DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 7

"Hoa Phá Nguyệt đần chết đi được, Hoa Phá Nguyệt ngốc chết đi được!" Sau khi trở lại Lý phủ cuối cùng Thẩm Ninh cũng có thể ph4t tiết sự tức giận của mình, nàng vừa chạy vào phòng khách chính vừa mở miệng mắng người.

Lý lão phu nhân cũng đang ở phòng khách thấy con dâu như vậy, bà tiến lên quan tâm hỏi: "Ninh nhi, có chuyện gì xảy ra thế? Sao con lại tức giận?"

Thẩm Ninh không ngờ rằng lão phu nhân cũng ở đây, nàng lập tức đổi sắc mặt, nở nụ cười, "Nương, người đi bái phật về rồi ạ? Không có chuyện gì đâu, con chỉ là ngứa miệng mắng người hai câu thôi."

"Nhìn đầu con đổ đầy mồ hôi này, Tiểu Hoa, mau châm trà cho phu nhân."

Nha hoàn thiếp thân của Thẩm Ninh nhận mệnh rời đi, tiểu nha hoàn dù chỉ điểm chút son phấn nhưng lại vô cùng khuynh quốc khuynh thành, nàng bưng một chén trà nhài, bước nhỏ đến trước mặt Thẩm Ninh, "Phu nhân mời dùng trà."

"Cảm ơn." Thẩm Ninh nhìn khuôn mặt giống y đúc Hoa Phá Nguyệt này, nàng lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tại sao cùng một trứng sinh ra mà lại khác nhau nhiều đến vậy chứ, cái vị nữ vương tỷ tỷ kia mà có được một nửa nhu thuận của vị muội muội như chú chim nhỏ nép người này thì tốt biết mấy.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Trong lòng lão phu nhân có chuyện, bà hòa ái vẫy lui thị tỳ bên cạnh.

"Vâng, lão phu nhân."

Đợi hạ nhân lui xuống hết, lão phu nhân và Thẩm Ninh ngồi xuống. Gọi là lão phu nhân, nhưng thật ra bà cũng mới chỉ qua tuổi bốn mươi, vốn dĩ vẫn còn dáng vẻ thướt tha, hai bên tóc mái lại bạc đi vì mất đi người nhi tử yêu quý. Bà ôn hòa nhìn con dâu nói: "Ninh Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lão gia và Tử Hiên thường xuyên phải ra ngoài, ta bây giờ lại không còn sức lực xử lý chuyện nhà nữa, có phải có quá nhiều chuyện đều phiền đến con rồi không?"

"Không có không có, ở đâu có việc cho con làm chứ? Tất cả mọi chuyện đều là Tử Hiên lo liệu." Thẩm Ninh cười hì hì nói.

"Ninh Nhi..." Lão phu nhân muốn nói rồi lại thôi.

"Nương, có chuyện gì ạ?"

Lão phu nhân khẽ cau mày, nắm lấy tay của nàng nhẹ nhàng vỗ, "Năm đó, đều là do chúng ta ích kỷ hại con... Chỉ vì nhi tử, lại khiến một cô nương tốt như con uổng phí mất một đời người..."

"Nương người nói gì vậy, đó cũng là do con tự nguyện, được gả cho Tử Kỳ con vui mừng đến muốn phát rồ." Thẩm Ninh cắt ngang lời của bà, nàng lo lắng bà lại đắm chìm trong quá khứ đau thương.

Lão phu nhân nhìn nàng đang cười cười an ủi mình, bà ôn nhu nhìn nàng nói: "Ta và lão gia đã cùng nhau thương lượng rồi, mặc dù có chút không hợp quy củ, nhưng mà..."

"Dạ?" Thương lượng cái gì?

"Con... gả cho Tử Hiên được không?"

Thẩm Ninh hoảng sợ đến biến sắc, nếu bây giờ trong miệng nàng có nước trà, chắc chắn nàng sẽ lại phun ra ngoài, "Nương, người đang nói gì vậy?"

"Ta biết, con và Tử Hiên là thân phận thúc tẩu, theo lý là đệ đệ không thể cưới tẩu tử, nhưng mà, chúng ta đều biết con... Huống chi mọi người ở Vân Châu đều biết, bọn họ chắc sẽ không nhiều lời đàm tiếu."

"Nương, nhưng mà con là quả phụ, con không thể tái giá." Đây, đây là đang diễn vở kịch gì thế này? Cảnh Triều có luật lệ quả phụ không được phép tái giá, bọn họ cho rằng nếu quả phụ tái giá, sau khi đến âm phủ, chồng mới muốn tranh đoạt thân thể của thê  tử với chồng cũ, bởi vậy tái giá được coi là một chuyện đại cấm kỵ. Cho nên bất luận nữ tử đó nhiều tuổi hay ít tuổi, chỉ cần đã gả làm vợ người, nhất định phải luôn một lòng.

