Trong thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh của Hướng Vãn Vãn, cô hoàn toàn cảm nhận sâu sắc được khả năng chăm sóc người khác của Cận Tập Ngôn, cũng cảm thấy mình sẽ không bao giờ dám ốm lần nào nữa.
5 ngày qua, ngày nào Cận Tập Ngôn cũng dính lấy cô không rời nửa bước, vốn dĩ cô đã phát hỏa rồi, anh còn suốt ngày lượn qua lượn lại dụ dỗ cô.
Lại còn thỉnh thoảng làm ra một số chuyện làm người ta chảy máu mũi nữa chứ.
Thời gian này của Hướng Vãn Vãn giống như những đôi vợ chồng mới kết hôn xong vẫn còn ngại ngùng vậy.
Dù không làm những gì quá đáng xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy bị anh dày vò bắt nạt tới mệt mỏi.
May là ngày cuối cùng, những triệu chứng của cô cũng hoàn toàn biến mất, và Lâm Mộ đã gọi tới gọi lui để thúc giục Cận Tập Ngôn quay lại.
Cận Tập Ngôn ban đầu không có ý định quay về.
Hướng Vãn Vãn lúc đó rất bình tĩnh nói: “Anh à, anh vẫn còn công việc chưa làm xong mà, anh cứ ở đây với em thế này, em lại cảm thấy mình sẽ là Đát Kỷ thứ hai đấy. Nếu cứ vậy, tốt hơn hết là em nên chuyển về trường ở thôi.”
Nghe nói cô muốn dọn ra ngoài, Cận Tập Ngôn sắc mặt tối sầm lại, đứng dậy thu dọn hành lý, miễn cưỡng bị đưa lên máy bay.
Sau khi đưa tiễn Cận Tập Ngôn lên máy bay xong, Hướng Vãn Vãn đã liên lạc với Trần Trình.
Trần Trình hào hứng làm thủ tục cho cô gia nhập đội tuyển, ba thành viên còn lại thậm chí còn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào mừng cô nữa.
Chính thức gia nhập đội tuyển bida thành phố A, may mắn là Hướng Vãn Vãn có một nền tảng và sức khỏe tốt, vì vậy cường độ huấn luyện hàng ngày cũng không cần quá khắt khe.
Các tiết học của sinh viên năm nhất cũng không quá nhiều, vậy nên Hướng Vãn Vãn mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa 3 địa điểm, trường học, sân tập và nhà.
Thêm vào đó, còn phải an ủi xoa dịu Cận Tập Ngôn vẫn còn đang cáu kỉnh vì mối quan hệ yêu xa này.
Một ngày trôi qua rất căng thẳng bận rộn nhưng cũng rất vui vẻ.
Cuộc thi tuyển chọn đầu tiên toàn quốc chính thức diễn ra vào ngày 01 tháng 11.
Địa điểm thi đấu là thành phố C, cách thành phố B không quá xa.
Bởi vì cuộc thi này là cấp thành phố, không có cấp tỉnh, nên tuyển thủ chắc chắn sẽ rất đông.
Với sự quy tụ của rất nhiều những tuyển thủ ưu tú của các thành phố khác nhau trong cả nước, số lượng ngày thi cũng tăng lên.
Vòng sơ loại này sẽ trực tiếp loại bỏ 3/4 số tuyển thủ, nên cơ bản là đấu một trận liền ấn định luôn thắng thua.
Tốc độ chơi của mọi người là khác nhau, vì vậy cách sắp xếp trận đấu cũng có biến động rất nhiều, mỗi người chơi đều phải cố gắng 200% tinh thần, tuyệt đối không được mắc một lỗi sai nào.
Bởi một khi bạn mắc lỗi ở vòng sơ khảo này, đồng nghĩa với việc bạn phải cuốn gói về nhà.
Để nghỉ ngơi cho tốt và kịp thời tham gia thi đấu, Hướng Vãn Vãn và Trương Hạo dưới sự giúp đỡ của Trần Trình đã xin nghỉ phép 1 tháng, sau đó theo ông đến thành phố C, dự định ở lại cho đến khi diễn ra trận chung kết chọn top 3 của cả nước.
