DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
Chương 28: Bằng chứng

Đừng tin tưởng tôi đến vậy

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Nội dung của tiết Tiếng Anh rất đơn giản, chỉ dạy mấy từ vựng cùng ngữ pháp, sau đó để nhóm học sinh tự làm bài tập điền vào chỗ trống. Đề bài gồm mười câu hỏi, có thể thảo luận theo nhóm.

Thành viên của tổ diễn xuất và tổ âm nhạc người nào về đội đấy, thành viên trong tổ giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Nhưng phần thảo luận này cũng là vì Dư Âm nên chương trình mới thêm vào.

Dư Âm là nghệ sĩ do đạo diễn Tôn sắp xếp vào. Trước đó đạo diễn Tôn đã đặc biệt dặn dò qua, đứa nhỏ này là một thiếu niên bị đuối nước được ông cứu ngoài bờ biển, đầu đụng vào đá ngầm nên mất trí nhớ, không thể nói bất cứ điều gì về bối cảnh gia đình, họ tên cha mẹ, cũng không nhớ nổi một chút kiến thức gì. Đứa nhỏ này quá tự bế hướng nội, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai, vì vậy ông mới muốn cho thằng bé đi xem chương trình tạp kỹ để học hỏi kinh nghiệm, rèn luyện kỹ năng giao lưu với mọi người.

Đạo diễn Tôn là nhân vật có tiếng trong giới, êkip chương trình bán mặt mũi cho ông, đương nhiên sẽ chiếu cố chăm chút cho Dư Âm. Cái gọi là phần thảo luận này, thực chất chính là có thể quang minh chính đại chép bài của tổ viên, bằng không nếu như Dư Âm lại ăn thêm một điểm 0 nữa, vậy thì quá kỳ cục rồi.

Phó Minh Dã không thuộc về tổ nào cả, không tham gia tỉ số điểm, cho nên không có đồng đội, chỉ có thể đơn độc làm bài.

Nhưng mà Tiếng Anh đối với Tà Thần thì chẳng là gì cả.

Tự Nhiên Chi Thần, hiểu được ngôn ngữ của vạn vật. Phong lôi vũ tuyết trêи khắp thế giới chỗ nào chả có, bọn họ trời sinh là để thông hiểu ngôn ngữ của sinh mệnh.

Mà Kỳ Nguyện Chi Thần, nói chung chỉ có thể nghe hiểu ngôn ngữ trong phạm vi quản hạt của mình.

Ở thế giới loài người, trong vòng mười dặm đã có thể bất đồng ngôn ngữ, thần của địa phương này đương nhiên không thể nghe hiểu địa phương khác nói gì. Ví dụ như, một vị Kỳ Nguyện Chi Thần của Trung Quốc được sinh ra từ tín ngưỡng của người Trung Quốc, sẽ không nghe được cũng như không hiểu được kỳ nguyện của người Anh, ngôn ngữ không thông, cũng không nằm trong phạm vi chức trách của hắn, không có cách nào tiếp thu được.

Kỳ nguyện của người Anh thì đã có Kỳ Nguyện Chi Thần ở bản thổ nước Anh tới lắng nghe.

Tuy nhiên Kỳ Nguyện Chi Thần của Trung Quốc và Kỳ Nguyện Chi Thần của Anh cũng có thể tiến hành giao lưu với nhau. Thần linh có ngôn ngữ thần linh, có thể sử dụng trêи mọi thế giới, cho nên Thích Bạch Trà mới có thể liên hệ với Ái Thần của thế giới khác.

Kỳ Dạ là Kỳ Nguyện Chi Thần cường đại nhất lúc đương thời, sinh ra từ trọc khí Hỗn Độn, dựng ɖu͙ƈ từ tà niệm, sinh tồn mà không cần dựa vào tín ngưỡng của con người. Ngay cả khi loài người diệt vong, tà niệm của lũ yêu ma quỷ quái cũng đủ để chống đỡ hắn đến thiên trường địa cửu. Khắp thế giới đều có tà niệm, hắn không phải vị thần thuộc về một địa phương nào cả, mà là một vị thần quản hạt phạm vi cao cấp của thế giới, cho nên cũng biết ngôn ngữ khắp muôn nơi.

