DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 9

Năm mới vừa đến, cả công ty đã kết thúc giai đoạn bận rộn nhất, mọi thứ bây giờ cũng không căng thẳng lắm.

Trước khi kết hôn, Hứa Tố thường họp chung với các phòng ban từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, sau khi kết hôn, anh đã có vợ, bèn nói với Chương Kha không sắp xếp thêm việc sau 5 giờ chiều.

Cho dù có như vậy thì Hứa Tố cũng rất ít khi đón Trần Vũ tan làm.

Trần Vũ là giáo viên của lớp 10 và lớp 11, chưa cần trông học sinh tự học vào buổi tối, sau khi hết giờ, cô sẽ soạn bài hoặc chờ học sinh đến hỏi những vấn đề mà mình không hiểu, gần như 5 giờ chiều sẽ về đến nhà, trường học cách tiểu khu rất gần, đi đường chỉ mất 10 phút cho nên không cần Hứa Tố phải nhọc lòng đưa đón.

Hôm nay, đột nhiên trong đầu Hứa Tố nảy ra một ý định, muốn lái xe đến trước cổng trường chờ cô, giống như phụ huynh đợi con, nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ từ xa, hoặc trực tiếp xuống xe, đứng chờ vợ anh tan làm.

Hứa Tố không nói cho Trần Vũ biết chuyện anh sẽ đến đón cô, lúc Hứa Tố chạy xe đến ngoài cổng trường đã có không ít xe, nhưng không phải quá nhiều, dù sao đang trong kì nghỉ hè chỉ có học sinh 12 đi học, bây giờ vẫn chưa đến lúc học sinh tan học.

Trước tiên anh gửi cho Trần Vũ một tin nhắn, cô vẫn chưa trả lời, có lẽ là cô đang dạy học hoặc là đang soạn bài.

Hộp quà được gói ghém cẩn thận để ở ghế phụ, Hứa Tố nghĩ một chút lại đem hộp quà để xuống ghế sau, chỉ cần anh duỗi tay liền có thể lấy được hộp quà, trong đầu Hứa Tố bắt đầu tưởng tượng: Tiếp theo, Trần Vũ sẽ đi ra khỏi cổng trường, có lẽ theo thói quen cô sẽ không nhìn xe đang đỗ, bởi vì anh hầu như chưa từng đón cô tan làm.

Hứa Tố tưởng tượng xong dứt khoát mở cửa xe bước xuống.

Trần Vũ đi ra khỏi cổng trường, theo thói quen định đi bộ từ trường về nhà, ra khỏi cổng trường rẽ phải đi hết đường rồi đợi hai lần đèn giao thông là có thể về đến nhà.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trần Vũ mỉm cười với bảo vệ rồi rẽ sang phải.

“Vợ ơi.”

Trần Vũ cho rằng mình bị ảo giác, cô dừng bước, mê mang quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, thấy Hứa Tố mặc một bộ vest màu xám, ngọc thụ lâm phong*  đứng trước cổng trường, cách cô không xa, đang mỉm cười với cô.

[*ngọc thụ lâm phong: là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách.]

Trần Vũ dường như nghe tiếng hoa nở.

Hứa Tố trong mắt Trần Vũ như một pha quay chậm, trong chốc lát khiến cô ngỡ ngàng giống như gió xuân thổi trên mặt băng im ắng, sắc hoa vàng nhạt đột nhiên từ mặt băng nứt mọc lên. Từng cánh hoa từng bông hoa như báo hiệu mùa xuân sắp về, cũng báo hiệu nụ cười rạng rỡ của Trần Vũ, phong cảnh trở nên bừng sáng, tươi đẹp hơn.

Hứa Tố không nhịn được nở nụ cười, nhìn Trần Vũ đi đến gần mình, sau đó anh cầm lấy tay cô, ở trong mắt cô tràn ngập sự vui sướng, anh nói với cô: “Vợ ơi, anh đến đón em tan làm.”

Trong chốc lát Trần Vũ nghĩ, nếu Hứa Tố muốn gạt cô, lẳng lặng giải quyết chuyện của Lâm Thiên thì cô cũng giả vờ coi như không biết gì cả.

Ngồi trong xe, Trần Vũ như quay lại lúc đang yêu vẫn ngại ngùng, gương mặt ửng đỏ, Hứa Tố không nhịn được tâm tình nhộn nhạo, phanh xe lại giống như mấy thằng con trai mới lớn chỉ hận không thể đem Trần Vũ ôm chặt trong lòng coi cô như báu vật.

Anh giúp Trần Vũ thắt dây an toàn, sau đó thò tay, từ ghế sau lấy ra một hộp quà màu đen, anh để quà lên đùi Trần Vũ.

