Ngày thứ hai, Vô Tư tỉnh ngủ, vừa định chuyển người thì bỗng cảm thấy bản thân bị thứ gì đó đè nặng, mở mắt xem thì thấy người đang đè lên người mình là Bất Quy (chứ còn ai vào đây nữa). Nha đầu nhỏ này lấy ngực chàng làm gối, tay còn vói vào trong vạt áo chàng, chân thì gác lên eo chàng.
Vô Tư có cảm giác đầu óc mình sắp vỡ tung luôn rồi, đưa tay muốn đẩy Bất Quy ra, ai mà ngờ càng đẩy, nha đầu này ôm riết càng chặt hơn, quặp cả chân vào eo chàng.
“Đừng đẩy mà, ngủ thêm nữa đi, hôm qua ta mệt chết đi được.”
Vô Tư bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể cứng người mặc Bất Quy ôm, chàng ngẩng đầu nhìn người thiếu nữ da thịt như tuyết trắng bên cạnh, mi nàng dài, mũi nàng thẳng, làn môi tươi mọng ướt át, sao lúc trước lại không phát hiện ra chuyện nha đầu này lớn lên đẹp vậy chứ nhỉ?
Nhìn xuống chút nữa, vạt áo Bất Quy xộc xệnh, từng lọn tóc dài như thác xoã trên ngực…..
Thân dưới đột nhiên trở nên kỳ lạ, “Rầm!” Vô Tư không rảnh bận tâm đến điều khác nữa, giơ chân đá phịch Bất Quy xuống giường.
“Á đau.” Bất Quy vừa xoa cái mông vừa lầm bầm.
“Ngươi là nữ nhi mà sao lại chẳng biết xấu hổ gì cả!” Vô Tư quyết định chặn họng trước.
“Hôm qua huynh say rượu, ta còn đỡ huynh lên giường cơ đấy, nhưng viện của lão đầu chỉ có mỗi một gian dư này thôi, lẽ nào bắt ta ngủ dưới đất?” Bất Quy khó chịu nói.
“Ngươi có biết đạo lý nam nữ thọ thọ bất tương thân không hả!”
“Tánh huynh kỳ thật đấy, chỉ là cùng ngủ trên một cái giường thôi mà, đâu giống những đôi tiểu thư công tử có tâm tư trai gái kia đâu. Huynh, mặt huynh sao lại đỏ thế, hay ta đá chăn làm huynh bị lạnh?” Bất Quy còn đang nghiêm túc giải thích, thấy vẻ mặt Vô Tư dần thay đổi thì nhanh chóng bò lên giường sờ trán chàng ta.
“Huynh đừng lo, thuốc cảm lần trước ta vẫn còn giữ đây này, ta mang đến cho huynh uống ngay.” Bất Quy cuống quýt chỉnh trang y phục rồi để chân trần chạy ra gian ngoài.
Nhà bếp, Bất Quy đang ngồi trên ghế đẩu, cầm quạt thổi gió cho bếp lò liên hồi, đôi chân nho nhỏ ấy cứ thế giẫm trên mặt đất. Vô Tư đi đến, thấy thế thì chỉ biết thở dài bất lực, bước đến ngồi xổm xuống, từ tốn nâng chân Bất Quy lên rồi dùng khăn lau sạch tro bếp bụi bẩn, sau đấy còn mang giày đeo vớ cho cô nàng.
“Ta vẫn chưa sinh bệnh, ngươi đi rửa mặt trước đi.”
Nghe thấy thế, Bất Quy nhón chân, duỗi tay sờ trán Vô Tư, ừ, hình như cũng không nóng như ban nãy nữa.
Hai người dùng vội cơm sáng rồi ngồi xe ngựa trở về hầu phủ.
Trên dưới hầu phủ bấy giờ đang quỳ xuống tiếp chỉ, hoá ra chiến sự phương bắc đang đến hồi cam go, thiên tử đương triều đã hạ chỉ gọi An Viễn hầu mang binh đến chiến địa chi viện, phải xuất phát ngay.
