Sáng sớm ngày xuân vẫn có chút lạnh lẽo, có lẽ vì thế mà trên hành lang, một tiểu cô nương khoảng chừng sáu bảy tuổi, trang điểm tinh xảo đi rất nhanh, bỏ phu nhân ung dung cao quý đi cùng nàng ở xa xa phía sau. Tiểu cô nương này chính là tiểu quận chúa của Lục Vương phủ - Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt vừa vào cửa đã cảm giác được một luồng khí nóng, giờ này trong đây còn đốt địa long. Nàng vừa vén rèm lên đã thấy tiểu muội muội đang ráng rướn đầu, bò bò bò! Ngay tức khắc, nàng cảm thấy cực kì vui vẻ, hận không thể ở cạnh muội muội cả ngày, không rời một giây.
"Nô tỳ bái kiến quận chúa." Nha hoàn A Bích vội vàng thỉnh an.
Tiểu quận chúa hơi hất cằm, khẽ gật đầu rồi leo lên giường, nhìn đứa bé đang hăng hái bò lên phía trước. Em bé rất nể tình, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nhìn đủ rồi thì xìu một cái ngã lên giường, giống như mất hết sức.
Tiểu quận chúa bế muội muội lên giống như người lớn, thay vì nói là ôm thì bảo kéo đúng hơn. Nàng kéo muội muội vào trong ngực mình, học động tác vỗ vỗ của mẫu thân: "Bé ngoan, muội phải nghe lời nha!"
Suýt nữa đứa bé đã bị nàng vỗ ngất. Còn nữa, loại tên như bé ngoan này thật sự không có vấn đề gì hả? Em bé A Cẩn có hơi âu sầu. Nhìn xem, đây chính là điểm tốt của người xuyên không, cho dù trở thành một đứa bé chỉ biết bò, nàng cũng có thể tìm được niềm vui. Hết cách rồi, hiểu chuyện quá, cũng không thể để cho một người trưởng thành như nàng làm ra mấy chuyện như khóc lớn quậy phá được. Nhưng nếu như biết vì quá nghe lời mà bị đặt tên là bé ngoan, nàng có làm gì cũng không an phận như vậy. Cái tên này quả thật là làm nhục play*!
"Con muốn đánh chết muội muội con à?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên, A Cẩn nhìn về phía cửa, một đại mỹ nhân ung dung cao quý mặc áo gấm thêu hoa vén rèm lên, bước vào. Nàng ra sức vỗ tay nhỏ, ngoài ra còn dâng lên một nụ cười rạng rỡ. Mau tới ôm con đi, con rất ngoan đó!
"Vương phi cát tường." Nha hoàn trong phòng đều nhún người thỉnh an.
"Đứng dậy đi. Có phải bé ngoan nhớ mẫu thân rồi không? Nào, để mẫu thân ôm một cái." Bà đón tiểu nữ nhi từ tay đại nữ nhi, móc khăn tay ra lau nước bọt cho A Cẩn, A Cẩn vẫn cười tươi như cũ. Được mẫu thân mỹ nhân ôm dù sao cũng tốt hơn bị đại tỷ tỷ siết thành chó.
Quận chúa tiểu mỹ nhân không vui: "Mẫu thân cướp bé ngoan đi rồi."
Lục Vương phi ôm tiểu A Cẩn ngồi lên giường sưởi, A Cẩn mềm mại dựa vào trước ngực Vương phi, mắt to sáng lấp lánh trông rất được yêu thích.
"Bản thân con cũng còn là đứa bé, làm sao có thể ôm muội muội con được. Oánh Nguyệt ngoan nào."
Tiểu quận chúa Oánh Nguyệt chọc chọc mặt A Cẩn, A Cẩn không khách sáo cắn vào tay nàng một cái. Ha ha, mặc dù nàng chỉ có hai chiếc răng cửa nhỏ, thế nhưng không phải dễ chọc.
"Ơ? Muội muội rất thích con! Mẫu thân nhìn muội ấy đang chơi với con kìa, hơn nữa, gần đây muội muội cũng quá ngoan rồi. Không phải là bị đập vô đâu đấy chứ?" Oánh Nguyệt chớp chớp đôi mắt to.
Mẹ của con ơi, ở đây có hỏa nhãn kim tinh. Nói tới đây, chính nàng cũng không biết vì sao đang êm đang đẹp mình lại xuyên không thành đứa bé. Ngủ một giấc tỉnh lại, nàng vĩnh biệt chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu trong nhà mình, biến thành một đứa bé mới biết bò, mọc hai cái răng, chỉ có thể bú sữa và không tự mình đại tiểu tiện, cuộc sống như thế cũng rất đau thương nha. Sao nàng lại xuyên thành đứa bé chứ? A Cẩn suy nghĩ mông lung.
Lục Vương Phi đánh nàng một cái: "Nha đầu con nói bậy gì đấy? Cứ lải nha lải nhải cả ngày, muội muội con hiểu chuyện thế mà còn không tốt sao? Chẳng lẽ nhất định phải giống như người nào đó ở Tây Khoa Viện hả? Chậc chậc, thật sự là không ra gì, đã hai tuổi rồi còn không được thông minh như muội muội con."
