Có người đến dẫn nam tử đến một gian phòng lịch sự tao nhã, tú bà vẫy mấy tiểu nha đầu lui xuống, tự mình châm cho nam tử một ly trà, "Nô gia tên gọi là Vân Tiên Nhi, không biết đại gia xưng hô thế nào ạ?"
"Tại hạ họ Hoàng." Nam tử này chính là Hoàng Lăng.
"Hóa ra là Hoàng gia, không biết hôm nay Hoàng gia đến đây là muốn hỏi nô gia về ai?" Vân Tiên Nhi ngồi ngay ngắn đối diện nam tử, môi đỏ khẽ cong lên.
Hoàng Lăng suy nghĩ một lúc, "Không biết Tiên Nhi cô nương có biết một đôi song sinh quan kỹ bốn năm trước bị lưu đày đến đây không?"
Thân thể mềm mại cứng đờ, nhưng trong chốc lát nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, "Tất nhiên... Là nô gia có biết."
"Cô nương có biết bọn họ bây giờ ở đâu không?" Hoàng Lăng mừng rỡ.
"Cái này... không biết Hoàng gia..."
"Cô nương chắc cũng biết cặp chị em sinh đôi này vốn là con gái của Hoa An Nam tướng quân? Tại hạ vốn là cấp dưới của Hoa tướng quân, nhận được ân cứu mạng của tướng quân, nay Hoa gia rơi vào cảnh khổ nạn, chỉ có thể dốc hết sức mòn, giúp Hoa tướng quân chiếu cố hai vị thiên kim."
Năm đó đại nguyên soái Hoa An Nam cả đời chinh chiến, dưới gối còn có một đôi nữ nhi tuyệt sắc khuynh thành, nhưng vào năm tân đế tuyển phi lại phát hiện ra Hoa gia thông đồng với địch phản quốc, Hoa tướng quân có trăm miệng cũng không thể minh oan cho bản thân, cuối cùng ông không chịu nổi nỗi nhục này mà chọn cái chết để kết thúc, phủ của ông thì bị tịch thu tài sản những người có liên quan thì bị chặt đầu, trong vòng một đêm vị thiên kim tiểu thư vốn được đưa vào trong hoàng cung hưởng vinh hoa phú quý lại biến thành quan kỹ, đày đi Vân Châu.
Môi đỏ run rẩy, Vân Tiên Nhi từng là đại tiểu thư Hoa gia, nàng không ngờ rằng cấp dưới của cha vẫn còn nhớ đến Hoa gia, nàng nâng mắt nhìn thẳng nam tử uy nghiêm tràn đầy khí thế đang ngồi trước mặt này, "Nô gia cả gan, tục danh của Hoàng gia... "
Trong lòng Hoàng Lăng khẽ động, hắn nghe nói đôi thiên kim song bào của Hoa gia dung mạo chim sa cá lặn, hoa thường thẹn nguyệt, nữ tử trước mắt này mặc dù trang điểm dày đặc cũng không che nổi đường nét xinh đẹp, chẳng lẽ ... "Tại hạ Hoàng Lăng." Sau khi mang hai vị tiểu thư về phủ, họ cũng sẽ biết thân phận của hắn.
Uy vũ tướng quân Hoàng Lăng! Vân Tiên Nhi lập tức sáng tỏ, nàng đã từng nghe không biết bao nhiêu lần cha khen ngợi vị tướng quân này, ông còn từng thở dài nếu không phải chuyện tiến cung của nữ nhi đã định, ông nhất định phải kết thân làm cha vợ của Hoàng Lăng. Nghĩ đến gương mặt của cha, thân hình Vân Tiên Nhi khẽ động, nàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Lăng, "Tội nữ Hoa Phá Nguyệt, bái kiến Hoàng tướng quân." Hoa gia suy sụp, các nàng đã nếm trải hết nóng lạnh của thói đời này, bây giờ Hoàng Lăng đã là trọng thần của thiên tử nhưng vẫn còn nhớ rõ ơn nghĩa của cha nàng, vì vậy nàng muốn quỳ xuống bái kiến vị tướng quân này.
