Phòng bệnh chỉ còn lại Thẩm Duy Nhiên và Giang Thần Hi, bầu không khí quỷ dị khiến Giang Thần Hi không biết mở miệng thế nào. Qua một lúc lâu, thấy bên giường có đĩa trái cây, anh mỉm cười: "Duy Nhiên, tớ gọt táo cho cậu, ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe." Nói rồi, anh liền đi lấy táo.
Thẩm Duy Nhiên lên tiếng cắt ngang hành động của Giang Thần Hi, giọng nói không chút gợn sóng: "Xin lỗi, tớ không thích ăn táo..."
Cánh tay Giang Thần Hi cứng đờ, đáy lòng đột nhiên trầm xuống, tuy sớm đã biết Thẩm Duy Nhiên sẽ không chấp nhận mình nhưng hôm nay nghe cô nói như vậy, trái tim anh vẫn đau, tựa như có kim đâm vào lòng, đau đớn bén nhọn lan khắp cơ thể.
Giang Thần Hi làm như không nghe thấy, tiếp tục: "Vậy Duy Nhiên, cậu thích ăn gì? Cậu nói đi, tớ đi mua."
Thẩm Duy Nhiên lần nữa cự tuyệt: "Xin lỗi, tớ không thích ăn trái cây." Cô không dám nhìn thẳng Giang Thần Hi, bởi vì chính cô cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng.
Giang Thần Hi vẫn không thu nụ cười trên mặt về, nhìn Thẩm Duy Nhiên, hỏi: "Duy Nhiên, cậu thích ăn sườn heo chua ngọt đúng không? Tớ đi mua cho cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Thẩm Duy Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy, nếu nói rõ, việc này liệu có thể thay đổi không? Nghĩ nghĩ, cô hạ quyết tâm mà nói: "Giang Thần Hi, cậu còn không rõ sao?" Thẩm Duy Nhiên nhìn thẳng vào mắt Giang Thần Hi, tỏ vẻ quyết tuyệt.
Giang Thần Hi thu lại ý cười, mặt không biểu tình, nói: "Tớ đi mua cơm, ăn hay không là chuyện của cậu." Không nhìn sắc mặt Thẩm Duy Nhiên, anh trực tiếp xoay người rời đi.
Một khắc tới cửa phòng bệnh, Giang Thần Hi bỗng nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Thẩm Duy Nhiên mà nhẹ giọng: "Thích cậu hay không là chuyện của tớ, cậu không thể thay đổi chuyện này!"
Cùng đó là tiếng đóng cửa, mà những lời này vẫn luôn quanh quẩn trong phòng bệnh, trong lòng Thẩm Duy Nhiên.
Nếu Giang Thần Hi chịu quay đầu nhìn một cái, anh chắc chắn sẽ phát hiện hốc mắt Thẩm Duy Nhiên đã ươn ướt, nhưng trên đời này luôn không có nếu như. Giang Thần Hi không phải không chịu quay đầu, mà anh không dám, anh sợ kiên trì cuối cùng cũng mình sẽ trở thành vô nghĩa, bởi vì Thẩm Duy Nhiên chính là tín ngưỡng trong lòng anh, Thẩm Duy Nhiên đã luôn ở trong tim anh suốt bảy năm, sao có thể nói buông liền buông được?
Mà nước mắt của Thẩm Duy Nhiên cũng chứng minh tới cả, cô không phải không yêu, mà là không thể yêu!
Tình yêu này đã chú định cả hai đều là kẻ thua cuộc.
Giang Thần Hi vào phòng Thượng Quan Thành, khuôn mặt lãnh đạm mà hỏi một câu: "Hai người muốn ăn gì? Tớ xuống dưới mua cơm."
Nhìn Giang Thần Hi như vậy, Giang Thải Dĩnh liền biết anh vừa chịu kích thích gì đó, trầm mặc nhìn Thượng Quan Thành, không tiếng động mà dò hỏi.
Thượng Quan Thành thấy thế liền cợt nhã trêu đùa Giang Thần Hi: "Mua cho tớ mấy chai bia, mấy thứ khác đều không cần."
Giang Thần Hi nhướng mày nhìn Thượng Quan Thành, nghi ngờ dò hỏi: "Cậu uống được không?"
Thượng Quan Thành đương nhiên không chịu nhận thua: "Được, tớ không phải rất tốt sao? Đừng nghe mấy bác sĩ đó nói hươu nói vượn, sức khỏe của tớ tớ rõ ràng nhất!"
Giang Thải Dĩnh muốn mở miệng khuyên can nhưng nhìn sắc mặt Giang Thần Hi lúc này, cô chỉ đành nuốt lời nói trở về, tiếp tục duy trì trầm mặc.
