Hai ngày trước Trần Vũ đã suy nghĩ xong rồi, nếu Hứa Tố đã quyết định tự mình xử lý mọi chuyện, vậy thì cứ tin tưởng anh thôi.
Không ngờ rằng Từ Văn Tĩnh lại rủ cô ra ngoài mấy ngày trong tuần này, bình thường Từ Văn Tĩnh là một người cuồng công việc. Trừ khi thỉnh thoảng vào mùa xuân hoặc mùa thu Trần Vũ sẽ kéo cô ấy ra ngoài chơi ra thì bình thường cô ấy sẽ không dành cho bản thân kỳ nghỉ nào cả.
Hơn nữa trong điện thoại Từ Văn Tĩnh chỉ nói là có chuyện muốn nói với cô thôi, chứ không nói rõ là chuyện gì.
Đúng lúc Quý Thời Vũ xin nghỉ để đi thử vai nên cô không cần phải quay về trường học, Trần Vũ nhìn thời gian, hẹn Từ Văn Tĩnh ở trung tâm mua sắm Cảng Long gần công ty luật của cô ấy.
Hai tay Từ Văn Tĩnh xoa thành cốc cà phê, nhiệt độ của máy điều hoà từ bên trên toả ra, cốc cà phê nhanh chóng nguội lạnh.
Một bóng dáng quen thuộc từ xa chậm rãi bước tới, cô mặc một chiếc áo dây màu trắng sữa, bên ngoài khoác chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, mái tóc dài ngang lưng buộc hững hờ, trông rất thoải mái và nữ tính.
Gương mặt của Trần Vũ không có quá nhiều thay đổi so với khi còn học cấp 3, da trắng nõn nà, đôi mắt trong vắt như làn nước mùa thu, có điều đã mất đi nét ngây ngô trước đấy, nhưng dù thế nào thì cũng càng ngày càng đẹp hơn.
Từ Văn Tĩnh nghĩ không ra, trong nhà đã có một đại mỹ nữ như vậy, làm sao Hứa Tố có thể ở bên ngoài dan díu với Lâm Thiên kia nữa.
Cửa sổ ở bên ngoài bị gõ gõ vào, Từ Văn Tĩnh hoàn hồn, Trần Vũ đang ở bên ngoài nhìn vào trong, mỉm cười nhìn cô rồi vòng sang đi vào từ cửa chính.
Rất nhanh Trần Vũ ngồi vào chỗ đối diện Từ Văn Tĩnh.
“Nhiệt độ máy lạnh ở đây có hơi thấp, cậu không thấy lạnh à?”
Từ Văn Tĩnh vừa từ công ty luật ra đây, còn chưa kịp mặc áo khoác. Trần Vũ biết Từ Văn Tĩnh rất sợ lạnh, cô gọi phục vụ quán cà phê đến: “Xin lỗi, có thể tăng nhiệt độ máy điều hoà ở đây lên một chút không?”
“Được ạ, chị chờ một lát nhé.”
Từ Văn Tĩnh chỉ im lặng nhìn cô, trong ánh mắt như là có chút bối rối.
Trần Vũ gọi một ly osmanthus latte, đợi đến khi cà phê được mang lên, cô uống một ngụm rồi, đối phương vẫn nhìn cô chằm chằm như thế, bộ dáng đang đấu tranh tâm lý vô cùng nghiêm trọng.
Trần Vũ đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng lay lay hai mu bàn tay của Từ Văn Tĩnh:
“Làm sao vậy, sao không nói câu nào cả.”
Từ Văn Tĩnh thở dài, lúc này cuối cùng cũng có phản ứng: “Không biết phải nói như thế nào, cậu xem cái này đi.”
Từ Văn Tĩnh xoay điện thoại đẩy đến trước mặt Trần Vũ, màn hình điện thoại đang sáng, Trần Vũ liếc mắt nhìn thấy một tấm ảnh, mà người ở trong bức ảnh cũng là một người rất quen thuộc.
Là Hứa Tố ngồi ở khoang hạng nhất, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Theo bản năng Trần Vũ hỏi lại: “Ai chụp vậy?”
Từ Văn Tĩnh hất cằm nói: “Cậu nhìn xem đó là ins của ai.”
Trần Vũ lướt lướt kéo lên tới đầu trang, phía trên là tên “LinQian”* rất rõ ràng, avatar cũng là của cô ta.
