*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng tử Úc Dạ Bạc chợt co lại.
…Nhiệm vụ mới đến rồi.
Khó lắm mới được một lần thông báo trước như này mà không phải cái trò ngấm ngầm cho quỷ nhảy ra dọa người.
“Chậc.” Tới cũng đúng lúc quá.
Tần Hoài Chu cực kỳ khó chịu, một cái lễ Giáng Sinh đang yên đang lành lại bị phá hủy.
Dù rất không vui nhưng cũng chỉ đành ưu tiên nhiệm vụ lên đầu. Người đàn ông nghểnh đầu qua vai Úc Dạ Bạc nhìn màn hình điện thoại, sau khi đọc xong nội dung anh nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Dạ, ú tim là gì? Mèo là gì?”
“……” Úc Dạ Bạc như không nghe thấy, tầm mắt dừng trên “Thành phồ Q” trong chốc lát mới quay qua giải thích cho Tần Hoài Chu: “Ú tim chính là chơi trốn tìm.”
Tin rằng khi còn nhỏ mọi người đều từng một lần chơi qua cái gọi là trò chơi “Trốn tìm”. Chỉ là tùy từng vùng miền mà có cách gọi khác nhau, có chỗ gọi ú tim, có nơi gọi là người mù sờ cá, còn có chỗ gọi là giấu meo meo, tuy nhiên cách chơi cũng có một vài sự khác biệt nhỏ.
Nhưng tóm lại dù là cách chơi nào đi chăng nữa thì đều xuất phát từ một điểm chung, người chơi chia làm hai phe, một phe phụ trách tìm phe còn lại phụ trách trốn.
Mà ở trong trò ú tim, người trốn được gọi là “chuột”, người tìm được gọi là “mèo”.
Hay nói cách khác trong nhiệm vụ ú tim lần này, Úc Dạ Bạc là bên chịu trách nhiệm tìm bắt người.
Như vậy công chuyện tới rồi.
Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này người chơi bị chia làm hai phe? Một phe tìm và một phe trốn?
Hoặc là……
Dòng suy nghĩ của Úc Dạ Bạc bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tần Hoài Chu đi ra mở cửa, phát hiện trước cửa có một hộp nhỏ màu nâu phong cách cổ điển. Trong hộp đựng một chiếc chìa khóa chống trộm màu đen bình thường, chỉ là trên tay cầm chìa khóa có khắc số “44”.
Người đàn ông nhìn bên ngoài cửa, toàn bộ đèn cảm ứng ngoài hành lang đều không phát sáng, đến nửa cái bóng người cũng không thấy đâu.
“Đây hẳn là chìa khóa biệt thự.” Anh xoay người đưa đồ cho Úc Dạ Bạc.
Thanh niên cầm chiếc chìa khóa, ngón tay sờ dọc thân chìa, cảm giác cũng không có gì khác thường. Cậu theo thường lệ lên mạng tìm kiếm một vài thông tin về căn biệt thự số 44 này. Nhưng ngoài thông tin rao bán biệt thự trên đường Tam Hà thì không tra được thông tin nào khác.
Úc Dạ Bạc nhìn chằm chằm màn hình máy tính trầm giọng nói: “Chỉ sợ lần này không tra ra được lai lịch của quỷ.”
Trong nhiệm vụ trước nhờ trao đổi thông tin với Lý Thi Nhân cậu mới biết được một điều quan trọng.
Theo lời Lý Thi Nhân nói, nhiệm vụ đầu tiên của chú có một người chơi lâu năm từng nói.
Quỷ quái trong app Nhiệm vụ kinh dị chia làm hai loại, có lai lịch và không có lại lịch.
Giống như cốt truyện của nhiều phim kinh dị, ma quỷ cơ bản thường là sự kết hợp giữa các yếu tố như vụ án giết người, oan tình, hung trạch, hung khí.
Ví dụ như Thẩm Nguyệt Nguyệt trong khu chung cư quỷ, như xác chết vô danh trong trường học bỏ hoang, hay như những bệnh nhân trong Trung tâm thương mại từng là bệnh viện.
Trong bốn nhiệm vụ Úc Dạ Bạc từng trải qua, ngoại trừ nhiệm vụ “nuôi dưỡng” của Tần Hoài Chu thì đám quỷ kia đều thuộc về loại có lai lịch, phần lớn đều tìm trước được một vài thông tin hữu dụng.
Bởi vậy muốn tìm quy luật hành động hay hạn chế giết người của chúng đều khá dễ dàng.