Giang Thần Hi rốt cuộc vẫn còn bình tĩnh, anh không thật sự đi mua bia cho Thượng Quan Thành, chỉ tùy ý mua ít đồ ăn thanh đạm mà thôi. Sau đó như thằng con trai thất tình u oán, anh chỉ huy Giang Thải Dĩnh, chốc lát kêu cô ấy đi lấy nước, chốc lát kêu cô ấy thu dọn phòng bệnh, khiến cô luống cuống tay chân.
Cuối cùng, Giang Thải Dĩnh nhịn không được mà hỏi: "Anh, anh rốt cuộc muốn em làm gì?"
Giang Thần Hi nhoẻn miệng cười, cười tới gian trá: "Đưa cơm cho Thẩm Duy Nhiên, sau đó em không cần về nữa." Nói rồi, vẻ mặt anh liền có chút tiều tụy.
Giang Thải Dĩnh hậm hực nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng: "Sao anh không đi?" Sau đó, cô lại không yên tâm nhìn Thượng Quan Thành trên giường bệnh.
Giang Thần Hi trừng mắt nhìn cô, lời nói có chút thê lương: "Nếu anh đi đưa cơm, cô ấy chắc chắn sẽ không ăn." Sau đó, cách nói chuyện liền đột nhiên thay đổi, "Kêu em đi thì em đi đi, Thượng Quan Thành cũng không chạy được, anh ở đây trông chừng cậu ấy!"
Giang Thải Dĩnh nghe vậy cũng không thể nói gì, chỉ đành xoay người rời đi, thì thầm: "Sao không nói là anh sợ Thẩm Duy Nhiên bỏ chạy mới kêu em đi giám sát chứ?"
Giang Thần Hi nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy chắc chắn không phải lời gì hay, trách cứ một tiếng: "Em vừa nói cái gì?"
Giang Thải Dĩnh luống cuống: "Em còn không đi, Thẩm Duy Nhiên sẽ đói chết mất." Còn chưa dứt lời, cô đã vọt ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng dáng em gái rời đi, Giang Thần Hi cười khổ một tiếng, rõ ràng chỉ cách một vách tường nhưng khoảng cách như thiên sơn vạn thủy, xa xôi không thể với tới.
Thượng Quan Thành như nổi điên, hỏi anh: "Giang Thần Hi, đứa bạn của Thẩm Duy Nhiên, cái người tên Loan Mộng rốt cuộc bị sao vậy?"
Nghe Thượng Quan Thành đột nhiên hỏi chuyện, Giang Thần Hi quay đầu nhìn chằm chằm anh, trịnh trọng hỏi: "Cậu không phải định đánh chủ ý với Loan Mộng đáy chứ?"
Thượng Quan Thành lập tức thu về bộ dáng trắng trợn của mình, ngoan ngoãn đáp: "Sao có thể? Tớ là loại người tùy tiện đó sao?"
Giang Thần Hi đáp trả không hề lưu tình: "Thượng Quan thiếu gia cậu trước giờ không phải đều tùy tiện sao?" Dứt lời, cũng không quản sắc mặt của Thượng Quan Thành, anh lấy ra mấy chai bia.
"Không phải nói không nên uống bia sao?"
Bản tính lạnh lùng của Giang Thần Hi lập tức lộ ra, câu trả lời khiến người ta tức chết: "Tớ nói thế khi nào?"
Câu hỏi của Thượng Quan Thành vẫn chưa có được đáp án, vì thế thay đổi cách nói mà hỏi chuyện: "Loan Mộng kia rốt cuộc làm sao vậy? Cô ấy sao không đi chăm sóc Thẩm Duy Nhiên?"
Giang Thần Hi thật không biết nói gì, chẳng biết tại sao, trực giác nói rằng giữa Thượng Quan Thành và Loan Mộng có vấn đề. Sự việc không liên quan tới mình, anh thành thật nói: "Hình như là bị bệnh, có điều hiện tại hẳn không sao."
Lần này tới lượt Thượng Quan Thành cứng họng.
Cái gì là "hình như... hẳn là..."
Giang Thần Hi uống bia, bỗng nhiên nói một câu: "Muốn biết thế nào thì tự đi xem, tớ không phải cô ấy, làm sao biết rõ ràng?" Dứt lời, anh quay đầu nhìn Thượng Quan Thành, muốn xem phản ứng của anh.
Đột nhiên Thượng Quan Thành cảm thấy chính mình có người bạn như vậy quả thật là bất hạnh lớn nhất cuộc đời!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí
Chương 40: Thích cậu là chuyện của tớ!
Chương 40: Thích cậu là chuyện của tớ!