Thần hệ của thế giới này chính là như thế, bị thần hệ Hỗn Độn của phương Đông nắm quyền chủ đạo. Đương nhiên ở thế giới khác cũng có các thần hệ chủ đạo khác, ví dụ như thần hệ Đạo giáo, thần hệ Bắc Âu, thần hệ La Mã, thần hệ Hy Lạp, thần hệ Ai Cập..... Còn có rất nhiều thứ mà loài người chưa từng nghe nói bao giờ, hoa hòe hoa sói loe loét lòe loẹt, cái gì cần có đều có.

Thôi thôi, đó đều là chuyện ở thế giới khác.

Tóm lại, Tà Thần có thể nghe được tà niệm của mọi sinh vật, thậm chí là tà niệm của vong linh, giống như Tự Nhiên Chi Thần hiểu được ngôn ngữ vạn vật. Tiếng Anh dễ hiểu vô cùng, không hề có vấn đề gì cả.

Hắn một mạch lưu loát hoàn thành tờ đề điền vào chỗ trống, không do dự một giây nào.

Duy trì rất tốt thiết lập cá nhân của đại tổng tài.

Xét cho cùng, hắn dù sao cũng là đệ nhất đại gia gì gì đó, thường hợp tác với các công ty ngoại quốc, trước khi kết hôn còn bay vòng vòng ra nước ngoài công tác, không có đạo lý nào mà tiếng Anh của hắn lại dốt đặc cán mai.

Ngược lại, hai tổ khách mời khác đang rất khốn khổ.

Tần Dĩ Nhu, Lưu Khải Thanh đều đang suy nghĩ miên man. Những thứ như ngoại ngữ nếu không cần dùng đến liền quên sạch, bọn họ không cần bối cảnh ngôn ngữ, làm việc hằng ngày cũng không dùng đến mấy, đột nhiên ngồi làm bài tập tiếng Anh có chút ngượng tay.

Dư Âm chỉ cần chờ đáp án rồi chép.

Cậu là một con sinh vật biển đến tiếng Trung còn chả thông thạo, còn muốn cậu đọc tiếng Anh?

Sao có thể chứ. Quá làm khó tiểu yêu tinh cậu rồi.

Tần Dĩ Nhu liếc nhìn Dư Âm, thấy thiếu niên vẫn còn đang phát ngốc, chỉ chờ ngồi mát ăn bát vàng, có hơi bất mãn.

Đều là tân binh trong giới âm nhạc, độ nổi tiếng của Dư Âm còn kinh diễm hơn cả cô, cô thường xuyên phải thấy những dư luận trêи mạng như "Tần Dĩ Nhu hát không tồi đâu, nhưng đáng tiếc vẫn kém hơn một chút so với Dư Âm".

Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. Tiếp xúc thường xuyên, cô cũng không quá ưa cậu thiếu niên này.

_

Không khí bên tổ âm nhạc vô cùng khẩn trương, còn tổ diễn xuất lại rất nhàn nhã thoải mái. Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi, Giang Nghiên ngồi cùng nhau, ai cũng không động bút.

Tất cả đều cúi đầu, làm bộ như đang đọc bài rất nghiêm túc.

Phương Nhã Nhi vốn định mượn bài của hai nghệ sĩ nam bên cạnh để chép, nhưng đợi tới nửa ngày, chả thấy ai động đậy gì, cô có chút kìm nén không nổi.

Phương Nhã Nhi lặng lẽ di di giấy bút sang chỗ Giang Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Câu này làm làm sao?"

Hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng, kìm nén sự kϊƈɦ động và thẹn thùng.

Giang Nghiên vẫn luôn là thần tượng của cô ta, khuôn mặt mê hoặc nhân tâm kia đã thành công thu hút cô ta trở thành fan não tàn.