Nhưng còn một loại …đó là loại không tìm ra lai lịch. Ví dụ như quỷ gõ cửa trong nhà Úc Dạ Bạc.
Loại quỷ không có lai lịch khá khó đối phó, bởi vì tất cả thông tin đều phải chờ lúc bắt đầu nhiệm vụ mới có thể điều tra.
Hiển nhiên nhiệm vụ lần này của Úc Dạ thuộc thể loại trên.
……
5 giờ chiều ngày 26.
Một chiếc xe taxi màu xanh vàng từ từ chạy trên quốc lộ. Thành phố Q tọa lạc phía Bắc, tháng 11 bắt đầu đổ tuyết, bên ngoài cửa sổ trắng xóa.
Hai bên đường là những hàng thông được trồng ngay ngắn. Lá cây bị băng tuyết bao phủ đông cứng thành những tinh thể trắng trong lấp lánh, nom qua rất đẹp.
Thứ này được gọi là hạt sương, là một kỳ quan tự nhiên vô cùng hiếm gặp, do đó không ít du khách ngang qua đều dừng chân ghé lại chụp ảnh lưu niệm.
Nhưng Úc Dạ Bạc chẳng thấy hứng thú chút nào, bởi vì cậu! SẮP! LẠNH! TEO! CHYM! RỒI!!
Vừa xuống máy bay cậu đã vẫy ngay một chiếc taxi rồi chui tọt vào, sau đó nửa đầu ngón tay cũng không muốn thò ra ngoài.
Lạnh cmn muốn chết, không khí tưởng chừng như đông cứng lại, lạnh đến nỗi xương cậu sắp nứt đến nơi rồi. Úc Dạ Bạc khoác chiếc áo lông dày cộp, chùm kín từ đầu tới chân nom không khác gì một con gấu trắng. Cậu ngồi ở ghế sau ôm ly trà sữa run rẩy, khuôn mặt lạnh buốt ửng đỏ, mũi sụt sà sụt sịt không ngừng.
Úc – hôm trước mới “kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục – nào đó hôm nay ngoan ngoãn dán túi giữ ấm lên người.
Tài xế thấy vậy còn tăng máy sưởi lên thêm hai độ.
Cơ thể Tần Hoài Chu quanh năm lạnh lẽo, giờ phút này vô cùng thức thời không dí sát gần cậu. Qua một lúc thấy sắc mặt Úc Dạ Bạc bớt tái nhợt mới gửi tin nhắn hỏi: “Tiểu Dạ, em muốn ăn kẹo không?”
Úc Dạ Bạc vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại hơi rung nhưng lại làm bộ như không thấy, tầm mắt di chuyển đến cốc trà sữa, ngẩn người nhìn logo trên đó chằm chằm.
Ban đầu người đàn ông còn tưởng thanh niên Úc Dạ Bạc đến từ phương Nam sẽ rất thích thú khi nhìn thấy tuyết, kết quả chẳng những không hồ hởi mà còn im bặt không nói một lời, thậm chí còn khó chịu hơn việc chơi game “ăn hành” mười lần tuần trước.
Có một đặc điểm nhận biết rất rõ mỗi khi tâm trạng Úc Dạ Bạc không tốt: Mặt không cảm xúc, không thích nói chuyện.
Tần Hoài Chu lại hỏi: “Làm sao thế? Em còn lạnh à? Để anh lấy khăn quàng cổ cho nhé?”
Úc Dạ Bạc kéo cao cổ áo khoác lông, không nói lời nào.
Tần Hoài Chu chỉ đành thử suy đoán: “Có phải không thoải mái ở đâu không? Anh có mang theo thuốc cảm cúm nữa nè.”
Úc Dạ Bạc lắc đầu, thẳng cho đến khi người đàn ông lấy thuốc khỏi hộp, cầm một liều đặt vào tay rồi đưa cốc giữ nhiệt đến trước mặt cậu mới mở miệng nói chuyện: “Không có việc gì, tôi ổn mà.”
Không có việc gì? Ổn mà?
Tần Hoài Chu có ngu mới tin.
Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân hai ngày nay khá biết điều. Ngoại trừ việc buổi tối hôm kia lén hôn ảnh chụp, sáng qua ôm hờ eo với đêm qua hôn trộm chóp tai thì anh đâu có làm gì chọc nhím nhỏ xù lông nhỉ.
Do đó tiếp túc suy đoán: “Tiểu Dạ, có phải em không thích chỗ này không?”
Anh chú ý tâm trạng Úc Dạ Bạc bắt đầu tụt dốc sau khi nhìn thấy địa điểm nhiệm vụ ngày hôm qua.
