*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe mắt Tần Hoài Chu liếc nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của hai nữ sinh, vô cùng vừa lòng nhếch môi.
Cục cưng của anh, ai cũng đừng hòng mơ ước.
Nhưng lại không biết rằng trong lúc đứng hình hai nữ sinh đã vô tình run tay chụp được cảnh này.
Vì thế đêm đó khi về đến nhà, Úc Dạ Bạc vừa mới định thoát nền tảng livestream lại nhận được hơn hai mươi tin nhắn riêng.
Là của hai cô gái tình cờ gặp đêm nay.
Hai vị fan nhỏ còn rất đáng yêu, biết Úc Dạ Bạc không muốn lộ mặt cho nên cũng không phát tán ảnh idol khắp nơi, chỉ ở trong tin nhắn riêng viết tiểu luận mấy trăm chữ thả rắm cầu vồng, bày tỏ lòng hâm mộ và sự yêu thích với Úc Dạ Bạc.
(*) Rắm cầu vồng: thường để chỉ mấy lời fans thổi phồng về idol mình, có đánh rắm thì rắm của idol cũng biến thành cầu vồng.
Úc cặn bã đã sớm quen cảnh thường xuyên nhận được tin nhắn kiểu này. Cậu hoàn toàn không để trong lòng, chỉ liếc mắt nhìn qua “bài luận”dài như tờ sớ, vô cùng khách sáo gõ hai chữ cảm ơn hồi âm.
Gửi xong định thoát ra ngoài, không ngờ hai fan nhỏ như ngồi chầu trước máy, mấy giây sau lập tức nhắn lại.
“A a a a a, tuyệt vời, không ngờ em nhận được tin nhắn hồi âm của Khoai Dẻo, cuộc sống của em không còn gì để hối tiếc!!”
“Khoai ơi Khoai ơi, em chỉ muốn nói lại lần nữa là hai anh đẹp đôi lắm lắm lắm. Bọn em thật lòng chúc hai người hạnh phúc bên nhau!!”
Úc Dạ Bạc:?
Cờ lờ gờ tờ.
Úc Dạ Bạc lướt lên xem đoạn tin nhắn vừa rồi. Lúc này mới phát hiện 1/3 đoạn đầu bài luận văn nhỏ là biểu đạt sự yêu thích với mình, còn 2/3 đoạn cuối đều để bày tỏ sự chúc phúc cho cậu và người đàn ông đẹp trai không có đối thủ bên cạnh.
Người đàn ông không có đối thủ?
Ngoài Tần Hoài Chu còn ai khác à?
“……”
Ngay cả mấy đứa con gái cũng hiểu nhầm hết sạch, quả nhiên con hàng này mang vầng hào quang gay khí, gay đến nỗi không chịu nổi luôn.
Úc Dạ Bạc đang định giải thích hai câu, chợt thấy bên kia gửi tin nhắn mới: “Hề hề, hôm nay chụp được một tấm, bọn em thêm filter rồi, ngoài ý muốn chụp được ảnh thôi ~ Hy vọng anh sẽ thích (yên tâm, bọn em không truyền ra ngoài đâu).”
Phía dưới đính kèm một bức ảnh.
Trong rạp chiếu phim, một người đàn ông đẹp trai ngồi trước ống kính đang cúi đầu hôn lên khuôn mặt thanh niên bên cạnh, dịu dàng trong mắt không thèm che giấu. Ánh sáng nhè nhẹ phác họa bóng hình hai người, mềm mại mà thanh tú, khiến cho hết thảy mờ ám trở nên nhạt nhòa nhưng rồi lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Dưới sự trợ giúp của filter cổ điển, bức ảnh đột nhiên có thêm phần hương vị hoài cổ, đẹp tựa tranh vẽ.
Đúng là có tính nghệ thuật rất cao, thoạt nhìn rất giống poster điện ảnh. Nhưng vấn đề là… người bị hôn kia lại chính là Úc Dạ Bạc cậu.
Úc Dạ Bạc:???
Nếu cậu nhớ không nhầm thì lúc đó mình đang ngủ gật, cho nên…
Trong đầu Úc Dạ Bạc vang lên tiếng pựt, dường như có sợi dây nào đó vừa đứt…
“Tần! Hoài! Chu!” Úc Dạ Bạc bùng nổ, giận đến lạc giọng. Cậu đập rầm xuống bàn một cái rồi đứng lên: “Anh lăn ra đây cho tôi!”