Tiễn đại thần đến truyền chỉ đi rồi, công việc ở hầu phủ bắt đầu nhiều lên, An Viễn hầu cho gọi Vô Tư đến căn dặn: “Vô Tư nay đã thành niên, tương lai lại là người kế vị, lần này vi phụ lĩnh chỉ xuất chinh, ngày về chưa rõ, chuyện trong nhà chỉ có thể dựa vào con.”
Vô Tư nhìn phụ thân đang mặc áo giáp: “Chuyến này đi mong phụ thân nhất định phải hành sự cẩn trọng, Vô Tư sẽ không quên lời giao phó của người.”
…
Từ hôm An Viễn hầu thân chinh đến nay đã quá 3 tháng ròng, chiến địa cũng gửi về tin chiến thắng, độ mười hôm sau sẽ mang binh khải hoàn trở về.
Ba tháng này, Bất Quy luôn đi theo Vô Tư, học được không ít thứ, tài đánh cờ cũng tinh tiến, chỉ là thi thoảng vẫn quá thân mật với Vô Tư, làm chàng rất chi là khổ não.
Mười ngày sau, hôm đại quân chiến thắng trở về, bá tánh khắp thượng kinh đều ra cổng thành đón chào, mọi người trong phủ An Viễn hầu đương nhiên càng ăn vận chỉnh tề hơn, đến cả thiên tử cũng đến. Ấy vậy mà, dàn binh hành quân uy nghiêm đi đến từ xa đoàn người ngựa lại đi đến cùng với cờ cao phơ phất, một chiếc quan tai to đi đẩy đi đầu, quy cách bật này rõ là nghi thức dành cho chủ tướng tử trận sa trường.
Đoàn quân tiến vào thành, hoàng đế ra hiệu cho thái giám thân cận tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, An Viễn hầu anh dũng thiện chiến, không nề gian nguy, vì nước dân mà xả thân quên mình. Nay đặc biệt truy phong làm An Quốc Công. Người thừa kế An Quốc Công – Thế tử An Vô Tư văn võ song toàn, là bậc anh kiệt hiếm thấy, phong làm thượng thư Hình Bộ, kế nhiệm ngay trong ngày, trên dưới phủ An Quốc Công được tưởng thưởng vạn lượng vạn trắng, trăm thước gấm lụa, trăm mẫu ruộng tốt, khâm thử.”
Vô Tư tiếp chỉ trong trạng thái bần thần, lòng ngổn ngang trăm mối.
Tiếp sau đó là một đợt luận công ban thưởng.
Sau khi biết lão Quốc Công tử trận, phu nhân lão Quốc Công thì đổ bệnh trầm kha, cứ thế rời bỏ dương gian ngay ngày hạ táng lão quốc công.
Hết kỳ để tang, Quốc Công đương nhiệm, An Vô Tư mặc triều phục mới tinh, chính thức đi nhậm chức.
Tối ngày hôm ấy, Vô Tư trở về từ Hình Bộ, Bất Quy bầu bạn bên cạnh: “Vô Tư, làm quan có vui không?”
Vô Tư lắc đầu, thở dài thườn thượt: “Tánh ta lãnh đạm ưa nhàn, ở chung với quan thần đúng là vô cùng khó xử.”
“Xem ra mai ta phải đến xin quẻ trong miếu rồi, cầu cho con đường làm quan của huynh vạn sự hanh thông.”
“Ta không tin quỷ thần.”
“À.” Bất Quy nghe thế thì bật cười khanh khách.
“Cười gì đấy?” Vô Tư hơi tức.
“Không có gì, chỉ là ta nghe huynh bảo mình không tin quỷ thần. lại nghĩ đến huynh lúc trước, tự dưng cảm thấy huynh rất đáng yêu.” Bất Quy nhớ đến vị chiến thần Canh Thần thống lĩnh cửu giới kia, nghe chàng bảo mình không tin quỷ thần bèn cảm thấy đây nhất định là Tư Mệnh Tinh Quân muốn trả thù chàng ấy đây mà.