Hướng Vãn Vãn hoàn toàn không nói với Cận Tập Ngôn về điều này. Để ngăn Cận Tập Ngôn sẽ phát hiện ra chuyện này vì lén lút gây bất ngờ cho cô mà đến thành phố B, cả kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh Hướng Vãn Vãn đã bám dính lấy anh cả ngày, thành công thuyết phục anh phải làm tốt việc của mình, không được chạy lung tung, phải chú ý đến sức khỏe.
Theo đội đến thành phố C, cuộc thi đang diễn ra rất sôi nổi, bốn người bọn họ do Trần Trình dẫn đầu, ở các trận đấu đã loại bỏ hơn một nửa số người tham gia, bốn người không một ai bị loại.
Khi trở lại, Hướng Vãn Vãn nổi tiếng trong giới với lối chơi nhanh và ổn định.
May là khi cô tham gia cuộc thi ở Pháp đã sử một cái tên khác, cũng có rất ít người ở Trung Quốc chú ý đến cuộc thi Tư Lạc Khắc. Vì vậy, sau nửa vòng sơ khảo không có ai nhận ra cô.
Ngày hôm đó, Hướng Vãn Vãn vừa đánh xong một trận, trên lối đi dành cho tuyển thủ, cô bị người khác gọi lại.
“Jelena?”
Cái tên đã mấy năm không có ai gọi, Hướng Vãn Vãn sửng sốt một chút, nhưng vẫn bình tĩnh quay người lại.
Một người phụ nữ đứng ở góc trái lối đi.
Cô mơ hồ nhớ người phụ nữ này tên là Phương Hiểu Tuyền.
Khuôn mặt đáng ghét quen thuộc hiện lên trong trí nhớ.
Hướng Vãn Vãn không định đáp lời cô ta, quay người rời đi.
Phương Hiểu Tuyền tiến lên, giữ lấy tay cô, ngạc nhiên nói: “Thật sự là cô này! Từ sau năm 2017, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô đấy. Đột nhiên lần này lại có can đảm đến tham gia cuộc thi sao?”
Giọng điệu của cô ta không hề thân thiện, thậm chí còn đầy sự khiêu khích.
Hướng Vãn Vãn không thèm nhìn cô ta một cái: “Kẻ thua cuộc còn có thể đến, sao tôi lại không?”
Phương Hiểu Tuyền: “Ồ, cô vẫn tự tin như trước nhỉ.”
Hướng Vãn Vãn: “ Ồ, cô vẫn đáng ghét như trước.”
“Phụt—” Phương Hiểu Tuyền cười hai tiếng, sau đó đột nhiên ghé sát vào tai Hướng Vãn Vãn, nhướng mày hỏi: “Có chuyện này chắc cô không biết đâu ha?”
Hướng Vãn Vãn cau mày.
Phương Hiểu Tuyền hả hê nói một lần nữa: “Cộng đồng mạng đều nhớ rất rõ những gì cô đã làm trong quá khứ, sợ là…..giấu không nổi đâu ha~”
Hướng Vãn Vãn nhìn cô ta chằm chằm.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn, một người mỉm cười, một người mặt không biểu cảm, nhìn bề ngoài thì có vẻ hòa thuận, nhưng lại cho người ta cảm giác sắp đánh nhau đến nơi rồi.
Trương Hạo vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh này, cậu ta không quan tâm tới chuyện gì đã xảy ra, cậu ta tiến lên kéo Phương Hiểu Tuyền ra, đứng trước mặt Hướng Vãn Vãn, lạnh lùng hỏi cô ta: “Có chuyện gì?”
“Ồ, thật hâm mộ. Là một anh đẹp trai muốn làm hộ hoa sứ giả* sao?” Phương Hiểu Tuyền nói đùa, nhún vai, vẫy vẫy tay với hai người họ: “Jenela, chúc cô may mắn ~”
*Người bảo vệ
Sau khi cô ta rời đi, Trương Hạo quay lại và nhìn Hướng Vãn Vãn: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì.” Hướng Vãn Vãn cúi đầu chuẩn bị rời đi.
Trương Hạo giữ cô lại: “Không có gì mà sắc mặt cậu lại xấu như vậy.”
Hướng Vãn Vãn liếc cậu ta một cái: “Tôi nhịn đi vệ sinh mới xấu vậy đấy, được chưa?”
“….”