“Làm sao thế?” Người đàn ông đang mặc tạp dề hình vịt vàng ở trong bếp nấu bữa khuya cho cậu, nghe thấy tiếng động vội vã đi qua.
Úc Dạ Bạc quay người, ném thẳng điện thoại vào anh: “Tần Hoài Chu, anh cmn có phải biến thái không?!”
Người đàn ông đang mang lót tay hình chuột Mickey dễ dàng chộp được điện thoại, anh hơi giật mình khi nhìn thấy bức ảnh
! Anh cũng thực sự không ngờ, vậy mà… bức ảnh lại đẹp quá trời quá đất.
Tần Hoài Chu dùng tốc độ nhanh nhất gửi ảnh chụp cho mình, đoạn nhìn chằm chằm thanh niên nhỏ xù lông trước mặt nở nụ cười vô tội: “Là tại không cẩn thận ấy mà.”
Úc Dạ Bạc:?
Không cẩn thận? Cmn không cẩn thận mà nhìn quá đáng như vậy? Úc Dạ Bạc tức đến bật cười, cậu nhảy bổ lên kéo áo Tần Hoài Chu, đang chuẩn bị gầm mấy chữ: “Đừng đứng đây giả vờ đáng thương với ông…”
Đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
So với cậu, Tần Hoài Chu chẳng những cao hơn nửa cái đầu mà dáng người cũng cường tráng hơn, nếu cứ đứng trước mặt anh làm bộ thì có vẻ cậu mất sạch khí thế quá.
Đối mặt với ánh mắt vừa hung dữ lại vừa tức giận của Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu nhịn không được nở nụ cười nhẹ, sau đó vô cùng tự giác khuỵu gối ngồi xổm, ánh mắt đen nhìn cậu từ góc hướng lên, tựa như đang dỗ một cậu bạn nhỏ.
“……” Úc Dạ Bạc càng điên tiết hơn, cảm giác như bị cười nhạo: “Tần Hoài Chu, anh đừng nghĩ cách chuyển đề tài! Không cẩn thận? Nói ra không thấy vô lý à?!”
Tần Hoài Chu nhìn cậu mím môi, chỉ cảm thấy dáng vẻ tức giận của nhím nhỏ càng nhìn càng ngoan, đặc biệt là đôi tai nho nhỏ kia.
Hồng hồng đáng yêu chết mất.
Tay Tần dê già luôn nhanh hơn não nửa nhịp, anh đứng bật dậy khom lưng cúi đầu, khoảng cách cực gần, cái khoảng cách mà chỉ cách môi Úc Dạ Bạc một hai tờ giấy mỏng.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Úc Dạ Bạc.
Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nghiêng về một bên, như có như không dán bên tai cậu, trầm giọng thong thả nhả ra một câu: “Em xem, chính là không cẩn thận giống vầy á.”
“……” Úc Dạ Bạc nghệt mặt chừng ba giây mới kịp hồi hồn, cậu đẩy mạnh Tần Hoài Chu: “Tần Hoài Chu, anh cmn có bệnh hả? Đi ra ngoài mau!”
Úc Dạ Bạc thẳng tay đẩy Tần Hoài Chu ra ngoài cửa phòng, sau đó khóa cửa ngồi trên giường thầm mắng tên lưu manh khốn nạn một trăm lần. Đang mắng hăng say chợt phát hiện hình như mình cũng không có tức lắm.
Chẳng những không tức lắm……
Úc Dạ Bạc sờ sờ lỗ tai, vừa hồng lại vừa nóng, nhớ rõ cảm giác người đàn ông kề sát bên tai nói chuyện, hơi thở lạnh lẽo lướt qua màng nhĩ.
Một giây kia, suy nghĩ trong đầu chợt trống rỗng, nhịp tim cũng đột nhiên rối bời, đập thình thịch thình thịch.
Đệt, có phải cậu bị lây khí gay của Tần Hoài Chu không? Con hàng này đúng là có độc.
“Đờ mờ……” Úc Dạ Bạc càng nghĩ càng hoảng, sờ tay rùng mình một cái, quyết định chơi game để lấy lại bình tĩnh.
Sau khi một phát thắng ba trận liên tiếp, không những ẵm được MVP còn phá đổ kỷ lục của mình, Úc cặn bã lập tức quẳng luôn chuyện vừa rồi ra sau đầu, hài lòng buông chuột đi ra ngoài kiếm đồ ăn lót bụng.