Đôi mắt Trần Vũ sáng lên, không mở quà mà chỉ nhìn Hứa Tố, tràn ngập sự ngạc nhiên: “Sao hôm nay anh lại tới đón em, lại còn tặng quà cho em nữa?”

Khóe môi Hứa Tố khẽ cong lên, anh chỉ mong có thể đền bù cho cảm giác tội lỗi trong lòng mà thôi.

“Em mở ra nhìn thử xem có thích không?”

Ngón tay của Trần Vũ đang giữ chặt hộp quà màu đen, da cô vốn trắng để lên nền quà màu đen khiến ngón tay cô sáng như ngọc.

Cô mở hộp quà ra, những viên kim cương màu hồng nhạt và trắng đen xen nhau khiến hộp quà trở nên long lanh, xinh đẹp hơn. Hai màu sắc giao hòa với nhau, đơn giản nhưng lại thể hiện ra không khí ngày xuân, hào phóng lại mang một chút hơi thở của thiếu nữ.

“Thích, em rất thích, thật đẹp.” Trần Vũ không tiếc lời khen, khuôn mặt nhỏ tràn ngập hạnh phúc.

Hứa Tố lấy vòng cổ từ trong hộp đen ra, bảo Trần Vũ nghiêng người qua phía anh: “Vợ ơi, anh đeo cho em được không?”

Dây chuyền lạnh như băng chạm vào làn da, trong nháy mắt Trần Vũ theo bản năng rụt cổ lại.

Hứa Tố cười một tiếng, ở phía sau cô, anh vén mái tóc đen, dày, mượt của cô qua một bên, sau khi trải qua vài lần thất bại, cuối cùng anh cũng thành công.

Trong xe khắp nơi đều tràn ngập không khí ngọt ngào, chờ hai người về nhà, Trần Vũ lại giống như con chim non, ngân nga hát một lúc, rồi đem bít tết trong tủ ra rã đông, sau đó cô chạy đến quầy rượu trong nhà tính lấy một chai, nhưng không biết lấy chai nào, đứng ngẩn ra trước cửa tủ rượu. ngôn tình tổng tài

Hứa Tố vừa trả lời email công việc vừa nhìn qua cô bằng ánh mắt rất dịu dàng.



Ngoài việc phải chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh đại học và kì thi vào trường nghệ thuật, Lý Húc còn sắp xếp cho Quý Thời Vũ đến buổi casting.

Sau năm ngày chìm đắm, cuối cùng Quý Thời Vũ cũng có thể thoát ra khỏi “biển học”, cả người héo như quả cà tím bị mưa gió đánh lại lần nữa tỏa sáng, sinh động.

Lý Húc dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nhà Quý Thời Vũ, trong phòng rất yên tĩnh, anh nhặt cái gối bị ném dưới đất dưới đất lên,vừa đi đến phòng Quý Thời Vũ gõ cửa, gõ hai cái.

“Dậy chưa vậy? Hôm nay đi casting.”

Trong phòng không có tiếng đáp lại, Lý Húc cười lạnh một tiếng đẩy cửa ra, đem gối rơi ở trên mặt đất ném lên giường, ném chuẩn xác lên cái đầu ngổn ngang cỏ dại của nam sinh, Quý Thời Vũ bực bội ngay lập tức ngồi bật dậy, một giây trôi qua, không còn sức lại nằm vật xuống.

Cũng may sau khi Quý Thời Vũ từ từ tỉnh dậy động tác cũng không chậm.

Dù buổi thử vai không yêu cầu trang điểm nhưng dưới ánh mắt đầy bắt bẻ của Lý Húc, Quý Thời Vũ đành chải lại tóc, thay một cái áo sơ mi nhìn qua thì bình thường nhưng lại được cắt may một cách tỉ mỉ, đi theo phía sau Lý Húc đi lên xe.

Với sự cẩn trọng của Lý Húc trong việc chọn kịch bản cùng với áp lực việc học của Quý Thời Vũ, anh ta chỉ chọn cho Quý Thời Vũ một bộ phim duy nhất vào năm cuối cấp, có thể thấy áp lực cạnh tranh lớn đến mức nào.

Kịch bản được chọn chính là một bộ thanh xuân vườn trường chủ yếu xoay quanh nam chính, kịch bản này được chuyển thể từ trong một cuốn tiểu thuyết nằm trong bảng Vàng của Tấn Giang. Khi quyển tiểu thuyết này trở nên nổi tiếng, nó đã chiếm vị trí đầu trong bảng Vàng của Tấn Giang suốt 108 ngày, không giống những bộ tiểu thuyết khác, bộ tiểu thuyết này còn không gây ra bất cứ động thái xấu nào trên mạng. Quyển tiểu thuyết này còn được gọi là mắt bão của giới tiểu thuyết vì nó nằm top xung quanh có biết bao đối thủ nhưng nó vẫn bình yên nằm ở top đầu.