Trương Hạo buông tay cô ra.
Hướng Vãn Vãn đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay, cô không đi vệ sinh mà lấy trong túi ra một bao thuốc lá, lấy ra một điếu, châm lửa một cách thuần thục rồi rít một hơi.
Điều cô ghét nhất từ khi còn bé chính là mùi thuốc lá. Nhưng kể từ khi tốt nghiệp cấp ba và rời xa Cận Tập Ngôn, cô đã bắt đầu học hút thuốc. Sau đó, cùng Cận Tập Ngôn hòa hợp rồi, nhưng thói quen hút thuốc của cô vẫn không bỏ được.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn che giấu rất tốt, Cận Tập Ngôn không hề nhận ra điều này. Bình thường, khi tâm trạng rất xấu hoặc rất nhớ anh thì cô mới hút thuốc.
Chậm rãi thổi ra một vòng khói, nhìn bản thân mình mơ hồ trong gương, không khỏi cảm thấy phiền muộn. Cô rõ ràng đã quyết định không quan tâm nữa, nhưng lại dường như không thể không để tâm.
Cô gái đang rửa tay bên cạnh chợt quay sang nhìn cô.
Nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, cô gái không cảm thấy xa lạ gì, vì từ nhỏ đã sống ở Pháp nên cô ấy vẫn luôn thích bida, năm 2016 ở cuộc thi đấu đó đã yêu thích Jelena rồi, sau khi Jelena biến mất vào năm 2017, lúc đó có rất nhiều những người hâm mộ cô đều tin rằng cô cố ý đánh trận giả mà thất vọng, cũng đã thoát fan rồi. Nhưng mà cô ấy vẫn luôn tin tưởng cô, cảm thấy giữa chuyện này nhất định có gì đó bất ổn xảy ra.
Không ngờ rằng năm nay về nước, lại có thể ở cuộc thi trong nước này nhìn thấy Hướng Vãn Vãn.
Khuôn mặt giống hệt Jelena, còn kỹ năng đáng kinh ngạc của cô nữa…….
Cô gái ấy rất kích động, nhìn vào sườn mặt của Hướng Vãn Vãn, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Ánh nhìn đó chân thành đến mức ngay cả Hướng Vãn Vãn đang có tâm trạng không tốt cũng cảm thấy da đầu tê dại: “Nhìn gì vậy?”
“Không….không có gì.” Giọng nói của cô gái rõ ràng rất căng thẳng, vừa nói xong liền chạy ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng vừa chạy đến cửa, cô ấy đột nhiên quay người, thò đầu vào và lấy hết can đảm hét lên: “Jelena cố lên! Em sẽ mãi yêu chị!
“….”
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô nghe thấy cái tên đã gắn liền với cô trong các cuộc thi ở Pháp.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái chạy ra ngoài, một lúc sau, Hướng Vãn Vãn dập tắt điếu thuốc trên tay rồi ném vào thùng rác, tâm trạng của cô có vẻ….tốt lên hơn nhiều rồi.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Cận Tập Ngôn.
Điện thoại vừa gọi đi thì bên kia đã nghe máy luôn.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm độc nhất vô nhị của Cận Tập Ngôn: “Nhớ anh rồi?”
Hướng Vãn Vãn gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của mình trong gương: “Đúng vậy, nhớ anh rồi.”
“Ừm, anh cũng nhớ em.” Người đàn ông dừng một chút, đề nghị: “Cuối tuần này anh tới thành phố B?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, không phải anh đã đồng ý với em rồi sao? Anh cứ tiếp tục nghiên cứu nốt dự án của anh, đợi làm xong việc cần làm rồi lúc đó hãng tới chơi với em.”
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy sự oán giận: “Còn phải chờ hơn một tháng nữa!”
Hướng Vãn Vãn cười, nói: “Hơn một tháng thôi mà, chớp mắt là qua rồi, anh phải kiên trì đấy.”
“….”
Sau khi cảm nhận được sự bất mãn và áp suất thấp của anh thông qua điện thoại, Hướng Vãn Vãn an ủi: “Anh à, nếu anh kiên trì được, lần sau anh tới thì em sẽ tặng anh một món quà siêu to, thế nào?”