Tần Hoài Chu sớm đã hâm nóng bữa khuya đặt trong lò vi ba giữ ấm, một mình xuống lầu mua đồ ăn sáng mai cho Úc Dạ Bạc.
Hôm nay Úc nữ sĩ cùng nhóm chị em cây khế ra ngoài du lịch ba ngày sắp tới sẽ không ở nhà, chỉ đành dựa vào Tần Hoài Chu chăm chỉ nấu cơm.
Úc Dạ Bạc đã sớm đói bụng vội vàng cầm thìa múc hoành thánh trong bát ăn, nhưng cậu lại không thích ăn vỏ nên vừa ăn thịt vừa ném vỏ bánh cho Tiểu U Linh.
>v<
Một người một bóng vừa mới ăn xong thì Tần Hoài Chu trở về.
Thấy tâm trạng nhím nhỏ tốt hơn lúc trước, người đàn ông lập tức đến gần đưa cho cậu một chiếc túi nhỏ mới mua ngoài đường.
Úc Dạ Bạc không thèm để ý tới anh.
Tần Hoài Chu lại nhét túi nhỏ cho cậu.
Úc Dạ Bạc nhìn thoáng qua, là một chiếc túi nhựa in hình chuột chibi, bên trên viết ba chữ “Noãn bảo bảo” lập tức khơi gợi lòng hiếu kỳ trong cậu: “Cái gì đây?”
“Là thứ dính trên người sẽ tự nóng.” Tần Hoài Chu xé một túi chuẩn bị dán lên người Úc Dạ Bạc.
Úc Dạ Bạc: “Đưa tôi xem chút.”
Tần Hoài Chu đưa cho cậu: “Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, sau này nếu làm nhiệm vụ bên ngoài sao em chịu nổi.”
Úc Dạ Bạc nhìn một hồi, chợt nhớ tới trước kia tham gia hoạt động biểu diễn văn nghệ do trường cấp ba và đại học tổ chức vào mùa đông thỉnh thoảng phải biểu diễn ở sân khấu ngoài trời không có máy sưởi, gió lạnh ào ào thổi qua.
Đám con gái mặc váy thường dán thứ này trong áo sơ mi.
Còn tụi con trai thì chưa dán bao giờ, nếu có thằng nào dám dán thì cứ chuẩn bị tinh thần bị cười thối mũi đi.
Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!
Úc Dạ Bạc lập đen mặt vứt túi giữ ấm: “Đàn ông con trai đéo ai dùng cái này? Tần Hoài Chu, đừng nói anh coi tôi như mấy đứa con gái chân yếu tay mềm nhá?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Tần Hoài Chu……” Úc Dạ Bạc nghĩ ngợi một hồi quyết định vẫn nói rõ ràng. Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt mấy giây, đoạn hắng giọng nghiêm mặt nói: “Anh nói thật đi, anh có phải gay không?”
“Gay?”
“……Chính là kiểu đàn ông thích đàn ông ấy.” Úc Dạ Bạc có chút mất tự nhiên giải thích.
“À.” Tần Hoài Chu suy nghĩ chốc lát trả lời: “Anh không phải gay.”
“Thật?”
“Thật mà. Anh không phải dạng đàn ông thích đàn ông.” Tần Hoài Chu thản nhiên tiếp nhận cái nhìn chằm chằm của Úc Dạ Bạc, giọng điệu tự nhiên không chút ngập ngừng đáp.
Nghe được lời này, từ tận đáy lòng Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là do cậu suy nghĩ nhiều sao? Không lẽ là do không cẩn thận thật? Cẩn thận nghĩ lại thì…? Thỉnh thoảng ôm một cái xoa đầu một cái đều là nhiệm vụ cần mà.
Úc Dạ Bạc yên lòng. Được rồi, hóa ra cậu cũng bình thường, ừm, chẳng có tật xấu gì cả.
Hiển nhiên giờ phút này Úc cặn bã còn chưa biết có cụm từ gọi là “lừa mình dối người”. Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng Úc Dạ Bạc bắt đầu không tim không phổi giải quyết bữa khuya.
Và cậu cũng không biết rằng Tần Hoài Chu ngồi đối diện bàn ăn đang dùng điện thoại nói chuyện phiếm với một người nước ngoài, sử dụng tiếng Anh lưu loát khó ngờ.
Robber: “Xin chào, anh đã nhận được búp bê rồi chứ?”