Tới chỗ casting, Quý Thời Vũ nhìn qua thấy có rất nhiều người quen.

Có thể là đối thủ cạnh tranh nhưng không hẳn là kẻ thù, cho nên lúc đi qua nhau đều gật đầu chào hỏi, nếu hơi quen biết thì có thể cùng nhau nói chuyện một lúc, ngoại trừ Trần Hạo đang xếp vị trí đầu của bảng xếp hạng nam diễn viên.

Người mà Quý Thời Vũ phải cạnh tranh là diễn viên hàng đầu của bảng xếp hạng nam diễn viên Trần Hạo, ngoại hình của hai người theo hai chiều hướng khác nhau, vốn dĩ không nên cạnh tranh như nước với lửa, nhưng khi đối mặt với nhau luôn là cậu đoạt một vai diễn của tôi, tôi cướp một nhân vật của cậu. Chuyện này thì thôi vậy, dù sao giới giải trí cũng chỉ có từng đó tài nguyên, chuyện đụng độ không thể tránh khỏi.

Điều quan trọng nhất là hai người không hợp tính nhau.

Bởi vì hai người đều có tính cách tự cao tự đại, đã quen tự kiêu, nên thấy người khác cũng có bộ dạng “bố thiên hạ” đứng trước mặt mình, trong lòng đã cảm thấy không vui giống như có ngọn lửa vô hình luôn bùng lên giữa hai người.

Mặt Quý Thời Vũ lạnh lùng hơn khi đi ngang qua Trần Hạo, Lý Húc yêu cầu anh phải giữ im lặng khi bước vào phòng, Quý Thời Vũ nói đã nhớ rồi, vì thế lúc đi vào phòng cậu không nói gì cả.

Hai con hổ gặp nhau đương nhiên sẽ có một con “trước liêu giả tiện”*, Trần Hạo cũng không kéo những người khác vào cuộc chiến của hai người, gặp Quý Thời Vũ giống như bạn bè lâu năm, nhìn chằm chằm Quý Thời Vũ bằng ánh mắt thân thiện, tỏ vẻ tò mò:

[*Trước liêu giả tiện: chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác, ra tay đánh người trước mà không nói lý lẽ hoặc là nói lý lẽ không lại rồi ra tay đánh người, cuối cùng tự nhận quả đắng, nói chung là gieo gió gặt bão.]

“Tiểu Quý, nghe nói Húc ca lại đưa cậu đến lớp bổ túc sao? Thế nào, học thêm lớp này có thể giúp cậu đạt tiêu chuẩn của kì thi đại học không?”

Quý Thời Vũ vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cậu không thể phụ lòng Lý Húc ngày ngày khuyên nhủ mình được.

Cậu không gây chuyện, chỉ đi hai bước về phía Trần Hạo, ngón tay chọc vào vai Trần Hạo: “Tiểu Quý là cái gì, chưa kêu cậu gọi tôi bằng ba Quý là tốt lắm rồi, đừng có tùy tiện nói chuyện với tôi.”

Trần Hạo im lặng trong giây lát, cho đến khi người bên cạnh bật cười, mới để lộ nụ cười miễn cưỡng: “ Ba Quý, cậu cũng biết đặt biệt danh cho mình sao.”

Quý Thời Vũ không hiểu, nhưng những người đứng bên cạnh đều đang cười, cậu cũng chả hiểu họ đang cười cái gì nữa.

Quý Thời Vũ cảm thấy thật khó chịu, tâm tình không tốt cuối cùng đã bị Trần Hạo vạch trần.

“Thành tích của cậu tốt lắm? Không phải cậu cũng đội sổ sao?”

“Đúng là đội sổ thật nhưng vẫn có thể đạt chuẩn, Quý Thời Vũ cậu làm sao có thể vào vai nam chính học giỏi xuất sắc được chứ, từ đơn tiếng anh cậu đọc được không?”

Sắc mặt Quý Thời Vũ lạnh như băng, cậu đã đóng qua không ít nhân vật nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng diễn vai học sinh giỏi.

Nhân vật này cậu ta có ưu thế hơn, Quý Thời Vũ nhìn lịch lãm hơn so với Trần Hạo, Trần Hạo thuộc dạng con trai vừa nhìn đã khiến người ta rung động, còn Quý Thời Vũ lại là người có tuổi thơ không mấy êm đềm làm sao trên người có thể khí chất văn nhã được.