"Xin đứng lên." Hoàng Lăng nâng nàng dậy, "Hoa Đại tiểu thư."
Bốn chữ “Hoa Đại tiểu thư” này đã từng giờ là tôn xưng giờ nghe lại vô cùng tang thương, Hoa Phá Nguyệt cố nén nghẹn ngào, "Nô gia không dám nhận."
"Mạt tướng vẫn luôn tin tưởng cách làm người của Hoa tướng quân." Giọng nói hùng hồn của Hoàng Lăng vang lên.
Hốc mắt Hoa Phá Nguyệt ươn ướt, nhưng nàng nhanh chóng lau đi, lúc ngẩng đầu lên đã là vẻ trấn tĩnh, "Tướng quân đến nơi này là vì?"
"Đại ân của Hoa tướng quân, Hoàng mỗ không thể báo đáp, nếu như tiểu thư không chê, tỷ muội hai người cùng Hoàng mỗ hồi phủ, mặc dù không thể theo nghi lễ của chính thất cưới xin, thiếp thất nhất định là được, ba năm nay hai vị tiểu thư đã chịu nhiều phong ba, từ nay về sau hãy ở lại trong phủ của Hoàng mỗ sống một cuộc đời bình an."
Đây là một lời hứa hẹn khó có được, mặc dù từng là thiên kim tiểu thư, nhưng giờ đây đã sa đọa thành nữ tử phong trần bị người đời phỉ nhổ, Hoàng Lăng là nhất phẩm đại tướng quân, được làm tiểu thiếp cũng là vinh hoa rồi, đối với nữ tử rơi vào bể khổ mà nói, đây giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Hoa Phá Nguyệt nghe Hoàng Lăng nói xong, nàng sững sờ một lúc, trên khuôn mặt lại không có vẻ gì là vui mừng, "Tướng quân, nô gia..."
Đúng lúc này đột nhiên Hoàng Lăng cảm nhận được một luồng sát ý, hắn nhíu mày hét lớn: "Người đến là người phương nào?" Lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Một bóng đen vụt qua bụi cây đối diện phòng Hoa Phá Nguyệt.
Nàng nhanh chóng đi qua phía bệ cửa sổ, chăm chú nhìn lá cây đen như mực vừa chuyển động, lông mày thanh tú khẽ cay lại.
Thời gian một chén trà trôi qua, một thân ảnh đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào, Hoa Phá Nguyệt đang nằm một nửa bên giường êm ngước mắt lên nhìn, người đến không phải là Hoàng Lăng mà lại là tên mặt không cảm xúc Hàn Chấn.
Nàng dường như đã dự đoán được người đến là ai, cũng không đứng dậy, khẽ phẩy cây quạt tròn trên tay lạnh nhạt nói: "Không phải là khoa trương võ học kỳ tài à? Bị người ta phát hiện một cách dễ dàng như vậy."
Hàn Chấn không để ý, ánh mắt dừng trên thân thể uyển chuyển của nàng nửa ngày không rời đi, đến tận khi Hoa Phá Nguyệt buồn bực vì ánh mắt của hắn, hắn mới đi về phía bàn tròn ngồi xuống, lật một cái chén nhỏ lên, "Châm trà." Hắn vứt xuống một thỏi bạc.
Hoa Phá Nguyệt hừ một tiếng, một lát sau mới miễn cưỡng đứng dậy, tiếng lại gần một tay rót trà với thái độ không thành ý, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói xem nếu ta mặt dày tiếp nhận ý tốt của Hoàng tướng quân... "
Hàn Chấn vỗ mạnh xuống bàn một cái, chén sứ trên bàn đều lung lay, trước trà bắn tung tóe lên khăn trải bàn đỏ thẫm.
Hoa Phá Nguyệt trấn định, ánh mắt tức giận nhìn về phía hắn.
