trêи giường có trải chiếu cùng đệm mềm, nhưng động tác này quá là thô lỗ.
Phó Minh Dã nhàn nhạt nhìn chằm chằm cậu: "Bản lĩnh lớn lắm, còn biết giả vờ bị say nắng."
Hắn không phải thằng ngốc, biểu hiện của Thích Bạch Trà cả dọc quãng đường đều rất thanh tỉnh, không ném người xuống giữa đường là hắn nhân từ lắm rồi.
Thích Bạch Trà lập tức lảng sang chuyện khác: "Trưa nay ăn gì đấy?"
Phó Minh Dã: "Không có phần của em."
"Nhưng em ngửi thấy mùi cháo gà em thích nhất", Thích Bạch Trà bò dậy, mở túi đóng gói.
Cửa hàng nhà này không có dịch vụ giao hàng tận nơi, lại ở phụ cận trường học, Phó tiên sinh đặc biệt ra ngoài trường là để mua cái này cho cậu.
"Anh vất vả đội nắng hầm hập ra ngoài mua bữa trưa cho em." Phó Minh Dã nghĩ lại đã thấy tức, "Vừa trở về thì phải nhìn em với cái tên Nghiên yêu nghiệt đê tiện ngu ngốc kia ngồi cùng một phòng, nó còn khen em đẹp nữa."
Thích Bạch Trà hỏi lại: "Chẳng lẽ em không đẹp?"
Cho dù Giang Nghiên không tới tìm cậu, cậu cũng phải đi hỏi một chút về tình huống của Phương Nhã Nhi. Nhưng vấn đề này không thể nói với Phó tiên sinh, bằng không lại còn liên quan đến lý do cậu chú ý Phương Nhã Nhi đến vậy, cậu lại không thể giải thích chuyện về linh hồn dơ bẩn này... Quả thực càng nói càng loạn.
"Đẹp." Phó Minh Dã trả lời ngay lập tức.
Hai giây sau hắn mới phản ứng lại: "Nhưng trọng điểm không phải cái này!"
Thích Bạch Trà lấy hai phần cháo thịt gà trong túi ra: "Em biết, trọng điểm là ăn cơm đi."
Phó tiên sinh có đôi lúc rất giống trẻ con. Không phải do hiểu lầm, cũng biết cậu với Giang Nghiên thực sự chả có gì, nhưng chính là do ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu quá mạnh, máu ghen lớn.
Vấn đề thậm chí không phải ở trêи người Giang Nghiên. Thích Bạch Trà biết được Phó Minh Dã trước kia rất thích ôm gối ngủ, Phó tiên sinh của ngày nay còn thích ăn cả giấm của gối ôm.
Đúng vậy, không sai, loại sự việc như Phó tiên sinh trộm lấy cái gối của cậu rồi trói thành bao cát đánh đấm suốt ngày, cậu cũng từng trải nghiệm qua...
Thực sự cứ như thiếu niên tuổi dậy thì, trong lòng ngập tràn toàn là người mình thích, trong mắt không thể chấp nhận được bất cứ hạt cát nào.
Chuyện nhỏ thôi, không cần hoảng hốt. Cậu vô cùng có kinh nghiệm rồi.
"Không được ăn." Phó Minh Dã bắt lấy hai hộp cháo thịt gà, nhất định phải cùng Thích Bạch Trà bẻ xả rõ ràng.
Hắn nhặt sạch thịt gà của một phần, cho sang hết phần bên kia, quyết định để Thích Bạch Trà ăn cháo trắng, hắn ăn thịt gà.
Đây là phương thức biểu đạt sự tức giận của Tà Thần đại nhân.
Thích Bạch Trà vừa nhìn liền biết hắn muốn làm cái gì.
Thủ đoạn vĩnh viễn chỉ có vài trò như vậy. Không hề tiến bộ, làm không biết mệt.
Thích Bạch Trà híp híp mắt: "Phó Minh Dã."
Cách gọi cả tên lẫn họ này khiến cây đũa Phó Minh Dã đang cầm trêи tay hơi run run.
Thích Bạch Trà mỉm cười: "Một vừa hai phải."
Phó Minh Dã tạm ngưng một lát, lặng lẽ đem đống thịt gà chất cao ú ụ kia bỏ vào hộp cháo rồi đẩy tới trước mặt Thích Bạch Trà, chính mình nhận phần cháo trắng kia.
Hắn biết chuyện này Thích Bạch Trà không hề sai.
Là mặt u ám trong thần tính của hắn đang quấy phá.