[*Linqian: là phiên âm pinyin tên của Lâm Thiên]
Trần Vũ ngẩn người một lúc, vẻ thoải mái dễ chịu trên mặt đã biến mất, nhìn thời gian thì tấm ảnh được đăng lên vào thứ hai, với dòng trạng thái: “Cảm ơn anh vẫn luôn ở đây.” Câu nói này rất mập mờ, lại giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim Trần Vũ.
Trần Vũ vẫn còn nhớ, ngày thứ hai Hứa Tố đã đi Bắc Kinh xử lý “chuyện phức tạp”, nhưng anh không nói là đi cùng với Lâm Thiên xử lý “chuyện phức tạp” kia.
Từ Văn Tĩnh quan sát vẻ mặt của Trần Vũ, cô ấy không phải là một người biết an ủi người khác, thậm chí là bởi vì tính cách của mình nên đã chọn đi theo con đường làm luật sư này, từ phương diện nào đó để nói thì cô ấy quá mức lý trí, khách quan, và tỉnh táo.
Đồng nghiệp hoặc là bạn bè mỗi khi gặp chuyện gì đó, cô ấy luôn rất lý trí và cố gắng đưa ra giải pháp tốt nhất có thể. Nhưng khi đối mặt với Trần Vũ, cô ấy sợ những lời nói thẳng thắn của mình sẽ làm Trần Vũ thấy khó chịu.
Trần Nhất Gia cho rằng Từ Văn Tĩnh quá lãnh đạm nên đã đặc biệt dạy cho cô những lời nói uyển chuyển hơn tí, cô từ từ lướt lại trong đầu một lần nữa rồi mới nói: “Có thể chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, cậu cũng biết từ trước đến nay tính cách của Lâm Thiên quá mức màu mè…”
Trần Vũ cười nhạt một cái, lắc đầu.
Cô theo bức ảnh lúc nãy Từ Văn Tĩnh đưa lướt xuống tiếp.
Từ Văn Tĩnh cũng nhìn thấy động tác của cô, mấy lời an ủi đó lập tức không nói ra được nữa, mấy bức ảnh phía dưới cô cũng đã xem rồi, mấy cái đó không phải một lời trùng hợp là có thể giải thích được.
Trước đây Lâm Thiên chụp ảnh rất nhiều, nhưng một tháng gần đây chỉ có mấy tấm ảnh thôi, có điều “Trùng hợp” là mấy tấm này đều có sự xuất hiện của Hứa Tố.
Bóng lưng Hứa Tố đang đứng ở bàn phục vụ trong bệnh viện, Hứa Tố đang cầm ly cà phê làm việc trong văn phòng, còn có bức ảnh cô ta từng ở trong nhóm wechat cùng với ba mẹ chồng, bức ảnh ba người bọn họ cùng chụp chung.
Lâm Thiên thích thú nói những lời không biết có thâm ý gì.
Ở phía dưới bóng lưng của Hứa Tố cô ta ghi là: “Chỗ dựa.”
Còn phía dưới tấm ảnh Hứa Tố đang làm việc cô ta ghi là: “Nghiêm túc”.
Trong bức ảnh cô ta và Hứa Tố chụp chung, cô ta ghi: “Mình đã quay về rồi, anh đến đón mình.”
Biết rất rõ những kỹ xảo làm người khác cảm thấy kinh tởm kia, nếu Trần Vũ là một người dễ kích động chắc đã tốn thời đi gian đăng ký một cái ins rồi bị chọc tức đến mức ly hôn với Hứa Tố luôn rồi.
Trần Vũ trả điện thoại lại cho Từ Văn Tĩnh, cô nghĩ một lát rồi quyết định nói cho Từ Văn Tĩnh biết.
“Mình biết Lâm Thiên đã quay về, cũng biết Hứa Tố đang giúp cô ấy làm gì.”
Nặng nề trong lòng của Từ Văn Tĩnh biến mất hết một nửa, cô ấy thở phào một hơi nói: “Là Hứa Tố nói với cậu đúng không?”
Nhiệt độ trong không khí đã tăng lên, hương thơm đậm đà của cốc cà phê xay bằng tay tỏa ra trong quán như một điệu nhạc.
Thế nhưng Trần Vũ lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào: “Không phải, anh ấy không nói với mình câu nào cả, là trong lúc vô ý mình đã biết được.”
Từ Văn Tĩnh chăm chú nhìn cô, hiển nhiên là đang đợi những lời tiếp theo.