Hai người giằng co một hồi lâu, sắc mặt của Hàn Chấn ngày càng nặng nề, "Không muốn làm vợ lại cam nguyện làm thiếp, nàng quả nhiên rất được!" Nói xong hắn đứng lên, giống như là không muốn ở cùng nàng thêm một khắc nào, nổi giận đùng đùng khoát tay rời đi.
Hoa Phá Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn dần xa, nàng chậm rãi nằm lên giường êm, tóc mây tản dài trên giường.
***
Thẩm Ninh thức dậy rất sớm, sau khi thỉnh an lão nhị Lý gia xong, nàng đổi một thân nam trang nhẹ nhàng linh hoạt chạy bộ đến Tiêu Cục, thấy Hàn Chấn đang chắp tay sau lưng nhìn binh sĩ đánh quyền, nàng cười cười chạy đến, "Hàn Chấn, dạy ta khinh công đi." Mỗi ngày nàng đều vô cùng chân thành hỏi hắn một lần.
"Nội công Hàn gia truyền nam không truyền nữ." Đây cũng là lần thứ một trăm lẻ một lần Hàn Chấn cự tuyệt nàng.
"Huynh đừng cứng nhắc như vậy chứ, huynh không nói ta không nói đâu ai biết."
"Hồ nháo." Hàn Chấn nhíu mày.
Thẩm Ninh nhíu mày, cái tên này bình thường là người cực kỳ biết tu tâm dưỡng tính, hôm nay nhìn hắn lại có chút nôn nóng, tất nhiên nguyên nhân chỉ có một, "Đại Hoa lại chọc huynh tức giận rồi à?"
Hàn Chấn bị đâm trúng chỗ đau, chỉ nhíu mày không nói gì.
"Huynh theo đuổi người ta cũng hơn ba năm rồi, vẫn chưa rước được người về dinh, ta là sao có thể không biết xấu hổ nhận huynh làm sư phụ?" Thẩm Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hàn Chấn nghiêng đầu nhìn nàng một chút, hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau? Còn nữa, lúc nào hắn dự định sẽ nhận nàng làm đồ đệ?
"Cái đó, hay là như thế này đi." Nàng dừng lại một chút, "Huynh dạy ta khinh công, ta giúp ngươi tác hợp thành đôi." Nàng cất giữ là kim bài này rất lâu rồi, thứ nhất là muốn khảo nghiệm thành ý của Hàn Chấn, thứ hai nàng cảm thấy chuyện tình giữa hai người này diễn ra khá ổn. Ai ngờ nàng nhìn bọn họ hai năm trời, về phương diện cua gái thì tên Hàn Chấn này là một tên đầu đất, cả ngày chỉ biết nói "Ta sẽ cưới nàng làm vợ", câu nói không có chút tình cảm nào như thế thì ai muốn gả?
Lông mày Hàn Chấn càng nhíu chặt hơn. Nếu nói là trên đời này còn có ai có thể khiến cho nữ tử cố chấp kia nghe một hai câu, ngoại trừ Lý phu nhân nổi loạn đang đứng trước mặt hắn thì không còn ai có khả năng đó cả. Bây giờ người này chủ động mở miệng... Đây là lần đầu tiên trong đời hắn do dự, nhưng khi hắn thấy Hoàng Lăng từ trong nội viện đi ra, đầu óc lập tức tỉnh táo, "Nàng gả cho ta làm vợ, ta dạy muội khinh công."
"Huynh tưởng mình đang ở chợ mua thức ăn đấy à! Với cái tính tình đó của Đại Hoa, việc này phải từ từ đến mới được, còn phải tìm đúng thời điểm nữa!" Thẩm Ninh trừng sư phụ tương lai.
Cặp lông mày của Hàn Chấn vẫn nhíu chặt, sao nữ tử lại phiền phức thế nhỉ.
"Đại Hoa, muội ấy là cảm thấy bản thân không xứng với huynh, huynh đừng vội." Thẩm Ninh nhìn dáng vẻ này của hắn, nàng cảm thấy vẫn nên khuyên một câu.
"Ta không để ý mấy cái đó, vậy tại sao nàng ấy phải để ý!" Hàn Chấn lạnh lùng bỏ lại một câu, tiến lên ra hiệu cho binh sĩ dừng lại.