Tần Hoài Chu: “Đã nhận được, em ấy rất thích.”
Robber: “Em? Tôi còn tưởng anh tặng cho bạn gái cơ.”
(*) Em ở đây là “he” trong tiếng Anh
“Anh tốt với bạn mình quá, không chỉ tốn nhiều tiền giành đồ lại còn dùng chuyên cơ để vận chuyển.”
Tần Hoài Chu: “Cũng không phải bạn. Là bạn trai.”
Đúng thật anh không phải kiểu “đàn ông thích đàn ông”, bởi vì anh chỉ thích một người con trai tên Úc Dạ Bạc.
……
Một tháng sau, đã sắp tới Tết Âm Lịch, nhiệt độ không khí ngày càng thấp. Úc Dạ Bạc cũng không dám ló mặt ra cửa, đến game cũng không dám chơi, buốt tay chết được.
Mùa đông phương Nam toàn dựa vào run rẩy để sưởi ấm.
Ngày ngày đều rúc trong chăn lướt Weibo, thỉnh thoảng mở mấy buổi livestream.
Cuối tháng mười hai, Giáng Sinh sắp tới, nền tảng livestream tổ chức sự kiện Giáng Sinh rải trứng màu khắp nơi.
Úc Dạ Bạc nhìn mòn cả mắt, từ nhỏ tới lớn cậu nào thèm quan tâm đến mấy ngày này. Bình thường ngày 24, 25 mọi năm Úc nữ sĩ sẽ đi chơi cùng đám chị em cây khế, nhưng năm nay bạn trai bà lại đến thăm nên hôm trước đã chạy ra ngoài hẹn hò rồi.
Úc Dạ Bạc theo lệ chuẩn bị ở nhà chơi game xem phim kinh dị.
Nhưng Tần Hoài Chu cứ nhất quyết một hai phải đú đởn theo mấy người ngoài kia, buổi chiều đêm Giáng Sinh kéo Úc Dạ Bạc ra ngoài mua đồ, thẳng tay vác một cây thông Noel 3 mét về nhà.
Trong phòng không thể chứa được nên đành đặt ngoài phòng khách.
Úc Dạ Bạc giật giật khóe miệng: “Dở hơi.” Sau đó cởi áo khoác trốn vào phòng ngủ, chờ đến giờ cơm chiều mới bò ra.
Phòng khách được trang trí rực rỡ với đèn màu treo tường và bông tuyết dán trên cửa sổ.
Cây thông Noel được phủ bởi hàng loạt ngôi sao xinh đẹp, nơ bướm, chuông tròn, quả thông và thiệp nhỏ.
Úc Dạ Bạc khẽ giật mình. Cậu ccầm một tấm thiệp nhỏ trên cây, bên trên là chữ của Tần Hoài Chu, mặt trong viết mấy dòng chúc phúc do tự tay Tần Hoài Chu viết.
“Chúc Tiểu Dạ chiến thắng liên tiếp trong game!”
“Chúc Tiểu Dạ một phát ăn luôn!”
“Chúc Tiểu Dạ nhập cư trái phép thành công!”
Rất không đứng đắn, nhưng lại rất hiểu cậu.
Khóe miệng Úc Dạ Bạc khẽ nhếch, đột nhiên một bàn tay đeo găng tay đỏ từ sau ôm lấy vai cậu: “Merry Christmas!”
Là Tần Hoài Chu.
Anh ăn mặc quần áo ông già Noel, khuôn mặt tuấn tú dán một chòm râu trắng xóa nom qua có chút mắc cười. Anh nhìn Úc Dạ Bạc cười nói: “Chủ nhân, em có điều ước gì muốn nói với ông già Noel không?”
Thật là, không thấy trẻ con à? Song ngoài miệng lại vô cùng nguyên túc trả lời: “Không có.”
“Không sao, sau này nếu có thì nói sau.”
Vào lúc Úc Dạ Bạc đang định nói gì đó, điện thoại trong túi chợt rung.
App Nhiệm vụ kinh dị gửi thông báo mới.
[18 giờ – 18 giờ 30 ngày 26 tháng 12 năm 2020 mời đến số 44 đường Tam Hà vùng ngoại ô thành phố Q.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Ở trong biệt thứ chơi trò “Ú tim” năm ngày. Thân phận người làm nhiệm vụ lần này là “Mèo”.]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)
Chương 57: Anh chỉ thích em
Chương 57: Anh chỉ thích em