Bây giờ A Cẩn đã được chín tháng, nhưng nghe nói, gia gia trên danh nghĩa của nàng - cũng chính là Hoàng Thượng - chưa từng gặp nàng một lần nào. Phụ thân nàng - cái tên ăn chơi trác táng kia - cũng chỉ đến nhìn nàng ba lần, tính cả lần vừa ra đời kia. Chậc chậc, thế nên có thể thấy mẫu thân nàng hi vọng nàng có thể ngoan ngoãn biểu hiện trong thọ thần của Hoàng đế thế nào, để có được chỗ tốt nào đó.
Đúng thế, ngươi không nhìn lầm đâu, chính là chỗ tốt. Làm một em bé, A Cẩn cảm thấy mình không chịu nổi. Lúc nhàn hạ không làm gì, nàng rảnh rỗi thì vận động một chút, bò bò, cẩn thận nhớ lại những chuyện trong viện này.
"A Bích tỷ tỷ, cái người ở Tây viện kia hôm qua lại dám nói với Vương phi là muốn đến xem tiểu tiểu thư đấy? Thật là khiến người ta chê cười, bà ta cũng không nhìn lại thân phận của mình là gì. Tiểu thư của chúng ta là cành vàng lá ngọc, một người xuất thân con hát như bà ta cũng thật dám nói." Giọng trong trẻo nói. A Cẩn nhớ rõ giọng nói này, đây là tiểu nha hoàn bên cạnh nàng, hình như tên là Tiểu Bình.
A Cẩn lập tức dựng thẳng tai nhỏ, sở dĩ nàng có thể biết tường tận tình huống hiện tại hoàn toàn là nhờ Tiểu Bình tám chuyện. Nhờ có Tiểu Bình, nàng mới biết mẫu thân của mình - cũng chính là Lục Vương phi - là một người vừa hiểu rõ nghĩa lớn vừa dịu dàng. (Lầm to..., nàng cảm thấy hình như không phải đâu!)
Phụ thân mình là một Vương gia ăn chơi trác táng, chính là cái loại mà ai làm Hoàng Đế cũng không tới lượt ông ta. Ngoài ra, nàng còn có một ca ca ốm yếu, một tỷ tỷ Loli tiểu mỹ nhân. Cộng thêm một số tỷ tỷ thứ xuất và một vài di nương. Đây chính là hình mẫu gia đấu cổ đại điển hình. Còn về chuyện có thể vặn vẹo mở hình thức cung đấu ra không, không biết!
"Ngươi đừng quan tâm các nàng, trông tiểu tiểu thư cho thật kĩ. Ngày mai là thọ đản của Thiên gia, khó đảm bảo Liên di nương sẽ không làm chuyện gì xấu." A Bích là đại nha hoàn trong phòng Vương phi, tâm tư cũng tinh tế tỉ mỉ hơn một chút.
A Cẩn bò mệt, uốn éo mông nhỏ ngồi xuống, vừa phun nước miếng vừa trông mong nhìn hai nha hoàn đang tán gẫu. Từ khi trở thành một đứa bé, nàng học được rất nhiều điều.
A Bích nhìn tiểu tiểu thư nhìn mình với đôi mắt sáng long lanh, dặn dò Tiểu Bình ở bên cạnh: "Tuy tiểu thư còn nhỏ, nhưng tóm lại nô tỳ như chúng ta phải chú ý. Khi có mặt tiểu thư, ngươi chớ lại nói những lời lung tung này, miễn cho dơ bẩn lỗ tai tiểu tiểu thư." Không biết vì sao, nàng ấy cứ luôn cảm thấy hình như tiểu tiểu thư có thể nghe hiểu. Đương nhiên, nhất định đây chính là ảo giác.
Tiểu Bình trả lời: "Ta biết rồi."
A Cẩn ê a vài tiếng không đồng ý. Nếu như không nói gì cả, làm sao nàng biết thêm được nhiều thứ như vậy! A Bích thấy nàng đáng yêu như thế, thích không chịu được, vội bế nàng lên: "Tiểu tiểu thư ngoan quá, tiểu tiểu thư lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân ung dung cao quý."
A Cẩn lập tức vui vẻ, nàng vỗ tay, y a y a.
"Vương phi và Quận chúa đều là sắc nước hương trời, đương nhiên tiểu tiểu thư cũng không thua kém." Tiểu Bình cảm thấy, chủ tử nhà mình là tốt nhất, độc nhất trên đời này. Dường như lại nghĩ đến gì đó, Tiểu Bình nói: "A Bích tỷ tỷ, chúng ta có cần thay quần áo khác cho tiểu tiểu thư không. Có lẽ tối nay Vương gia trở lại thì sẽ đến nhìn tiểu tiểu thư!"
A Bích cười lạnh, khẽ nói: "Không cần."
Ô ô? Lần đầu A Cẩn thấy A Bích như thế. Từ trước đến nay, A Bích toàn là mặt đầy ý cười, nàng đã xuyên đến đây hơn một tháng, chưa từng nhìn thấy A Bích như vậy. Chỉ cần nhắc đến phụ thân Vương gia kia, A Bích lại bày ra dáng vẻ cực kì chán ghét, không giống phong cách trước kia.
Dường như Tiểu Bình nghĩ đến gì đó, mếu máo ghét bỏ: "Không đến thì tốt. Đến cũng toàn là xúi quẩy."