"Con, đứa nhỏ này, " Lý phu nhân trách cứ một tiếng, "Đều là người trong nhà, ai lại không biết? Nhưng nương không thể tiếp tục chậm trễ con được. Ta nghĩ tới nghĩ lui, sợ người khác có lẽ chê thân phận này của con, con gả cho người khác ta cũng không yên lòng, mặc dù Tử Hiên cũng không phải là người tài giỏi gì, nhưng nó là người nương biết, con gả cho nó, Tử Kỳ nhất định cũng sẽ nguyện ý. Bọn con từ trước đến nay thân thiết với nhau, giờ kết thành vợ chồng cũng tốt hơn. Con yên tâm, con gả cho Tử Hiên nhất định sẽ là chính thê, về phần Tiểu Hoa là nó chuộc về vào trong phòng của con, ta nghĩ chắc là cũng có chút ý tứ, vậy để con bé làm thiếp, bên cạnh con cũng có người chiếu cố. Như vậy có được không?"

"Không, không, không được đâu nương." Thẩm Ninh liên tục xua tay, "Con và Tử Hiên là quan hệ người thân, sao có thể thành phu thê? Để Tiểu Hoa làm thê tử của đệ ấy còn có thể."

"Ninh Nhi."

"Nương, người không cần bận tâm đến mấy chuyện này đâu, con như bây giờ rất tốt, tuyệt đối không có chút ủy khuất nào đâu. Ngược lại người đừng thiệt thòiTử Hiên, nếu không sau khi con chết đi gặp được Tử Kỳ, huynh ấy nhất định sẽ trách con giày vò đệ đệ bảo bối của huynh ấy." Thẩm Ninh cười đùa, "Nương, đột nhiên con thèm canh nấm tuyết hạt sen, trong phòng bếp có không ạ?"

"Ai da, hôm nay trước khi ra ngoài ta quên dặn bọn họ, để ta đi xem."

"Dạ, nương, con về phòng trước, thay bộ y phục khác."

"Con đứa nhỏ này... " Đây rõ ràng là không muốn bà nhiều lời mà, Lý lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười để nàng đi. Nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, bà suy nghĩ sẽ đợi Tử Hiên về nói chuyện với hắn, xem ý tứ của hắn thế nào. Một cô nương tốt như thế, không thể bị Lý gia bọn họ lãng phí cô đơn một đời như vậy được.

Thẩm Ninh về đến phòng cũng không vội thay y phục, mà kéo vị muội muội sinh đôi đang thêu hoa của Hoa Phá Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh hỏi: "Tiểu Hoa, bức tranh ta nhờ muội vẽ, muội vẽ xong chưa?"

Hoa Lộng Ảnh buông kim khâu trong tay xuống, "Nô tỳ đã mô phỏng lại rồi, phu nhân."

"Ai, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là phu nhân, cứ trực tiếp gọi thẳng tên ta là được."

"Tôn ti khác biệt, bây giờ Lộng Ảnh là người chờ xử tội, sao có thể gọi thẳng tục danh của phu nhân được." Hoa Lộng Ảnh rút một bức tranh cuộn tròn từ trong bình sứ ra, dùng thanh trấn chặn lên, trải rộng tranh lên bàn,  "Phu nhân, mời xem."

Thẩm Ninh thấy nàng cố chấp cũng không có cách nào khác, chỉ biết lắc đầu tiến lên một bước, chăm chú nhìn bức tranh con quái thú đầu chim mà Tiểu Hoa phác họa trên giấy trắng.

"Cái miệng của con chim này cần phải cuộn vào trong một vòng." Thẩm Ninh nghiêm túc một hồi lâu, nàng cau mày hồi tưởng lại, chốc lát nói.

"Còn muốn cuộn thêm một vòng nữa?" Hoa Lộng Ảnh đứng sau lưng nàng nửa bước, "Phu nhân, rốt cuộc cái này là của vật truyền gia tộc nào ạ?"

"Vật truyền?" Thẩm Ninh nhìn về phía Tiểu Hoa, nàng so với Tiểu Hoa còn hoang mang hơn, "Ý của muội là đồ vật gia truyền?"

"Thần thú quái lạ như thế này không phải là vật gia truyền thì là cái gì ạ?"

Đồ vật gia truyền! Thẩm Ninh cảm giác máu trong người mình đang sôi lên, cuối cùng nàng cũng tìm được một chút đầu mối! Nếu như đây là đồ vật gia truyền, vậy thì nàng chỉ cần tìm được gia tộc đó, thì nhất định có thể tìm được miếng ngọc đen gia kia vật mà nàng chỉ tùy tiện sờ một cái liền bị xuyên đến nơi này! "Cái con chim khốn khiếp... " Tay nàng run run chỉ vào thần thú trong bức họa, cắn răng nghiến lợi mắng.