Trần Vũ: “Mẹ của Lâm Thiên mắc bệnh, Hứa Tố đang tìm bác sĩ cho bọn họ, thường thường ở cùng với mẹ của cô ấy, có thể cũng kiêm luôn công việc làm nhà tư vấn tâm lý cho Lâm Thiên.”
Từ Văn Tĩnh bị đả kích vì lời nói đùa không đúng lúc này của Trần Vũ: “Nếu chỉ là giúp đỡ bình thường thôi, vậy tại sao phải giấu diếm cậu?”
Đúng vậy, tại sao phải giấu cô?
Trần Vũ nhún vai, tựa lưng vào trên ghế ngồi, bộ dạng cả người thả lỏng: “Vậy phải hỏi anh ấy rồi, đứng ở góc nhìn của mình thì chỉ là không muốn để cho mình hiểu lầm, cũng tự cho rằng có thể tự mình giải quyết hết.”
Từ Văn Tĩnh suy nghĩ trong chốc lát.
“Có phải lý do là vì gia đình của anh ấy không, bố của Lâm Thiên đã giúp đỡ gia đình của Hứa Tố khi gặp biến cố, bố Hứa Tố muốn trả ơn nên đã bảo Hứa Tố giúp đỡ họ nhiều hơn.”
Cô ấy tạm dừng một lát, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh:
“Người trong nhà Hứa Tố đối xử với cậu cũng không mấy thân thiện, Hứa Tố đã nghĩ đến chuyện này rồi, anh ấy cũng đã đoán trước được đây là một chuyện phiền phức. Mà chuyện phiền phức này bất luận là xuất phát từ tình nghĩa hay là trả ơn đi nữa thì anh ấy cũng bắt buộc phải làm. Nếu nói mọi chuyện với cậu, cậu sẽ cảm thấy khó chịu với thân phận của Lâm Thiên, hơn nữa nếu cậu biết chuyện này có thể cậu cũng sẽ nói với ba mẹ của Hứa Tố muốn giúp đỡ mẹ Lâm Thiên. Mà Hứa Tố lại càng không muốn cậu phải dính líu vào chuyện này.”
Trần Vũ cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, nhớ đến lời nói của bố Hứa ở trong nhóm khẩn thiết nói phải chăm sóc mẹ con Lâm Thiên, còn mẹ của Hứa Tố cũng ngầm có ý như thế.
“Có lẽ là như vậy, giống như cậu nói, anh ấy không muốn chuyện này ảnh hưởng đến mình.”
“Mình đã nghĩ xong rồi, nếu trong vòng một tháng anh ấy có thể giải quyết xong những chuyện này, mình sẽ xem như không biết gì cả.”
Trần Vũ không suy nghĩ mọi chuyện quá rõ ràng, cũng không muốn tự tìm phiền phức cho mình.
“Tính thời gian thì còn khoảng một tuần nữa, chỉ cần một tuần sau anh ấy có thể kết thúc chuyện bận rộn quá mức này, và tình trạng mỗi lúc mình tìm anh ấy là anh cứ luôn đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, vậy thì mọi chuyện xem như chưa có gì cả.”
Lúc này Từ Văn Tĩnh như nhìn thấy bóng dáng của Trần Vũ thời cấp ba, không phải vì gương mặt của cô ấy không thay đổi, mà là tính cách của cô ấy, luôn luôn cứng cỏi như vậy.
Lúc ban đầu, Trần Vũ và Hứa Tố yêu nhau có lẽ quan hệ không được bình đẳng lắm, từ góc nhìn của người ngoài như Trần Văn Tĩnh thì Hứa Tố luôn để Trần Vũ rơi vào thế yếu. Nhưng sau khi kết hôn rồi, Hứa Tố hoàn toàn xem Trần Vũ là người anh muốn cùng nhau đi hết cả đời này, nhiều lúc Hứa Tố yêu chiều Trần Vũ đến cả Trần Nhất Gia cũng cảm thấy phát ngán.
Thế nên, trong một khoảng thời gian dài Trần Vũ luôn là một người vợ ngọt ngào giống như trong mấy đoạn video ngắn, trước kia Từ Văn Tĩnh lo rằng một khi cô ấy quá yêu Hứa Tố sẽ đánh mất đi chính mình, nhỡ đâu gặp phải biến cố gì khi đứng dậy sẽ rất khó khăn.
Bây giờ xem ra, Trần Vũ vẫn là Trần Vũ như trước đây thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 10
Chương 10