Có thể khiến cho người hầu bọn họ đều chán ghét, phụ thân Vương gia nhà nàng làm người thất bại đến cỡ nào! Nhưng nhìn kĩ biểu cảm của mấy nha hoàn thì hình như còn có chuyện gì đó! Quả nhiên, Tiểu Bình đúng là không phụ sự mong đợi của mọi người: "Ta cực kì chán ghét nhìn thấy Vương gia, lần trước ông ta đến còn dám bóp m/ông ta kìa. Thật là một tên hèn hạ, nóng lạnh đều không kị. Mặt hàng như ta mà ông ta cũng để ý. Quả nhiên, cũng không phải tự nhiên mà có tin đồn nhìn trúng tiểu quan."
A Cẩn đen mặt. Tốt xấu gì ngài cũng là nhi tử của Hoàng đế, có cần phải trở thành dạng này không. Ngay cả người hầu trong phủ cũng xem thường ngài như vậy, còn có địa vị gì sao, chà chà! Nhưng mà Tiểu Bình à… mặt hàng như ta là cái quỷ gì? Ngươi cũng được coi là một tiểu giai nhân thanh tú nha!
A Bích mở miệng: "Những chuyện hoang đường kia ắt có Vương phi xử lí. Không phải vừa rồi mới nói ngươi xong à? Đừng có nhiều lời."
Tiểu Bình vội vàng đồng ý.
Đợi đến chạng vạng, cuối cùng em bé cũng gặp được mẫu thân mình. Lại nói, tuy nàng ở chung một chỗ với Vương phi, nhưng vì Vương phi bận rộn sự vụ trong phủ, thế nên quả thật đã không gặp nhau một ngày.
A Bích nhìn tiểu tiểu thư ngủ dang tay dang chân, lo lắng nói với Vương phi: "Vương phi, ngày mai chính là thọ đản của Thiên gia, nhưng đêm nay Vương gia lại chậm chạp chưa về. Ngài xem, có cần sai người ra ngoài tìm không?"
Lục Vương phi cười lạnh: "Tìm hắn? Thật buồn cười, tìm hắn làm gì. Hơn nữa, ngươi yên tâm đi, nhất định hắn sẽ chạy về."
A Bích muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn mở miệng: "Nếu như ngày mai không vào cung đúng giờ, sợ là Thiên gia sẽ lại nổi giận."
Vương phi đứng dậy đi đến bên cạnh tấm gương, nhìn nữ tử trong gương rồi hỏi A Bích: "A Bích, ngươi nói xem, ngày mai ta nên tiến cung với phong thái thế nào mới có thể kiếm được một tiền đồ tốt cho bé ngoan đây!"
A Bích hơi giật mình.
Vương phi nở nụ cười, nhìn nàng: "Thế nên mới nói, Vương gia không phải quan trọng nhất. Thiên gia có tức giận hay không có liên quan gì đến ta. Ta chỉ muốn làm sao có thể để cho bé ngoan được thuận lợi phong làm Quận chúa. Hắn càng quậy lớn, Thiên gia sẽ càng cảm thấy chúng ta đáng thương. Trong kinh này không chỉ có một Vương gia, nữ nhi của Vương gia lại càng nhiều, cho dù đều được Vương phi sinh ra, nhưng được sắc phong và không được sắc phong cũng chênh lệch rất xa. Cuộc đời của ta như vậy, nhưng con của ta nhất định phải có cuộc đời tốt." Nói xong câu cuối cùng, giọng Vương phi cũng có phần tàn nhẫn.
A Bích nghĩ một lát, ánh mắt bình tĩnh. Nàng đang muốn nói thêm gì đó thì thấy Lâm ma ma vào cửa. Lâm ma ma là người đắc lực nhất bên cạnh Vương phi, cũng là vú nuôi của bà.
Lâm ma ma không kiêng kị A Bích, nói: "Vương phi, Vương gia về rồi."
Vương phi ra hiệu cho A Bích tháo trâm hoa trên đầu mình xuống, hỏi: "Hắn nghỉ ngơi ở đâu?"
Lâm ma ma: "Tây viện."
Vương phi: "Quả nhiên là cực kì yêu thích cái người ở Tây viện nhỉ. Đừng cho rằng ta không biết hắn đang có suy nghĩ gì, muốn xin cho một thứ nữ không ra gì được phong Quận chúa, cũng mệt hắn nghĩ ra. Ngươi tới đây, truyền lời của ta cho Phúc Quý." Vương phi khẽ nói vài câu, A Bích lập tức vâng dạ rời đi.
Lâm ma ma: "Vương phi đừng quan tâm đến bọn họ."
Vương phi cười ha ha: "Quan tâm? Hắn xứng chắc. Chẳng qua ta dùng hắn để sinh con dưỡng cái mà thôi. Chẳng lẽ lại thật sự coi hắn là thứ quan trọng? Nếu như không có hắn, ta lại không có được mấy đứa con ngoan thế này." Vương phi nhìn về phía A Cẩn đang ngủ, lại ngạc nhiên thấy tiểu nha đầu đang nhếch miệng cười với bà, đôi mắt to đen nhánh sáng lấp lánh!
“Tiểu tiểu thư tỉnh từ lúc nào?” Lâm ma ma kinh ngạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 2
Chương 2