Oánh Nguyệt: "Bọn họ có thân phận gì, làm sao so được với muội muội con. Mấy ngày trước còn mong tìm hiểu tình hình của muội muội qua con kìa, thật là đồ quỷ sứ đáng ghét. Phiền chết đi được!"
"Con đừng để ý đến bọn họ. Tâm trạng tốt, ta sẽ cho bọn họ thể diện. Tâm trạng không tốt, ta sẽ cho bọn họ biết Mã vương gia có ba con mắt*." Vương phi lạnh lùng nói.
Trời má! Vì sao mẫu thân và tỷ tỷ nàng đều giống hoa quái vật quá vậy? Nhưng mà đã vậy thì hình như cũng rất tốt, nữ tử cổ đại không dễ dàng gì, quá mềm yếu cũng dễ bị người ta bắt nạt, A Cẩn nghĩ linh tinh.
So với phụ thân không đáng tin chưa từng xuất hiện, A Cẩn cảm thấy mình vẫn nên đứng cùng chiến tuyến với mẫu thân và tỷ tỷ. Nàng cố gắng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên mặt mẫu thân. Lục Vương phi thuận thế hôn một cái lên mặt nàng, bảo: "Cuối cùng vẫn là bé ngoan nhà ta hiểu chuyện."
A Cẩn tiếp tục cọ: "Ê a! Ê a a a a a!" Nàng khoa tay múa chân, muốn biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình.
Đúng thế, con rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan, thế nên đổi tên cho con đi! Đây là nguyện vọng lớn nhất của em bé A Cẩn gần đây.
"Muội muội được khen nên vui kìa!" Oánh Nguyệt cảm thấy mình rất hiểu muội muội, dương dương tự đắc ngẩng đầu tranh công với mẫu thân: "Người nhìn, con và muội muội hợp nhau nhất, con muốn ôm muội ấy. Con có thể hiểu được ý của muội ấy mà."
Một ngụm máu kẹt ngay ngay cổ, nàng không có ý này nha, hu hu. Làm sao người ta hiểu được ý của đứa bé giương nanh múa vuốt ê a mà chỉ càng cảm thấy nàng thú vị mà thôi.
A Cẩn tốn hết miệng lưỡi, nước miếng ròng ròng vẫn không đạt được kết quả mình muốn. Nàng đành mệt mỏi dựa vào vai Vương phi, im lặng. Thì ra, làm một đứa bé thì nói chuyện cũng tốn sức như thế, chậc chậc!
Nhìn thấy nàng ngoan lại, Vương phi vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng: "Bé ngoan phải luôn ngoan như thế nha. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, mẫu thân sẽ dẫn con tiến cung gặp Hoàng tổ phụ."
Trời ạ! A Cẩn lập tức tỉnh táo, đây là sẽ gặp Hoàng đế trong truyền thuyết hả? Phải biết rằng, kiếp trước nàng chỉ là một người dân bình thường, bây giờ lại trở thành tiểu nữ nhi nhà Vương gia, lại có thể nhìn thấy Hoàng đế, đây quả thật là thân phận hiển hách. Chỉ là không biết… phụ thân kia của nàng có tìm đường chết không. A Cẩn thở dài một tiếng, nàng nghĩ đến phụ thân trong miệng mọi người, cảm thấy hơi hiu quạnh!
"Vương gia sơ suất quá rồi, ngủ ở nơi bướm hoa đã hơn nửa tháng. Cũng may mà Vương phi rộng lượng!"
"Vương gia cứ nhất quyết phải nạp một con hát vào cửa, quả nhiên là hồ đồ."
"Nghe nói gì chưa? Vương gia nhìn trúng một tiểu quan Yên Vân Lâu. Chuyện này mà nói ra sao coi được, thật là khó cho Vương phi lần nào cũng phải giấu giếm thay Vương gia."
"Nghe gì chưa? Vương gia uống rượu bên ngoài, sờ mông người ta trước mặt mọi người. Quả nhiên là đồi phong bại tục..."
"Nghe nói Thiên gia đã trách mắng Vương gia ngay trên triều, bảo là không có đức, không ra dáng vẻ gì. Ta thấy Vương gia chúng ta không có chút hi vọng nào..."
Nàng chỉ mới xuyên được hơn một tháng đã nghe được nhiều chuyện xấu liên quan đến phụ thân Vương gia như vậy. Tùy ý lấy một chuyện ra cũng đủ khiến người ta xem thường, em bé A Cẩn cảm thấy phụ thân Vương gia này của nàng chắc chắn không tốt!
"Nương, ngài nhìn gương mặt tròn nho nhỏ của muội muội đi, nhìn như đang suy nghĩ vậy đó! Ha ha! Nhóc tỳ chỉ lớn bằng ba miếng đậu hũ này nghĩ cái gì mà trầm ngâm thế."
A Cẩn: ( ̄^ ̄) Ba miếng đậu hũ! Không vui nha! Ta đang suy nghĩ chuyện lớn đó!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Chương 1
Chương 1