DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?
Chương 3

“Nghĩ quẩn gì cơ?” Bất Quy nhảy dựng lên, trỏ vào đám cá bên dưới rồi ré lên: “Ta còn muốn bắt mấy con cá nướng lên ăn đây này, còn huynh là đang muốn lấy mạng ta mới đúng.”

….

Vô Tư nói yểu xìu: “Thế là do ta đường đột ư?”

“Biết sai thì sửa là một đức tính tốt, không sao không sao, ta tha thứ cho huynh”



Cái trán Vô Tư lại bắt đầu nổi gân xanh rồi.

Trong viện, Cốc tiên sinh ngồi trong bếp tự bảo: “Tên Vô Tư này mỗi việc đi tìm người thôi mà cũng lâu lắc, lão hủ đói đến hoa mắt váng đầu luôn rồi này.” Ông chợt thấy hai tên nhóc cả người ướt đẫm đi đến, là Vô Tư và thư đồng Bất Quy, Bất Quy đi vào rồi bảo: “Lão đầu, ta mượn một gian phòng của ông một chốc.”

Đi nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh.” Cốc tiên sinh vẫn có chút bần thần vì hai tiếng lão đầu của nàng.

Bất Quy lấy đồ mới từ tay xa phu rồi bước vào gian trong tắm rửa, vừa đẩy cửa vào đã phát hiện trong phòng hơi nước mịt mù, nếu chịu nhìn kỹ thì sẽ thấy Vô Tư thế mà đang ngồi trong thùng tắm. Bất Quy không phát hiện ra, vẫn vô tư bắt đầu cởi xiêm y.

“Ngươi làm gì đấy?” Vô Tư thấy động tác của cô nàng mà phát tức.

“Thì tất nhiên là tắm, nếu không sẽ bệnh đó.” Bất Quy thuận miệng đáp.

“Phòng này có một cái thùng tắm thôi!”

“Thì tắm chung là được mà, lúc ta còn ở nhà đều đi tắm chung với mẫu thân, nề hà chi đâu.”

“Ngươi xằng bậy gì đấy, ta đâu thể cùng ngươi, ngươi, ngươi thế mà lại là nữ?!”

“Ta chưa bao giờ tự nhận mình là nam nhé.” Bất Quy thấy hơi khó hiểu rồi.

“Thế lẽ nào ngươi không biết đạo lý nam nữ cách biệt ư?”

“Phật Tổ đã nói chúng sinh đều bình đẳng như nhau, sao lại cách biệt?”

“Xoay qua kia mau!” Vô Tư phiền muốn trọc đầu đến nơi rồi.

Bất Quy nghe thế thì cũng y lời, xoay người sang chỗ khác, sau đó nghe thấy phía sau có tiếng nước, chỉ trong một thoáng, Vô Tư đã khoác áo trong vào rồi lấy khăn to bọc cô nàng lại. Vô Tư ném Bất Quy lên giường, mình thì ngồi ghế, quắc mắt nhìn Bất Quy, bấy giờ Bất Quy mới cảm thấy không ổn, “Thiếu gia, huynh làm sao đấy?”

“Khai mau! Rốt cuộc ngươi là ai! Sao lại dám che giấu tung tích tiếp cận ta!” Vô Tư nói bằng điệu bộ xa cách lạnh tanh.

“Ta, tất nhiên là ta đến tìm huynh để báo ân.” Bất Quy thản nhiên đáp.

“Báo ân? Ta nhớ bản thân chưa từng ban ân để ngươi báo.”

“Huynh không nhớ cũng chả sao, ta nhớ là được rồi, dù sao ta cũng sẽ không làm hại huynh, huynh cứ yên tâm đi.” Bất Quy chăm chú nhìn vào mắt Vô Tư, ra vẻ đầy nghiêm túc. Mà ánh mắt này cũng khiến Vô Tư có chút bối rối.

“Sao ngươi lại cải trang thành nam?”

“Mẫu thân đã bảo ta cải trang thì mới được xuống núi.”

“Mẫu thân ngươi ở đâu?”

“Ta cũng đã đồng ý với mẫu thân sẽ không nói chỗ chúng ta sống.”

“Trước đó ngươi bảo mình muốn tim cái người tên Canh Thần báo ân.”

“Thì huynh là Canh Thần mà. Ách xì!”

Vô Tư vừa định hỏi tiếp, Bất Quy đã hắc xì một hơi thật oách rồi, nước mũi cũng chảy ra, chàng thấy phiền, toan đứng lên rời đi, ai mà ngờ Bất Quy rất tự nhiên níu góc áo mình rồi lau mũi lau miệng luôn. Vô Tư cứng đờ người, hận không thể ba chân bốn cẳng chạy đi tắm rửa thay sang bộ quần áo mới, hiềm một nỗi giờ vẫn còn có điều bất tiện nên chỉ đành cố nhịn cơn tức, đờ người định đi.