“……”
“Hay tại buổi sáng ăn không no?”
“……”
“Hay là……”
Có lẽ do bị Tần Hoài Chu hỏi nhiều đến phiền, cuối cùng sếp Úc cũng chịu hé chiếc miệng vàng ngọc, lầu bà lầu bầu nói: “Trước kia tôi từng sống ở đây.”
Tần Hoài Chu: “Trước kia?”
“Ừm, hồi cấp ba, sau năm lớp 12 mới dọn về sống với mẹ, trước kia ở cùng với bố. Nhưng những chuyện trước kia tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Úc Dạ Bạc khẽ rũ mi mắt, con ngươi màu trà ẩn dưới bóng râm, giọng điệu buồn bực: “… Dù sao tôi cũng không thích nơi này.”
Tần Hoài Chu chợt nhận ra từ trước tới giờ Úc Dạ Bạc chưa từng nhắc qua bố mình. Tuy có chút tò mò, nhưng lúc này anh cũng vô cùng thức thời không hỏi tiếp, chỉ đáp: “Vậy sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì đi luôn nhé, vé máy bay đã đặt xong rồi.”
“Ừ.”
Chiếc xe lại chạy nửa giờ, lái xe ra khỏi nội thành tiến vào khu vực ngoại ô.
Người đi trên đường dần trở nên thưa thớt, liếc mắt nhìn qua cũng không thấy nửa bóng người. Xe dọn tuyết vừa dọn sạch mặt đường, lốp xe đè lên lớp tuyết mỏng hằn lại vệt bánh mờ mờ.
Khi đến gần địa điểm mục tiêu đường Tam Hà, Úc Dạ Bạc yêu cầu tài xế chạy chậm để quan sát kỹ xung quanh.
Nơi này thuộc về khu vực biệt thự vùng ngoại ô, đường to rợp bóng cây xanh, trên đường cũng không có người đi bộ, hai bên vỉa hè trồng hàng thông ngay ngắn thẳng hàng được tuyết phủ trắng. Giữa trời tuyết bay năm tháng an lành.
(*)岁月静好 (Tuế nguyệt tĩnh hảo): Năm tháng an lành/ Năm tháng bình yên
Nhưng Úc Dạ Bạc lại biết, tất cả chỉ là tảng băng nổi bên ngoài, thứ thức sự chờ cậu chính là một cái hố sâu.
Xùy, con app rác rưởi.
Tâm trạng của Úc Dạ Bạc không tốt, hơn nữa còn vô cùng cáu kỉnh.
Lại đi năm phút, tài xế dừng xe hỏi: “Tới rồi, anh xem có phải đúng là chỗ này không?”
Mặt Úc Dạ Bạc dán lên ô cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trước mặt là một biệt thự sang trọng hai tầng, biệt thự phía sau song sắt được thiết kế theo phong cách chuẩn Châu Âu, tường ngoài sơn màu trắng đục, chóp tròn cùng với mái vòm tráng lệ.
Úc Dạ Bạc ồ nhẹ một tiếng.
Khác với những lần trước, địa điểm nhiệm vụ lần này không mang cho người ta cảm giác âm u ghê rợn, ngược lại nhìn từ bên ngoài nom nó chẳng có gì khác biệt so với đống biệt thự xung quanh, không giống nhà ma chút nào.
Nếu không phải tấm biết treo trước cổng ghi “Số 44 đường Tam Hà” thì Úc Dạ Bạc còn nghi ngờ có phải mình đến nhầm chỗ rồi không.
Nhưng càng vậy càng khiến lòng người bất an.
Tần Hoài Chu gửi tin nhắn: “Tiểu Dạ, đằng trước còn có hai chiếc xe dừng ven đường, chắc cũng là người làm nhiệm vụ.”
Úc Dạ Bạc ừ một tiếng, cũng không vội vàng xuống xe. Cậu ấn mở cửa sổ, vừa lúc đón cơn gió lạnh tạt qua, hai tay đeo găng khó khăn lấy ống nhòm nhìn lên trên lầu. Chỉ thấy tất cả cửa sổ lầu hai đều bị rèm cửa đỏ thẫm che kín, hoàn toàn không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Nhưng rất nhanh Úc Dạ Bạc đã bị thu hút bởi hàng dấu chân lộn xộn dưới tuyết.
“Có người vào rồi.”
Úc Dạ Bạc lại nhìn chốc lát, đợi đến 6 giờ 20, khi mà bản thân sắp bị đông cứng thành tảng băng mới kéo áo khoác lông vũ xuống xe.