Hơn nữa trong kịch bản nam chính cũng có bóng ma tuổi thơ, gia cảnh không khá giả gì, hôm nay Quý Thời Vũ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nếu không phải áo sơ mi qua mới thì từ khuôn mặt đến biểu cảm đều phù hợp với nhân vật giống như từ trong sách bước ra ngoài đời.

Đúng rồi còn một điều kiện nữa, đừng mở miệng.

“Tôi đọc được hay không thì liên quan gì đến cậu? Cậu có thể đọc được mấy từ, trông không khác gì người qua đường?”

“Cậu!” Trần Hạo đã bị chọc tức, nhìn chằm chằm Quý Thời Vũ bằng ánh mắt tức giận.

Quý Thời Vũ không cảm thấy việc cãi nhau là chuyện quá vui vẻ, cậu không kiên nhẫn đẩy Trần Hạo ra: “Xin nhường đường, cảm ơn.”

Chờ buổi casting kết thúc, tâm trạng của Quý Thời Vũ không thể nào tốt lên nổi, Lý Húc nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ta tự có cách để biết tất cả mọi việc.

Quả nhiên hai ngày sau đó, Lý Húc nói cho Quý Thời Vũ một tin tức.

“Một tin tốt, một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”

Quý Thời Vũ trở về trường học, bao nhiêu sức lực cũng tiêu tốn hết vào việc học, cậu giống như một tên mọt sách ngẩng đầu từ sách giáo khoa lên: “Tin tốt trước đi, Húc ca.”

Lý Húc nhìn bộ dạng đáng thương, tội nghiệp của cậu, không giấu diếm nói: “Tôi nhận được kịch bản của nhân vật này.”

Đôi mắt của Quý Thời Vũ lập tức sáng ngời: “Thật sao ạ.”

Cậu còn tưởng rằng không còn cơ hội nhận được vai này nữa, buổi casting hôm trước cậu trước mặt mọi người phải đọc bài khóa luận kia bằng tiếng anh, bị cái miệng quạ đen của Trần Hạo ám, đúng là toàn tiếng anh, cậu có thể diễn, diễn ra nét của học bá nhưng cậu đọc bài luận quá khó nghe, lúc đọc xong cậu thấy phó đạo diễn và đạo diễn đang cố gắng nín cười.

“Nhưng mà, Trần Hạo cũng nhận được vai này.”

Lý Húc nói với cậu: “Đây là tin xấu, đạo diễn phân vân giữa hai người, một là cậu người còn lại là Trần Hạo, cách thời gian quay phim còn 3 tháng, xem biểu hiện trong vòng 3 tháng, để xem ai thích hợp hơn thì chọn người đó.”

Thật ra, hai vị đạo diễn không cùng quan điểm, đạo diễn cho rằng vẻ ngoài của Quý Thời Vũ hợp với vai nam chính hơn nhưng phó đạo diễn lại cảm thấy Quý Thời Vũ không biết nửa chữ bẻ đôi hơn nữa nếu hình tượng nhân vật và diễn viên quá khác nhau sẽ tạo hiệu quả không tốt cho việc tuyên truyền phim.

Nói đúng hơn là do thành tích học tập của Quý Thời Vũ quá kém nên phó đạo diễn không vừa ý.

Quý Thời Vũ nghe nói Trần Hạo cũng nhận được cơ hội, cậu lập tức nhìn về phía Lý Húc: “Nếu thành tích của em không tốt hơn thì họ sẽ chọn Trần Hạo sao?”

Lý Húc: “Đúng vậy.”

Trong giới giải trí mọi người đều biết thành tích của Quý Thời Vũ quá kém, đến cả fans của cậu cũng chán nói không nên lời khi nói về thành tích của Quý Thời Vũ, đừng nói là thi đại học đến cả những bài kiểm tra trắc nghiệm trên lớp các bạn học đều biết Quý Thời Vũ học quá tệ.

Fans của Quý Thời Vũ không chịu còn bị fans Trần Hạo lấy thành tích đè ép, bị ép đến nỗi khó thở.

Lý Húc không muốn làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu nhóc này, hơn nữa Quý Thời Vũ không phải là người không hiểu chuyện, cậu nhóc này nóng tính nhưng không để bụng.

Lý Húc xoa đầu Quý Thời Vũ: “Tiếp tục học đi, nhớ mỗi ngày dành ra ít thời gian để đọc kịch bản, cho dù kết quả như thế nào đều phải nghiêm túc cố gắng thực hiện.”

Đọc truyện chữ Full