Hắn chính là kẻ dễ ghen tuông, để ý, ích kỷ, keo kiệt như vậy. Sinh mệnh của Trà Trà hữu hạn, toàn bộ thời gian đều nên thuộc về hắn, căn bản không muốn chia cho những người khác.
Nhưng hắn không thể làm như vậy.
Đó là cuộc sống của Trà Trà, hắn chỉ có thể tham dự vào, không được vặn vẹo.
"Ăn thêm chút thịt, bổ sung dinh dưỡng." Phó Minh Dã biệt nữu sửa miệng, rất có khát vọng cầu được sống.
Thích Bạch Trà cười thầm, cầm lấy đôi đũa, san một nửa thịt gà trở về: "Không cần săn sóc quá vậy đâu."
Rất thức thời đó chứ.
_
Sau cơm trưa là thời gian nghỉ trưa, bọn họ còn có thể có một khoảng thời gian nữa để ngủ trưa tại ký túc.
Nhưng Thích Bạch Trà có tính toán khác.
"Em quay lại khu giáo viên nam một lát, trao đổi với giáo viên dạy thay về tiến trình bài giảng của em." Thích Bạch Trà nhắn nhủ vài câu với Phó Minh Dã, sau đó bước ra khỏi cửa ký túc.
Thích Bạch Trà phải tham gia quay chương trình, mấy ngày này khẳng định không có cách nào lên lớp được. Giáo viên dạy Lịch sử của lớp ba, lớp bốn là thầy Đặng đã bị đuổi việc, nhân sự hiện tại bị dư ra một chỗ trống.
Chương trình học của học sinh không thể bị bỏ lại, nhà trường đã điều động tăng cường thêm hai giáo viên trung học từng dạy lịch sử về dạy thay, đồng thời thông báo tuyển dụng giáo viên lịch sử mới.
Mục đích của Thích Bạch Trà đương nhiên không phải điều này, chỉ lấy cớ mà thôi.
Không khí trong lớp một và lớp hai vẫn đang rất náo nhiệt, có không ít học sinh tận dụng thời gian nghỉ trưa để làm bài tập, còn lại một số đang nói chuyện phiếm với nhau.
"Manh Manh, đã qua mấy ngày rồi, đừng để ý nữa." Lâm Giai Kỳ an ủi, "Chị Nhã Nhi khi ấy đang trong thời gian làm việc, từ chối ký tên cũng bình thường mà."
Vương Manh uể oải nói: "Mình biết là điều đó rất bình thường, nhưng mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy rồi lại bị từ chối thì có chút mất mặt... Hơn nữa mình thực sự rất thích chị Nhã Nhi."
Lâm Giai Kỳ đề nghị: "Chẳng phải thầy Thích tham gia quay chương trình đó sao? Hay là chúng ta nhờ thầy Thích xin chữ ký của chị Nhã Nhi?"
Vương Manh: "Thế nhưng bây giờ bọn mình cũng không được gặp thầy Thích..."
Trong phòng học bỗng chốc yên lặng đến lạ thường.
Thích Bạch Trà đứng ở cửa lớp học, sải bước tới chỗ bàn học của Lâm Giai Kỳ.
Lâm Giai Kỳ trợn mắt há hốc mồm: "Manh Manh, nhìn kìa, Thích, thầy Thích." Cái này đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.
Thích Bạch Trà đứng yên trước mặt hai đứa nhỏ, hỏi Lâm Giai Kỳ: "Em có ảnh có chữ ký tay của Phương Nhã Nhi đúng không?"
Điều này toàn trường đều biết.
"Có ạ, sao vậy thầy Thích?"
Thích Bạch Trà hỏi: "Có thể cho thầy nhìn qua một chút không?"
Lâm Giai Kỳ vội vàng gật đầu: "Đương nhiên có thể!"
Tấm ảnh có chữ ký kia được cô bé cung phụng như bảo bối, vẫn luôn để trong cặp sách, Lâm Giai Kỳ rất nhanh đã lấy ra, đưa cho Thích Bạch Trà.
Tấm ảnh này là ảnh chụp chung của Phương Nhã Nhi cùng Lâm Giai Kỳ, người phụ nữ tươi cười dịu dàng, khí chất nhu hòa, khác một trời một vực so với người ngoài đời thực.
Ở góc dưới bên phải ảnh chụp còn có chữ ký của Phương Nhã Nhi cùng với một câu chúc "Học hành đỗ đạt".
Cậu trả lại ảnh chụp: "Cảm ơn.", sau đó xoay người ra khỏi lớp học.