Đáng tiếc rằng trước đó Giang Nghiên là thái dương giữa bầu trời, diễm lệ sáng chói có thể khiến con người ta bỏng rát. Cô ta chỉ dám nhìn từ xa, ngay cả tư cách để tới gần cũng không có.

Hiện tại lại có thể cùng hắn ngồi vai kề vai, cùng nhau hỏi đáp đề bài...

Quả nhiên chỉ cần đỏ đủ độ, mộng tưởng gì cũng đều có thể trở thành sự thật.

Giang Nghiên đang ngồi ngẩn người.

Hắn đang nghĩ tới tối qua, Dư Âm lề mề trong phòng tắm ước chừng phải hai tiếng đồng hồ, nếu không phải biết trước đối phương là hải yêu, hắn còn tưởng Dư Âm đã chết đuối trong bồn tắm luôn rồi.

Hắn liền đi tới gõ gõ cửa phòng tắm.

Thiếu niên bên trong lập tức bừng tỉnh, phát hiện mình đã ngủ say sưa trong bồn tắm.

Hải yêu không thể tách khỏi nước quá lâu, nếu không sẽ không thể bảo trì được hình dáng con người, hiện hình ngay trêи mặt đất. Thời điểm khi còn ở nhà đạo diễn Tôn cậu có phòng riêng, buổi tối vẫn luôn ngâm mình trong bồn tắm để ngủ.

Đạo diễn Tôn còn đang thắc mắc tại sao hóa đơn tiền nước nhà ông tăng vọt lên kinh khủng đến vậy.

Bây giờ ở chung phòng với người khác, cậu không thể chiếm dụng phòng tắm quá lâu, càng không thể ngủ trong bồn tắm cả đêm, sẽ bị người khác phát giác ra điều không bình thường.

Nhưng nếu như vậy..... Cậu sẽ bị thiếu nước.

Dư Âm không biết tiếp theo nên làm như thế nào, nhưng vẫn rất nhanh chóng khôi phục hình người, vội vàng xả nước sạch sẽ, bọc khăn tắm lên rồi mở cửa bước ra ngoài.

Giang Nghiên quan tâm không hỏi nhiều, bước vào phòng tắm, đúng lúc nhìn thấy xoáy nước đang rút xuống, lộ ra một chiếc vảy màu lam xinh đẹp.

Nhóc hải yêu thật sơ ý này. Đến hắn còn phải cố gắng giấu kỹ đuôi cáo, thế mà nhóc hải yêu đây cũng dám khôi phục nguyên hình ngâm mình tận hai tiếng trong phòng tắm.

Hắn nhặt chiếc vảy lên cất đi, thầm nghĩ, còn ngại đám người thường kia không nhìn thấy chắc.

"... Giang Nghiên, Giang Nghiên?" Phương Nhã Nhi gọi hai tiếng, Giang Nghiên vẫn chưa phản ứng lại.

Gọi đến lần thứ ba, Giang Nghiên mới lấy lại tinh thần: "Hả?"

Lúc này hắn mới nhận thấy cả người Phương Nhã Nhi đang gần như dán sát lên thân hắn, lập tức không dấu vết dịch ghế ngồi ra, bảo trì khoảng cách an toàn.

"......" Thái độ kháng cự này làm sao Phương Nhã Nhi có thể không cảm nhận được, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, "Tôi đang hỏi câu này làm làm sao?"

Giang Nghiên đưa mắt nhìn từ vựng tiếng Anh trêи giấy.

Chẳng khác gì quỷ vẽ bùa.

Hắn kinh ngạc hỏi lại: "Cô hỏi tôi á?"

Phương Nhã Nhi ngượng ngùng nói: "Đúng vậy, sao thế? Tôi không giỏi tiếng Anh lắm, chỉ có thể trông cậy vào hai người thôi..."

Giang Nghiên còn chưa kịp nói gì, Thôi Hạo đã phản ứng mãnh liệt: "Không phải chứ? Bọn anh còn đang trông cậy vào em làm xong cho bọn anh chép bài, em chính là vương bài của đội chúng ta mà!"