Tần Hoài Chu mở cánh cổng sắt nặng nề. Úc Dạ Bạc đi qua con đường lát đá đến trước cửa biệt thự, cầm chìa khóa, rắc một tiếng, dễ dàng mở được cửa lớn.
Đẩy cửa vào, đi qua một hành lang huyền quan hơi dài để tới phòng khách rộng rãi.
Giống như phong cách thiết kế trang trí bên ngoài, từ sofa bàn trà đến giấy dán tường, tất cả đồ nội thất bên trong đều được thiết kế theo phong cách đậm chất Châu Âu vô cùng sang trọng.
Nhưng vấn đề duy nhất là hướng đón sáng của căn phòng rất kém, cách bài trí cũng vô cùng kỳ quặc. Tất cả đồ đạc đều được đặt gần sát nhau, toàn bộ ngược sáng, cứ như đang cố tình ngăn cản ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Hơn nữa theo lý mà nói, ngoại trừ cửa chính đi vào thì ắt hẳn biệt thự nên có cửa phụ nối thông với sân sau bên ngoài, nhưng nơi này lại không có.
Chỉ có một bức tường sừng sững vững chắc, ngay cả một ô cửa sổ cũng không có, khiến người khác cảm thấy áp lực tột cùng.
Người thiết kế căn biệt thự này…hay nói cách khác là hiển nhiên thứ gì đó không thích ánh sáng. Úc Dạ Bạc thử bật đèn, phát hiện đèn chùm treo trong biệt thự chỉ có một nửa là phát sáng.
Điều duy nhất khiến Úc Dạ Bạc vui mừng là trong này thế mà lại có máy sưởi.
Hiếm khi được một lần con app Nhiệm vụ kinh dị có tình người.
Lúc này nhà bếp bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai: “Mẹ ơi!”
Một tên béo đi ra, nhìn thấy kẻ bật điện là một người sống mới thở phào nhẹ nhõm. Gã cau mày định nói gì nhưng tóc xanh vừa hét chói tai cũng đi ra theo cắt ngang. Hắn mặc một chiếc áo lông, nắm chặt cánh tay gã béo run bần bật nói: “Đừng, đại ca anh đừng đi mà! Chỗ này có quỷ thật hả?”
Tên béo cạn lời hất tung tay hắn: “Đã nói rồi, tin hay không thì kệ con mẹ mày. Đừng có kéo camera của bố.”
Thoạt nhìn hình như là người mới.
Lúc trước Uông Lôi từng nói độ khó của nhiệm vụ liên quan tới độ khó của tâm nguyện, cho nên app Nhiệm vụ kinh dị không có màn dạo đầu cho người mới, nhiệm vụ đầu tiên đều xem vận may thế nào.
Vận may tốt ví dụ như đầu đinh, không hiểu đầu cua tai nheo gì đã qua cửa, cũng tựa như Nghê Ninh được cao nhân dẫn qua.
Mà lần này hiển nhiên vận may của tóc xanh không được tốt lắm, cho dù là Úc Dạ Bạc cũng chưa nhìn ra bất kỳ manh mối gì của nhiệm vụ.
Sau đó cửa lớn biệt thự lại bị đẩy ra, người làm nhiệm vụ đứng quan sát ngoài cổng nãy giờ bước vào. Đồng hồ vừa điểm 6 giờ 30, tất cả người chơi đều đến đông đủ.
Cộng thêm Úc Dạ Bạc thì tổng cộng có tám người, trong đó hai người là người mới.
Tính ra phản ứng của tóc xanh vẫn còn tốt chán, một cô gái khác mới gọi là sợ mất mật, từ lúc đi vào đến giờ chỉ ngồi khóc suốt.
“Em gái, đừng khóc, khóc cũng không có tác dụng gì đâu.” Một người phụ nữ thoạt nhìn trên dưới 30 mặc đồ rất giống tầng lớp lãnh đạo an ủi người mới hai câu, sau đó nói: “Trước hết chúng ta hãy cùng kiểm tra nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ hiển thị trên tám màn hình điện thoại đều giống hệt nhau.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ở trong biệt thự chơi trò ú tim năm ngày. Thân phận người làm nhiệm vụ lần này là Mèo.]
Điều này chứng tỏ đám người làm nhiệm vụ đều cùng một phe, không có quan hệ địch thù.
Nhưng mọi người cũng không bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tất cả đều nhận ra một vấn đề kinh khủng.
Nếu người ngồi đây đều là mèo, vậy chỉ sợ thứ họ cần tìm không phải con người, mà là quỷ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 58: Ai là chuột
Chương 58: Ai là chuột