Vừa đi đến cửa, đột nhiên nghe “phịch” một tiếng, Vô Tư quay đầu lại xem thì thấy Bất Quy đã ngã xuống giường, chàng bất lực, đi đến xem, mặt nha đầu này đỏ bừng, trán cũng nóng, e là đã cảm lạnh mất rồi, lúc đang định gọi gia đinh thì chợt nghĩ tới gì đó, chàng im bặt, kéo xiêm áo Bất Quy đặt một bên sang, nhắm tịt mắt thay cái mới cho nàng rồi vác giò lên cổ chạy ra ngoài, hình như tiết trời hơi nóng, chàng còn nghĩ….

“Sai tên hầu ngồi cạnh xa phu đi mời đại phu đến.”



“Sức khỏe của vị cô nương này vẫn ổn, chỉ cảm lạnh thôi, uống thuốc vào rồi khoẻ lại ngay ấy mà, công tử đây chỉ cần sai người mua thuốc theo đúng toa ta viết là được.” Đại phu viết toa thuốc đặt lên bàn rồi trở ra.

“Cô nương? Hầy dà Vô Tư, vi sư hiểu con mà. Cứ yên tâm, nếu lão hầu gia và phu nhân không đồng ý thì chỉ cần con thích, vi sư chắc chắn sẽ cố hết sức tác thành cho con.”

“Lão sư, người hiểu lầm rồi.”

“Khỏi nhọc sức phân bua làm chi, vi sư hiểu hết.”



“Thiếu gia, có nước không vậy?” Bấy Quy đã tỉnh, mê mang không biết hai người đứng đầu giường đang bô lô ba la cái gì, nàng xen miệng hỏi một câu.

Vô Tư đờ người đáp, “Mấy hôm tới ngươi không cần về phủ hầu hạ ta, cứ ở lại chỗ lão sư nghỉ cho khoẻ đi, nhớ phải tiếp tục giả làm thư đồng đấy.” Vô Tư nói một câu như thế xong thì đứng phắt dậy về phủ, tiếng bước chân xem chừng gấp gáp hoảng loạn lắm.

Mấy ngày sau đấy, Bất Quy xưng vương xưng bá ở cái viện nhỏ ấy luôn, nàng gọi đến là quen miệng: “Lão đầu à, đến đây đến đây, ta cho ông bánh hoa quế này, ngon lắm đấy nhé.” “Lão đầu, ông nói xem hôm nay nên ăn cá nướng, cá hấp hay thịt kho tài đây?” “Lão đầu, ông xem xem ta nên đi nước cờ nào là chuẩn nhất?” Dường như đã vứt luôn cái ý muốn báo ân ra sau đầu rồi.

“Nha đầu Bất Quy này, mấy ngày nữa là sinh thần của Vô Tư, hay là ta đến đánh tiếng với phủ ấy, để từ nay về sau con ở lại cái viện nhỏ này chơi bời với lão đầu ta có được không?” Cốc tiên sinh râu tóc bạc phơ ngồi trên bậu cửa phòng bếp, mời mọc cô nàng Bất Quy đang lúi húi nấu ăn rất chân thành.

“Không được đâu, ta còn đang muốn ở cạnh Vô Tư tới chết luôn mà.” Bất Quy không hề do dự đáp ngay, làm Cốc tiên sinh thấy hơi buồn lòng một tẹo.

“Vậy sao mấy ngày nay không về?” Cốc tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Vì mấy ngày nữa là sinh thần Vô Tư đó, ta phải nấu cho Vô Tư đồ ăn thật là ngon, ta còn lấy ông luyện tay nghề đó thôi.” Bất Quy vừa nghiêm túc đáp lời vừa bưng món ức ngỗng đặt lên bàn.

Cốc tiên sinh rầu rĩ trong lòng nhưng vẫn không nhịn được vứt liêm sỉ ngồi vào bàn ăn đồ ngon…..

Tại hầu phủ, một người hộ vệ nghiêm cẩn quỳ trên đất thưa trình: “Bẩm thiếu gia, vẫn không tra được tin tức gì về người thư đồng kia.”

“Cứ tiếp tục điều tra đi, lui xuống.” Vô Tư nhâm nhi chén trà trên tay, lòng thầm nghĩ, thú vị đấy, nha đầu nhỏ chỉ toàn thích dẻo miệng, ta còn muốn xem xem ngươi định làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì.

Hai hôm sau, phủ An Viễn hầu giăng đèn treo hoa, người người ra ra vào vào tấp nập nô nức, nơi nơi đều là thân hữu đến chung vui.

“Vào bếp ư? Bất cứ lúc nào cũng phải giám sát nàng ta, đề phòng nàng ta làm chuyện xằng bậy.” Bất Quy vừa vào phủ thì đã có hộ vệ báo lại với Vô Tư.