Phương Nhã Nhi vô cùng mờ mịt: "Sao em lại trở thành vương bài rồi? Em không giỏi tiếng Anh....."

Giang Nghiên híp híp đôi mắt hồ ly: "Tại khi còn đóng phim, cô nói cô lớn lên ở nước ngoài mà."

Sắc mặt Phương Nhã Nhi trắng bệch.

Cô ta không biết điều này.

Phương Nhã Nhi lấp ɭϊếʍ kịp thời: "Chẳng phải đã tốt nghiệp nhiều năm rồi sao? Mấy năm nay đều phát triển trong nước, cũng quên kha khá rồi..."

"Nếu lớn lên ở nước ngoài thì tiếng Anh cũng gần như tiếng mẹ đẻ rồi chứ, sao có thể quên..." Giang Nghiên vẫn có chút hoài nghi.

Quan trọng nhất chính là, không trông cậy được vào Phương Nhã Nhi, chẳng lẽ lại muốn hắn bộc lộ thuộc tính thất học của bản thân?

Tránh được mùng một, không tránh khỏi mười lăm.

Cuối cùng cũng có kết quả môn tiếng Anh: Phó Minh Dã đúng toàn bộ, không tính điểm đội. Tổ âm nhạc, Lưu Khải Thanh đúng 7 câu, Tần Dĩ Nhu đúng 8 câu, Dư Âm kết hợp chắp vá lung tung đáp án của hai người kia, ngoài ý muốn thế nào lại đúng hết, tổng cộng 25 điểm. Tổ diễn xuất, Giang Nghiên chọn toàn bộ đáp án C, khoanh lụi đúng được 1 câu, Thôi Hạo chọn toàn bộ A, lụi đúng 4 câu, Phương Nhã Nhi khoanh toàn bộ D, lụi được 3 câu, tổng cộng 8 điểm.

Tổng cộng lại kết quả của hai môn vừa qua, trước mắt tổ âm nhạc đạt 59 điểm, tổ diễn xuất 41 điểm.

Điểm số chênh lệch quá xa.

Đáp án của tổ diễn xuất vừa nhìn đã biết toàn khoanh bừa, nhưng ngược lại thêm phần hiệu quả cho chương trình, cũng sẽ không khiến người khác nghĩ bọn họ đều thất học. Nếu là nghiêm túc làm bài mà vẫn sai nhiều như vậy, đó mới thực sự mất mặt.

Giang Nghiên rất không hổ là vua chốn thị phi, hắn trăm triệu lần không ngờ tới trong mười câu thế mà chỉ có một câu khoanh C.

So sánh với một bài điểm tuyệt đối của Dư Âm, vận khí của hắn quả thật không tốt lắm.

Hồ ly rất buồn bực.

Loại buồn bực như này khiến hắn sau khi quay xong chương trình của buổi sáng nhịn không được liền chạy đi tìm Thích Bạch Trà phun tào.

"Vận khí của tôi sao lại kém đến vậy chứ! Lụi mà chỉ đúng có một câu! Một câu!" Giang Nghiên phát điên đi tới đi lui trước mặt Thích Bạch Trà.

Đột nhiên hắn dừng bước, lầm bầm lầu bầu: "Có điều 1 điểm cũng tốt."

"Toán Dư Âm được 0 điểm, tiếng Anh tôi được 1 điểm..." Giang Nghiên nhắc lại, "Có huynh đệ đồng cảnh ngộ như tôi, cậu ấy cũng không bị mắng thảm nữa."

Dù sao mọi người đều được điểm thấp, sau khi chương trình phát sóng còn có thể chia sẻ hỏa lực cho nhau.

Thích Bạch Trà: "Tình bạn cùng phòng cảm động trời đất."

"Chút chuyện nhỏ thôi, tôi cũng không phải chưa từng bị mắng qua lần nào, dù sao thì mấy đứa trẻ trâu xấu xí hay hóng hớt ấy đều nói tôi không đẹp, tôi mới không thèm để ý chúng nó nói cái gì." Giang Nghiên không chút quan tâm, "Có điều không biết Phương Nhã Nhi làm sao lại thành ra thế này, có cảm giác dường như cô ta thay đổi biến thành một người khác..."