Thấy Vô Tư hơi giận dỗi, Bất Quy cảm thấy mình nên đổi sai chuyện khác.
“Sao hoàng đế lại phong huynh làm quan Hình Bộ thế, đáng lẽ ra phải giống lão gia, làm trong Binh Bộ mới đúng chứ nhỉ?”
“Ta không thích học võ, tuy phụ thân vẫn luôn bắt ta học, nhưng cũng chẳng đem lại hiệu quả gì mấy.”
….
Thật thế, nghe chàng nói những lời này, Bất Quy càng cảm thấy Tư Mệnh Tinh Quân đang mượn lần lịch kiếp này để trêu ngươi Vô Tư, đường đường là một chiến thần mà lại bảo không thích luyện võ.
–
Chớp mắt đã đến tháng ba năm sau, dạo gần đây trong kinh, hầu như nhà quan viện tướng nào cũng có trong tay một quyển thoại bản(*) [Chẳng Hiểu Sao Công Tử Lại Yêu Ta], bên trong kể lại đủ loại chuyện tình cầu mà không được, khiến cho vô vàn vị tiểu thư khuê các rồi phu nhân, thiếu nữ xem đến mê mẩn tâm thần.
(*) Cách gọi khác của tiểu thuyết, từ này bắt đầu xuất hiện vào đời Tống.
Gần đây Bất Quy luôn viện đủ mọi cớ để ở lì trong phòng, lòng Vô Tư hơi phiền muộn, cũng có chút hoảng loạn.
“Đi tra rõ xem gần đây Bất Quy tiếp xúc với ai, làm cái gì.” Giọng Vô Tư lạnh tanh phân phó.
Đêm đến, thân tín đến báo với Vô Tư: “Thưa, vài hôm trước Bất Quy có đưa quyển này cho không ít tiểu thư, phu nhân nhà quan, còn bảo nếu muốn có tập mới thì có thể đến phủ Quốc Công để lấy.” Nói rồi, gã lôi một quyển sách ra từ trong tay áo, là cuốn [Chẳng Hiểu Sao Công Tử Lại Yêu Ta] đang nổi rần rần trong kinh.
Vô Tư cầm quyển thoại bản ấy, lật vài ba trang xem xong thì gân xanh đầy trán, lại là cái chuyện xằng bậy gì nữa đây.
“Có cần tra tiếp không ạ?” Gã thân tín hỏi nhỏ.
“Khỏi, trước đó cũng đã phái ngươi đi điều tra thân thế nàng ấy rồi, rút đi thôi.” Vô Tư xua tay, điều tra đã lâu đến thế rồi mà vẫn chẳng có tí tí tin tức gì về thân thế Bất Quy, cô nàng hệt như cục đá từ trên trời rơi xuống vậy, kệ vậy, cứ để nàng ấy bên cạnh, ngày đẹp trời nào đó cũng sẽ rõ sao cô nàng lại cứ ngây ngốc ở cạnh mình thôi.
Cho kẻ dưới lui hết, một mình Vô Tư đến phòng Bất Quy, phòng vẫn chong đèn sáng trưng, nha đầu này đang cúi đầu múa bút thành văn. Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt dọa Bất Quy sợ, lúc thấy là Vô Tư thì vội vã giấy đám giấy ra sau lưng.
“Giấu gì đấy?”
“Không, không có gì đâu mà.”
“Huynh khát nước hở? Ta đi rót một chén nhé.” Bất Quy nói xong bèn đứng dậy rót nước, vô ý làm rơi một quyển [Chẳng Hiểu Sao Công Tử Lại Yêu Ta – Tiếp]
Vô Tư khom lưng nhặt lên, giọng cưng chiều đầy bất lực: “Rốt cuộc muội đào đâu ra đống chuyện này thế hả?”