"Phu nhân, không nên như vậy, thần thú có linh tính, nếu không cung kính chắc chắn sẽ bị nguyền rủa." Hoa Lộng Ảnh vội vàng nói.

"Ta chưa mắng nó thì đã bị nó nguyền rủa rồi." Thẩm Ninh vẫn tức giận, "Khoan đã, chẳng lẽ nếu bây giờ ta mắng nó thì nó sẽ trả thù ta?" Hiện giờ không phải lúc tranh luận là vô thần hay hữu thần, hiện thực đẫm máu đang bày ra trước mắt, bây giờ trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, tiếp tục mắng nó thêm lần nữa nàng có thể xuyên trở về không?

Bị nguyền rủa? Hoa Lộng Ảnh khẩn trương, nhìn nữ tử đang tức giận trước mắt, "Người thấy vật này ở đâu?" Tôn thờ thần thú làm vật gia truyền từ trước đến nay đều là hầu môn thế gia, một người chưa từng ra khỏi Vân Châu như phu nhân thì có thể nhìn thấy vật này ở đâu?

"À, à, ta nằm mơ thấy, nằm mơ thấy." Thẩm Ninh khua tay qua quýt đôi câu.

Buổi trưa, sau khi đợi Lý lão phu nhân ngủ trưa, Thẩm Ninh lại thay nam trang chạy đến bãi tha ma, phía xa xa có bóng người đang chuyển động.

"Phu nhân, người tới rồi." Khỉ con đang kéo cành trúc thấy nàng nhảy xuống chào hỏi. Tiếng chào "Phu nhân" tầng tầng lớp lớp vang vọng trong khu rừng.

Thẩm Ninh đáp lại một tiếng, linh hoạt trèo lên cây, buồn bực tạo bẫy.

"Phu nhân, loại việc nặng nhọc này để bọn con làm được rồi." Khỉ con ở dưới tàng cây ngẩng đầu lên nói.

"Không sao, ta đang rảnh."

Khỉ con hiểu tính cách của nàng, cũng không tiếp tục khuyên, cười khà khà, cầm cuốc đào đất, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, nói: "Đúng rồi, phu nhân, cái người Hoàng gia từ nơi khác đến hôm qua có đến chỗ này, nhưng mà không có ở lâu, ngược lại thúc ngựa về phía đầu rừng bên kia."

Chạy năm trăm dặm nữa là đến bìa rừng, chính là nơi người tộc Khắc Mông sinh sống.

"Ồ?" Thẩm Ninh nhướng mày, chỉ là thói quen thôi hay là cố ý? Nàng rút dao găm cạo cạo nhánh cây, trong đầu không ngừng suy nghĩ ý đồ của Hoàng Lăng.

"Các ngươi có bị hắn nhìn thấy không?"

"Không, chỉ lưu lại mấy người nói là đang đào thêm mấy ngôi mộ mới." Khỉ con đáp.

"Ừm, nếu hắn lại đến lập tức báo cho ta."

"Vâng." Khỉ con lên tiếng, muốn nói thêm điều gì đó thì lại nghe thấy người canh chừng trên cây nói, "Phu nhân, những người từ nơi khác kia lại đến."

"Là ai?"

"Là vị Lãnh công tử kia, còn có cả người hầu của hắn."

Lại còn thay phiên nhau đến? Thẩm Ninh tò mò, nàng nhảy xuống một cách gọn gàng và dấu dao găm trong đôi ủng ngắn của mình, "Các ngươi tạm thời tránh đi một lúc, ta đi xem bọn họ."

Một tràng dài tiếng chim hót vang lên dường như muốn chọc thủng cả những đám mây, lập tức vang vọng khắp nơi, lá cây xào xạc.

"Đám chim này nhanh ngậm miệng lại hết cho gia!" Lãnh Lập Thanh, cũng chính là đương triều Lục vương gia Đông Tinh Thần, khép quạt ngọc trong tay lại, có chút bất mãn quát to một tiếng.

"Lục gia, nơi này âm khí cực kỳ nặng, hay là vẫn nên quay về thôi." Vạn Phúc cầm lồng nhỏ đi theo phía sau, cái lồng này được đan từ mây tre rất tinh xảo, thậm chí còn treo một miếng ngọc bội ở trên cánh cửa.