Huy chương vàng trong cuộc thi bida toàn quốc, cho dù không phải là huy chương vàng, thì huy chương bạc, huy chương đồng thì cũng được tính là món quà siêu to nhỉ?
Cận Tập Ngôn rõ ràng đã hiểu nhầm lời nói của cô, lặp lại: “Món quà siêu to?”
“Vâng, bảo đảm anh trai sẽ cực kỳ thích nó.”
Hướng Vãn Vãn nghĩ, cô đạt giải, Cận Tập Ngôn chắc chắn sẽ vui vẻ, sẽ thích.
Cận Tập Ngôn ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút, ngữ khí có chút khác thường: “Em biết anh thích cái gì sao?”
Hướng Vãn Vãn: “Tất nhiên là em biết rồi.”
Tâm tình người đàn ông tốt lên trông thấy: “Được, anh chờ món quà siêu to của anh.”
Thấy sắp đến trận đấu tiếp theo, Hướng Vãn Vãn lấy nước hoa trong túi ra, xịt hai lần để che đi mùi thuốc lá: “Vâng, anh làm đi nhé, em cũng phải lên lớp đây.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn nói: “Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Anh cũng vậy nhé.”
“Nếu gầy đi cân nào……”
Hướng Vãn Vãn ngắt lời anh: “Anh yên tâm đi, gần đây em ăn uống tốt lắm, còn béo lên vài cân đấy.”
“Béo lên chút cũng tốt, buổi tối…..” Bị nhóm người dưới bục hóng hớt nhìn, Cận Tập Ngôn dừng lại, thu liễm lại một chút: “Ôm lên sẽ càng thoải mái hơn.”
Vốn đang nói chuyện đàng hoàng, sau khi dừng lại, đột nhiên lại muốn lái xe* vậy.
*Lái xe: ý là nói chuyện đen tối 18+ đó.
“Em biết rồi.” Hướng Vãn Vãn không nói gì với anh nữa, vội vàng cúp máy.
Trong phòng thí nghiệm nào đó của đại học A.
Cận Tập Ngôn đứng trên bục giảng, cất điện thoại đi với nụ cười trên môi.
Phía dưới là một nhóm nghiên cứu sinh, vì động tác im lặng của anh mà cả nhóm đều không nói gì.
Sau khi nghe anh gọi điện thoại xong, trên mặt bọn họ có rất nhiều sắc thái khác nhau, người thi vui vẻ, người thì cứng đờ.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Vài phút trước, nếu bạn hỏi những người ở dưới bục, Cận Tập Ngôn là người như thế nào, bọn họ đều sẽ nói với bạn rằng: “Lạnh lùng, tàn bạo, vô tình, không màng thế tục, giống như một vị thần tiên sống trên trời vậy.”
Nhưng lúc này…..
Vị thần tiên này đã hạ phàm. Hình như còn…..yêu đương nữa….càng đáng sợ hơn là……
Một nam sinh trong nhóm đã phá vỡ sự im lặng này: “Cận ca, trên Tieba nói anh có bạn gái rồi, chuyện này là thật sao?”
“Không phải.” Cận Tập Ngôn khẽ liếc anh ta một cái.
Sắc mặt nam sinh kia không thể tin được: “Vậy anh vừa rồi….”
Khóe miệng Cận Tập Ngôn cong lên, mang theo một vẻ khoe khoang, như có như không cố ý duỗi ngón áp út bên trái ra: “Chúng tôi đính hôn rồi.”
“……”
Những viên kim cương ở dưới ánh đèn, phát sáng rực rỡ.
Một câu nói giống như một quả bom, trực tiếp khiến tất cả mọi người dưới bục há miệng trợn mắt.
Quá khủng khiếp, vốn nghĩ rằng người lạnh lùng như anh sẽ độc thân suốt đời…..đột nhiên lại đính hôn rồi?
Thấy mọi người trố mắt nhìn như thể không tin tưởng, Cận Tập Ngôn trực tiếp ném cho bọn họ một cái nhìn chán ghét và tiếp tục với chủ đề vừa giảng.
“….”
Nhận ánh mắt chán ghét nhìn cẩu độc thân này của anh…..tâm trạng mọi người đều rất phức tạp.
Có vị hôn thê rồi……thì có quyền lên mặt sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm Làn Gió
Chương 52
Chương 52