Suy nghĩ này có chút thú vị... Thẩm Ninh sờ sờ cái cằm.
Lúc Hoàng Lăng tiến lại gần hắn mới nhận ra người nam tử trẻ tuổi vừa nói chuyện với Hàn Chấn là Lý phu nhân nữ giả nam, trong ánh mắt của hắn lóe lên tia khác thường.
"Hoàng công tử." Thẩm Ninh không né tránh cùng hắn chào hỏi, bởi vì cơ bản là nàng cũng không biết bản thân phải né tránh cái gì.
"Lý phu nhân."
"Hoàng công tử ở đây có quen không?"
"Tại hạ ở đây rất tốt, đa tạ Lý phu nhân quan tâm."
"Hoàng công tử khách khí rồi, à đúng rồi, không phải là ba người các vị đến tìm người sao? Hôm qua có tiến triển gì không, có cần ta hỗ trợ không?" Thẩm Ninh nhiệt tình hỏi han.
"Tại hạ đã tìm được người rồi, chỉ còn một chút việc vặt, xong xuôi tại hạ sẽ dẫn bọn họ rời đi."
Ý! Thật sự là đến tìm người? "Người đó là ai vậy? Ngài thử nói xem có lẽ ta cũng quen biết." Ánh mắt long lanh như nước của Thẩm Ninh nhìn Hoàng Lăng đầy tò mò hỏi.
"Cái này... Xin thứ lỗi cho Hoàng mỗ không tiện nói."
Rốt cuộc là có thật sự tìm người hay không đây? Trong chốc lát Thẩm Ninh đoán không ra, nhìn hắn thì lại không giống nói dối, có thể dễ dàng tìm ra người này như vậy nhưng lại khó mở miệng nói tên như vậy sao.
Tuy Thẩm Ninh không hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, sau khi tạm biệt Hoàng Lăng rồi lại bám lấy Hàn Chấn năn nỉ một hồi, sau khi nhận được cái gật đầu hứa hẹn ngày mai sẽ dạy khinh công, nàng reo hò một tiếng, sau đó điên điên khùng khùng nhảy chân sáo đi ra cửa chính Tiêu Cục.
Đám binh sĩ sớm đã quen với vị phu nhân quái dị này, mọi người đều ngóng nhìn theo bóng lưng vui vẻ của nàng, lắc đầu thở dài: "Càng ngày càng không có dáng vẻ của nữ tử có chồng!"
Dù Thẩm Ninh đã chạy xa nhưng vẫn còn nghe thấy những lời này, nàng cười toét miệng chạy một đường thẳng đến thanh lâu chia sẻ tin tức lớn với bạn tốt, "Đại Hoa, cuối cùng Hàn Chấn đã đồng ý dạy ta khinh công rồi!"
Hoa Phá Nguyệt đang gảy đàn, thấy nàng bước đi xuề xòa đi tới, ngừng động tác, nhoẻn miệng cười một tiếng: "Chúc mừng."
"Ha ha, cùng vui cùng vui."
"Chúc mừng Lý phu nhân đạt được tâm nguyện của mình." Nha hoàn Vân Nhi đi theo Hoa Phá Nguyệt cười hì hì nói.
"Không phải là hắn nói nội công gia truyền của Hàn gia chỉ truyền nam không truyền nữ à, tỷ làm thế nào khiến hắn gật đầu?" Hắn là người khi một khi mà đã cố chấp là sẽ cứng ngắc giống như núi, Hoa Phá Nguyệt cũng đã được lĩnh ngộ qua sự cố chấp này, nàng hơi ngạc nhiên hỏi Thẩm Ninh.
"A? khà khà, khà khà." Cũng không thể nói là vì ta bán muội nên hắn mới đồng ý được? Vậy nên Thẩm Ninh chỉ có thể cười ngây ngô.
"Đừng cười nữa, tỷ mau nói cho ta biết chút đi." Nàng cũng có thể sẽ dùng cách này để khiến hắn không dây dưa với này nữa.