"Ngươi nghĩ gia muốn đến đây lắm à?" Nhớ đến quỷ hỏa hôm đó là hắn lại rùng mình, chỉ là vì tiểu bảo bối, hắn không thể không tìm một buổi chiều dương khí thịnh nhất để đến đây, "Trước khi đến đây gia có nghe nói gần khu vực Vân Châu có đại nguyên soái dế, hôm đó khi chúng ta ở trong đình, rõ ràng gia đã nghe thấy tiếng kêu của nó, nếu không phải có Tử Lăng ở đó, ngày hôm đó gia có thể bắt được tiểu tâm can đó rồi!"

Cảnh Triều thịnh hành đấu dế, thậm chí người ta thích đến độ "Nhà nhà thưởng thức Thanh Thu, tay nâng chậu dế mèn Tuyên Dao", có nhiều người đấu một ván dế là khuynh gia bại sản. Câu chuyện về người âu yếm dế đấu chết rồi, chủ nhân chôn chú dế yêu quý trong quan tài bằng bạc, đốt thỏi thiếc, tế thơ văn từ lâu đã không còn là chuyện kinh ngạc. Vương gia nhàn hạ Đông Tinh Thần cái khác không dám xưng, nhưng chơi cái này có thể xưng là thiên hạ đệ nhất, đấu dế vẫn luôn là thú vui yêu thích của hắn, thủ hạ nuôi không biết bao nhiêu dế đấu tốt, trước đó không lâu nhìn thấy đại nguyên soái dế Vân Châu dũng mãnh vô địch, hắn cũng muốn nuôi hai con, đúng lúc nhận được thánh chỉ để hắn và Hoàng Lăng đến Vân Châu, hắn không chút nghĩ ngợi dụng ý của hoàng huynh một lời đồng ý ngay.

"Lãnh công tử muốn bắt cái gì tâm can?" Thẩm Ninh từ trong rừng bước ra.

"Ô, là Lý phu nhân đó à?" Đông Tinh Thần nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt toàn thân mặc nam trang quần đen áo trắng, trong lòng hắn thấy khó hiểu rốt cuộc là gia đình thế nào mà cho phép một quả phụ lúc nào đi đứng một mình thế này.

"Lãnh công tử, Vạn Phúc tiểu công tử." Thẩm Ninh cười híp mắt chào hỏi bọn họ, tò mò hỏi, "Lãnh công tử, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi bắt quỷ?"

Đông Tinh Thần sững sờ một lúc, mới nhớ lại cuộc đối thoại bịa đặt của hai người trong lần gặp đầu tiên gặp mặt, hắn cười ngượng ngùng hai  tiếng, "Hôm nay phu nhân có mang theo thanh bảo kiếm gia truyền không?"

"Ha ha, vậy công tử định dùng cái lồng nhỏ đó để giữ quỷ sao?"

.  .  .

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười phá lên.

"Lý phu nhân lanh lợi khéo léo như vậy, chẳng nhẽ lại không biết?"

Khóe miệng Thẩm Ninh khẽ cong, "Ở phía sau có nhiều dế đấy." Tên Tử Hiên kia không biết nghe được ở đâu nói thiên kim quý tộc đều thích nuôi dế trong khuê phòng nghe nó kêu, cũng không hiểu trong đầu hắn có tâm tư gì mà đi bắt hai con dế về nhà, thế mà nương còn có chút khen ngợi hắn dùng cách này để nhớ đến anh trai, vậy là nàng không còn cách nào khác ngoài việc phải nghe hai ngày trời, trước khi thần kinh sắp suy nhược, nàng phải dùng phương pháp đấu dế để hắn dừng lại cái trò này.

Đông Tinh Thần nở nụ cười khi thấy người chung sở thích, "Đa tạ phu nhân."

"Không cần khách sáo, dù sao cũng đang rảnh rỗi, ta giúp công tử canh chừng."

... Chỉ là bắt dế cũng cần phải canh chừng? Vạn Phúc cảm thấy vị phu nhân này cực kỳ không đáng tin cậy.

Thế là Vạn Phúc theo chủ tử không đáng tin và có cả Lý phu nhân càng không đáng tin đi về phía sau núi, nhìn hai người trước mắt như những đứa trẻ ba tuổi chui vào trong bụi cỏ tìm dế, thật sự... cảm xúc hắn hiện giờ có thể nói là trăm mối ngổn ngang.

"Lãnh công tử ba vị từ xa đến đây, là vì bắt đại nguyên soái?" Thẩm Ninh đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bụi cỏ nhỏ giọng hỏi.

"Đúng." Đông Ting Thần tập trung tinh thần, nghe thấy được chút động tĩnh, lập tức nhào người tới, "Ha ha, bắt được rồi! Vạn Phúc, nhanh mang cái lồng lại đây!"

Tiếng hét này dọa một con khác nhảy ra, Thẩm Ninh thân thủ nhanh nhẹn hai tay "bộp" một cái, "Ha ha, ta cũng bắt được rồi này!"

Vạn Phúc nhận mệnh đi tới.

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full