Giờ ngọ, An Viễn hầu tuyên bố chính thức mở miệng, khách khứa đến hưởng ứng chè chén rất nồng nhiệt.

“Không có gì khác thường à?” Vô Tư hỏi hộ vệ thân cận.

“Cái đó, có…trộm nguyên liệu nấu ăn rồi chạy ạ……..” Gã hộ vệ ấp a ấp úng thưa.

“Trộm nguyên liệu? Hay nhỉ.” Vô Tư uống cạn nước hoa quế trong chén rồi nhìn xa xăm.

Chiều đến, khách khứa tan dần, một ông lão râu bạc tóc trắng lặng lẽ đi đến cạnh Vô Tư: “Vô Tư này, con xem, tối nay ghé qua sân uống với vi sư một chầu được không?”

“Người chưa uống đã nữa à?”

“Hầy, dầu sao người đứng bếp ở đây cũng không bằng….Vi sư đi trước, nhớ đến đúng hẹn đấy.” Cốc tiên sinh vừa lắc đầu ra chiều chán ngán vừa đi khỏi phủ.

Còn bên phía viện nhỏ, sau khi Bất Quy trộm nguyên liệu về thì bắt đầu tất bật, nào là súp măng kèm tủy gà(*), nem ngỗng ướp mặn(**), bánh quế hoa rễ sen ngào đường, cá hấp, tôm Tây Thi không vỏ, nộm vịt xé phay, bánh sữa củ ấu, bồ câu hung khói, mì Dương Xuân…..Cốc tiên sinh bắt cái ghế ngồi trước cửa viện nhỏ ngóng phía xa xa đầy vẻ nóng vội, không lâu sau, có một chiếc xe ngựa lộc cộc chạy đến, là Vô Tư đến. Cốc tiên sinh vội vã bước lên bảo: “Xong cả rồi đấy, vào nhanh thôi.”

(*) – (**): 鸡髓笋 – 胭脂鹅脯: Hai món ăn xuất hiện trong bộ Hồng Lâu Mộng (Bản edit lấy tên theo bản dịch HLM của NXB Văn Học)

Vừa bước vào, đập vào mắt là một bàn mỹ thực thịnh soạn và khuôn mặt lấm lem tro bếp của Bất Quy.

“Vô Tư, mau ngồi đi, thử đồ ăn tối nay.” Cốc tiên sinh gấp gáp ngồi xuống kêu Vô Tư và Bất Quy đến.

“Cả bàn đồ ăn này, là ngươi làm?” Vô Tư hỏi Bất Quy. Sau khi nghe lời khẳng định của Bất Quy thì nói luôn: “Ngồi xuống ăn chung đi.”

Bất Quy vui vẻ ngồi vào bàn, lại đột nhiên đứng bật dậy chạy vào phòng mang ra một cái hộp gỗ.

“Công tử, quà sinh thần của huynh đây, sinh thần an lạc nhé.”

Vô Tư mở nắp hộp, bên trong là một bức tượng gỗ tạc thành hình một người đàn ông, dáng vẻ tương tự Vô Tư đến bảy phần, so ra thì có anh tuấn uy vũ hơn Vô Tư một chút, đôi mày nghiêm nghị, cả người mặc y phục của nam tử đã thành niên, nhìn chững chạc hơn Vô Tư vài phần.

“Người gỗ này là do nha đầu nhỏ này chăm chút khắc thành mấy ngày nay đấy, tạc con, phải giữ cho kỹ vào đấy.” Cốc tiên sinh lời ít ý nhiều nói.

“Dồ ăn lạnh rồi.” Vô Tư nhìn thoáng qua lão sư dạy mình, nhắc nhở một câu.

Cốc tiên sinh vừa nghe thấy thế đã vội vã cầm đũa, vừa ăn vừa bảo: “Hầy. quả nhiên đồ nha đầu Bất Quy nấu vẫn ăn ngon nhất, mấy tên đầu bếp trong phủ con chả được cái tích sự chi cả, mau nếm thử đi.”

Vô Tư gấp một miếng thịt cá cho vào miệng: Mùi vị quả thật đậm đà hơn so với món người, nha đầu này cũng vẫn có tài đấy chứ. Vô Tư vừa nhủ thầm vừa tự giác nếm sang món khác.

“Này, Vô Tư, sinh thần vui vẻ, chúng ta cạn với nhau một chén, Bất Quy, con cũng uống đi.” Cốc tiên sinh lấy rượu ngon mình yêu quý ra, không màng đạo lớn bé tôn ti, ông rót đều rượu cho cả ba người, bọn họ ngươi một câu ta một câu, cứ thế uống không ít rượu.

Hết 03.

Đọc truyện chữ Full