Thẩm Ninh đoán được Hoa Phá Nguyệt đang nghĩ cái gì, nàng cảm thấy mồ hôi trên trán bỗng trở lên lạnh toát, Hoa Phá Nguyệt đồng ý gả cho hắn làm vợ với điều kiện là hắn không được tiếp tục yêu cầu nàng ấy thành thân với hắn? Mẹ nó, độ khó của cái này cũng quá cao rồi.
"Muội vẫn là nên gi3t ch3t cái ý niệm này đi, cái loại điều kiện này không thích hợp với muội đâu."
Ánh mắt Hoa Phá Nguyệt lóe lên một tia phức tạp.
"Chuyện đó, ngày mai ta đi bái sư, muội có muốn đi xem náo nhiệt không?" Bước đầu tiên là phải gia tăng thời gian hai người ở chung.
"Ninh Ninh." Hoa Phá Nguyệt kéo nàng ngồi xuống, "Tỷ cảm thấy... Hàn Chấn được không?"
Thẩm Ninh nghe xong, lập tức giống như hít phải thuốc l4k, "Được, được chứ! Dáng dấp đẹp trai, võ công cao cường, gia thế hùng hậu, mọi thứ đều tốt!" Đây là một anh chàng cao to đẹp trai đó muội muội, ở cái thôn này không có tên nào được như vậy đâu nha!
Hoa Phá Nguyệt cười ẩn ý, "Vậy, tỷ không nên bái hắn làm thầy."
"Vì sao?" Thẩm Ninh khát nước, tự rót cho mình một chén trà, uống liền mấy ngụm.
"Tỷ thành thân với hắn tốt hơn."
Một câu nói cực kỳ bình tĩnh này vừa thốt ra khiến Thẩm Ninh không thể giữ được bình tĩnh phun nước trà trong miệng ra, chén trà trên tay nàng rơi xuống bàn, cố nói trong tiếng sặc sụa, "Muội muội, khụ khụ, tỷ, tỷ, tỷ có chỗ nào đắc tội với muội à!" Vừa dứt câu là một tràng ho khan liên tục.
"Phu nhân." Vân Nhi cuống quýt lấy khăn tay lau cho nàng.
"Nói đàng hoàng xem nào, tỷ ầm ĩ cái gì?" Hoa Phá Nguyệt vỗ vỗ lưng nàng.
Đàng hoàng... Thẩm Ninh nắm lấy tay Hoa Phá Nguyệt, chật vật nói: "Hoa Phá Nguyệt! Có phải muội không muốn ta bái Hàn Chấn học khinh công không, muội ghen tị đúng không, đúng, chắc chắn là ghen tị!" Ngoại trừ lý do này ra, nếu không Hàn Chấn sẽ băm nàng ra thành tám trăm mảnh mất!
"Ai ghen tị với tỷ chứ!" Hoa Phá Nguyệt tức giận trừng nàng, "Cái này gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài!"
"Cái gì?" Để bạn tốt của mình lấy lão công của mình gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài?
"Cô nương... " Vân Nhi không nhịn được chen ngang, "Hàn gia đối với ngài..."
Hoa Phá Nguyệt đưa tay ra hiệu không cần nói nữa, nhìn thẳng Thẩm Ninh nói: "Ta và Hàn Chấn tuyệt đối là không thể, nhưng hắn thật sự là một người nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tỷ gả cho hắn, hắn chắc chắn sẽ đối tốt với tỷ."
"Đây không phải là đang làm xấu mặt ta sao? Ai mà không biết Hàn Chấn không phải Hoa Phá Nguyệt không cưới chứ?"
Hoa Phá Nguyệt khẽ cười một tiếng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thao tường của Tiêu Cục phía xa xa, từng câu từng chữ thốt ra đều rất kiên quyết: "Hoa Phá Nguyệt, bất luận là ai đều có thể gả, chỉ duy nhất Hàn Chấn là không thể.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vạn Thiên Sủng Ái
Chương 6
Chương 6