Để lại trong lớp học không khí sôi nổi bởi tiếng học sinh thảo luận.
"Sao đột nhiên thầy Thích muốn xem ảnh có chữ ký của Phương Nhã Nhi vậy?"
"Thầy Thích là fans của Phương Nhã Nhi à?"
"Chẳng phải mấy nay thầy Thích theo chân bọn họ quay chương trình gì đó sao, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi..."
......
Bởi linh hồn dị thế có từ trường bất đồng và sức bài xích mãnh liệt với thế giới bản thổ, vì vậy thần minh chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu trong thân thể người bản thổ có giấu linh hồn dị thế.
Thích Bạch Trà có thể nhìn thấu người dị thế xuyên không, đó là bởi vì họ không thuộc về thế giới này. Có thể nhìn thấu thân phận hệ thống gắn với ký chủ, là bởi hệ thống chính là tồn tại cấp thấp so với thần minh. Có thể nhìn thấu chân thân của yêu tinh, là bởi nguyên hình của bọn họ không giống với con người, trong đôi mắt của thần minh, không gì có thể giấu diếm.
Với trường hợp người bị đoạt xá, trừ phi rút đi linh hồn, nếu không thì không có cách nào nhìn ra được. Nhưng cậu không thể ngang nhiên áp sát linh hồn con người, quá trình này cực kỳ đau đớn. Nếu như Phương Nhã Nhi bị thứ tà ám ô uế gì đó làm tổn thương, còn cậu thì bị ly hồn, chẳng phải là rất thảm sao.
Trước hết cứ điều tra rõ ràng đi đã, sau đó đưa ra quyết định sau.
Căn cứ vào manh mối hiện tại thu được, tính cách Phương Nhã Nhi có sự thay đổi quá lớn, khả năng cao đã không còn là linh hồn ban đầu, chỉ thiếu bước xác nhận cuối cùng.
_
Buổi chiều là thời gian quay tiết Ngữ văn.
Đề kiểm tra này cũng không có gì quá khó khăn, đề bài chính là "Nghe viết".
Tổ chương trình có đưa ra một số từ ngữ tương đối mới lạ, nghe nhiều thì thuộc nhưng khi đề bút viết lại quên mất chữ, do đó viết sai. Ví dụ như gian khổ khi lập nghiệp, bệnh oan nghiệt, ke ngốc nghếch, mưu ma chước quỷ...
Tổng cộng có mười từ. Thích Bạch Trà đọc xong, lặng lẽ thêm một câu: "Học hành đỗ đạt".
Các khách mời đều không phản ứng gì, trực tiếp coi thành từ chính tả rồi viết xuống, còn có chút ngạc nhiên. So với mấy từ trước, từ này quả là đề bài cho điểm.
Thích Bạch Trà thu lại giấy viết, sau đó bổ sung: "Câu cuối cùng là thầy chúc các bạn học hành thành công đỗ đạt, không tính điểm đâu."
Các khách mời chợt bừng tỉnh: "Quả nhiên là vậy, bảo sao đề bài lại có câu tặng điểm ngon nghẻ vậy chứ..."
Thích Bạch Trà cười cười, cúi đầu lặng lẽ nhìn chữ viết của Phương Nhã Nhi trêи giấy.
Trêи giấy viết đều có tên, ba chữ Phương Nhã Nhi nhìn qua có vẻ không có gì khác biệt so với ảnh chụp của Lâm Giai Kỳ.
Bút tích giống nhau y như đúc.
Thế nhưng bốn chữ "Học hành đỗ đạt" bên dưới khác hoàn toàn so với câu viết trêи ảnh chụp. Ngay cả mấy từ ngữ khác đều không hề giống với bút tích trêи ảnh chụp.
Rất hiển nhiên, vì không muốn bại lộ thân phận, kẻ đang chiếm giữ thân thể Phương Nhã Nhi đã liều mạng bắt chước chữ ký của cô ta, nhưng lại không thể trong một thời gian ngắn sửa đổi được bút tích của hắn.
Linh hồn kia biết cách chiếm giữ thân thể Phương Nhã Nhi, hơn nữa còn biết hưởng thụ triệt để thân phận của cô ta như vậy, lại còn muốn ém sự thật này xuống.
Xem ra cũng không vô tội.
Đã đến lúc Tuyết Thần cần chấp pháp rồi.
+++++++
Mụ editor hôm nay sẽ câm lặng, sẽ không biện giải cho hành vi ngâm truyện của mình =))
Là lá la~~~~~~~
08/04/2021
Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
Chương 29: Bút tích
Chương 29: Bút tích