Bất Quy quay đầu, phát hiện bí mật bị người ta bật mí thì ngồi luôn xuống đấy.
“Hầy, nhưng ta cũng mệt muốn chết rồi, viết tới mức tay sắp gãy đến nơi.”
“Thế sao phải viết cái này?” Vô Tư vừa hỏi vừa đỡ Bất Quy lên, dìu cô nàng ngồi vào ghế.
“Ta là đang vẽ đường cho hươu chạy đấy chứ, viết cái này, tiểu thư phu nhân nhà quan sẽ có rất có cảm tình với phủ Quốc Công, về sau sẽ có lợi cho huynh lắm đó.”
…
“Vô ích thôi, muội mau nghỉ ngơi đi.” Vô Tư xoa xoa cổ tay Bất Quy rồi bảo.
“Không được đâu, tập mới ta phải viết xong trong hôm nay.”
Thế là có một cảnh kỳ quặc sau: Thư đồng bận rộn múa bút thành văn, Quốc Công gia thì đứng bên nghiên mực mài mực châm trà….
Tờ mờ sáng hôm sau, cửa phủ Quốc Công bị gõ vang rền cả một phương, bao nhiêu là tiểu thư, phu nhân nhà quan lại đến cửa cầu kiến, gã gác cổng ba chân bốn cẳng chạy vào thông báo, nhưng chả thấy bóng dáng quốc công đâu, bèn chạy đến phòng Bất Quy hỏi. Thế mà vừa đẩy cửa vào đã thấy Bất Quy say giấc nồng trên giường êm nệm ấm, còn quốc công nhà mình thì ngủ gục trên ghế đặt cạnh giường. Chẳng có nhẽ, quốc công và người thư đồng nhỏ này……Trời ạ, đây là cái chuyện kinh thiên động địa gì thế này, gã vẫn còn tiếc cái mạng nhỏ này lắm, lỡ bị diệt khẩu thì biết tính làm sao, nghĩ thế, gã nhẹ tay nhẹ chân khép cửa, lui trở ra.
“Quốc công gia vẫn đang nghỉ ngơi, phiền các vị kiên nhẫn chờ một lát.” Gã gác cổng bước ra sảnh ngoài phân trần với khách.
Chừng một canh giờ sau, Vô Tư và Bất Quy cùng ra sảnh ngoài, bị tình cảnh ngoài sảnh làm bối rối. Một nữ tử trang điểm yêu kiều tươi tắn tiến lên bái lễ rồi khom người thưa: “Tiểu nữ là con gái thượng thư Lễ Bộ, hôm nay mạo muội đến phủ Quốc Công là muốn xin tập tiếp theo của thoại bản, những mong Quốc Công gia nhượng bộ đôi chút.”
Vô Tư cau mày, hơi lui về sau, thấy chàng như thế, Bất Quy lập tức bước lên bảo: “Có có, tập tiếp đã xong rồi, các vị chờ một lát, ta đi lấy ngay đây, các vị ở đây có thể cùng thiếu gia nhà ta bình luận thơ từ ca phú giết thời gian.” Nói xong bèn chạy vụt vào trong.
Một lát sau, Bất Quy ôm năm quyển sách chạy đến: “Các vị tiểu thư cứ lấy về xem trước, nên bằng hữu thân nhân mà có thích thì sẽ có bản chép thêm. Các vị à, tuy sách này không phải do thiếu gia nhà ta chắp bút, nhưng là viết dựa trên hình mẫu của thiếu gia đó nhé.”
Cô nàng vừa nói câu này, ánh mắt của các vị tiểu thư khi nhìn Vô Tư dần trở nên ngượng ngùng, ắt đã tưởng tượng mình thành vị tiểu thư vai chánh trong cuốn thoại bản ấy rồi.
….
Cũng trong mấy ngày nay, gia đinh phục dịch trong phủ Quốc công chẳng hiểu sao bầu không khí trong phủ cứ áp lực kiểu gì.
Hết 04.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Chương 4
Chương 4