"Thay đổi biến thành một người khác?" Thích Bạch Trà lập tức lưu tâm.

Mục đích ban đầu cậu tham gia chương trình này chính là để điều tra Phương Nhã Nhi.

"Đúng vậy, khi còn đóng phim cô ta ngầm nói chuyện phiếm với tôi và Thôi Hạo, nói thời còn nhỏ cô ta lớn lên ở nước ngoài, điểm này truyền thông chưa hề đào ra. Nói cho chúng tôi nghe một đoạn tiếng Anh, rất lưu loát, hôm nay liền bảo mình không biết gì, dù là vì hiệu quả chương trình thì cũng không tới mức đó chứ?" Giang Nghiên nói xa xả một đống chuyện, "Hơn nữa tôi cảm giác cả người cô ta đều trở nên kỳ quái, ánh mắt nhìn người khác rất không thích hợp. Lúc trước còn rất bình thường, hiện tại..... Không phải tôi tự luyến đâu, tôi cảm thấy tròng mắt cô ta chỉ hận không thể dính chặt lên người tôi, thế nên tôi không cảm giác được..."

Thiếu chút nữa hắn cho rằng trường hợp này chính là mượn xác hoàn hồn.

Nhưng không đúng, Phương Nhã Nhi không xảy ra bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, người còn chưa chết, lấy xác đâu mà mượn.

"Cô ta rất khác với trước kia sao?" Thích Bạch Trà không quá rõ ràng trước đây Phương Nhã Nhi là loại người gì. Tin tức tra được trêи mạng không thể hoàn toàn tin tưởng, Giang Nghiên và Phương Nhã Nhi có mấy tháng quay phim cùng nhau, có lẽ còn hiểu rõ hơn cả cậu.

"Đúng là rất không giống nhau! Tính cách cô ta trước đây không quá đến nỗi nào, không chán ghét như bây giờ..." Hồ ly nghĩ sao nói vậy, bốn bề xung quanh vắng lặng, không hề có nửa điểm lo lắng, "Hiện tại tôi không thích cô ta."

Hắn tu hành chính đạo, là một hồ yêu linh khí dồi dào, tuy rằng không nhìn thấy cũng chẳng nghe được luồng khí đen quấn quanh linh hồn Phương Nhã Nhi, bản năng cũng sẽ tự động bài xích dẫn đến chán ghét.

Từ lâu hắn đã có cơ sở để hoài nghi, sự việc làm bài tiếng Anh hôm nay chỉ cung cấp thêm một cái bằng chứng mà thôi.

Với đạo hạnh của hắn, không nhìn ra được điều gì khác thường, chỉ có thể cảm nhận được kỳ quái.

"Ài, mấy điều tôi nói với cậu, cậu đừng truyền ra ngoài đấy nhé." Giang Nghiên nói xong, mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mấy lời này mà tuồn ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ bị fans của Phương Nhã Nhi xé nát, đến lúc đó lại nhận thêm một mảng tinh phong huyết vũ.

Thích Bạch Trà nhìn con hồ ly đơn thuần này: "Đừng tin tưởng tôi đến vậy."

"Tôi chắc chắn tin cậu nha, vừa nhìn cậu đã biết cậu không nói dối." Giang Nghiên nói như đinh đóng cột.

Thích Bạch Trà hỏi: "Vì sao?" Quả thực cậu không nói dối, chỉ biết giấu diếm thôi.

"Ngoại hình cậu đẹp."

"......" Thích Bạch Trà lập tức đi ra ngoài, "Hẹn gặp lại."

Bằng không để Phó tiên sinh đi mua cơm trưa về thấy được, lại ăn giấm.

*******

Hihihihihi~~~~~~~

Mọi người ới, mấy nay có ai hóng mòn hóng mỏi Sơn Hà Lệnh như tui hông~~~

Xem phim mà high quá °v°

~~~

19/03/2021

Truyện chỉ đăng trêи s1.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)

Đọc truyện chữ Full