DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hôn Trộm Làn Gió
Chương 51

Lần đầu tiên trong đời, Cận Tập Ngôn bị dọa tới ngây người.

Âm thanh cũng có chút run rẩy: “Vãn Vãn?”

Hướng Vãn Vãn không có phản ứng.

Anh vỗ vỗ cô hai cái: “Vãn Vãn!”

Hướng Vãn Vãn vẫn không có phản ứng như cũ.

Lúc này Cận Tập Ngôn mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Anh bế thốc cô lên chạy ra khỏi cửa.

Khi Trần Sâm nhận được cuộc gọi, anh ta ngay lập tức lái xe đến cửa tiểu khu. Khi anh ta vừa đến nơi, Cận Tập Ngôn cũng vừa vặn bế Hướng Vãn Vãn đến cổng, nhìn thấy anh ta đến, Cận Tập Ngôn lập tức lên xe.

Cận Tập Ngôn: “Đến bệnh viện gần nhất.”

“Vâng.” Trần Sâm thấp giọng đáp.

Anh ta nhìn tình hình của hai người họ qua gương chiếu hậu.

Vị thiếu gia mắc bệnh sạch sẽ của mình, bây giờ đầu tóc rối tung, cổ áo sơ mi mở rộng, có thể nhìn thấy được một mảng da thịt trắng trẻo gợi cảm.

Còn cô gái nhỏ năng động hoạt bát được anh ôm trong lòng thì không nhúc nhích.

Không biết hai người họ vừa rồi đã có một trận vận động hoang dã và thô bạo đến mức nào?

Mà một người thì phấn kích đến mức ngất đi, còn chảy rất nhiều máu mũi nữa.

Người còn lại thì quần áo lộn xộn, vẻ mặt “dục cầu bất mãn” máu me khắp người.

Trần Sâm nhìn Cận Tập Ngôn với ánh mắt sùng bái, không hổ là thiếu gia nhà mình!

Chỉ là một lúc nữa thôi bọn họ sẽ đến bệnh viện rồi, còn là nơi công cộng, mà bộ dạng xộc xệch của hai người họ bây giờ dường như không quá thích hợp.

Suy nghĩ một chút, Trần Sâm nhắc nhở: “Thiếu gia, quần áo của cậu và Hướng tiểu thư….có chút không thích hợp?”

Cận Tập Ngôn đưa tay lau máu cho Hướng Vãn Vãn, trước tiên kiểm tra quần áo của Hướng Vãn Vãn rồi giúp cô chỉnh lại góc áo bị bung ra. Thấy máu mũi cô không còn chảy nữa, anh mới đưa tay cài cúc ảo của mình lại, che đi cảnh xuân bắt mắt.

Hô hấp cô gái nhỏ trong vòng tay có chút hỗn loạn, cả người vẫn nóng bừng bừng.

Cận Tập Ngôn: “Nhanh lên.”

Đối mặt với ánh mắt gấp gáp phía sau, Trần Sâm đạp mạnh chân ga.

Một lúc sau đã đến bệnh viện.

Trần Sâm đi làm thủ tục, còn Cận Tập Ngôn trực tiếp bế Hướng Vãn Vãn đến phòng cấp cứu.

Bệnh nhân trong phòng cấp cứu của bệnh viện trực thuộc đại học B lúc này không nhiều, đang xếp hàng ngay ngắn.

Những người đang xếp hàng nhìn thấy Cận Tập Ngôn ôm Hướng Vãn Vãn đi vào, họ đều có chút sợ hãi

Người đàn ông hoảng loạn toàn thân đầy máu, cô gái đang bất tỉnh cũng bê bết máu, giống như hiện trường của một vụ tai nạn xe vậy.

Mấy cô y tá trực tiếp đẩy giường di động qua: “Mời đặt người bị thương lên giường.”

Cận Tập Ngôn đặt Hướng Vãn Vãn lên.

Y tá nhanh chóng đẩy Hướng Vãn Vãn đến phòng điều trị, và Cận Tập Ngôn cũng đi bên cạnh theo họ.

Vừa đến phòng điều trị thì bác sĩ cũng đã đến.

Bác sĩ: “Bệnh nhân vì sao bị thương? Bị thương ở chỗ nào?”

Cận Tập Ngôn: “Không bị thương, chỉ chảy máu mũi.”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt đang nghiêm túc của các bác sĩ và y tác đều sửng sốt trong giây lát.

Bác sĩ không thể tin được: “Chảy máu mũi? Đến mức hôn mê bất tỉnh?”

Cận Tập Ngôn gật đầu.

Bác sĩ tiến hành một loạt các kiểm tra đối với Hướng Vãn Vãn, sau khi loại trừ yếu tố chức năng máu đông kém, ông cũng không phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng nào, lúc ông mới yên tâm thở phào một hơi.

Bác sĩ: “Hôm nay cô bé ăn gì?”

Cận Tập Ngôn: “Canh hầm, móng giò, nhân sâm, táo đỏ, đương quy, mã đề…..”

“Thuốc bổ thông thường, ăn một chút sẽ không xảy ra vấn đề thế này, đây là ăn bao nhiêu?”

Cận Tập Ngôn trầm mặc một giây, vươn tay ra hiệu: “Hai cây nhân sâm lớn như này, đương quy có….”

Nhìn thấy độ lớn của củ nhân sâm mà anh ra hiệu, sắc mặt bác sĩ lập tức tối sầm lại, ngắt lời anh: “Hai củ nhân sâm to như vậy cũng khó trách bổ đến mức này, còn hầm thêm cùng các loại nguyên liệu bổ dưỡng khác nữa chứ. Cô bé thân thể vốn đã yếu ớt, một lúc ăn một lượng đồ bổ nhiều như vậy mới dẫn đến khí huyết phản ứng mạnh mẽ! Cậu là người nhà mà chăm sóc cái kiểu gì vậy?”

Trần Sâm, người vừa làm xong các thủ tục và bước vào phòng điều trị, nghe thấy lời bác sĩ vừa nói, da đầu liền run lên.

Làm việc ở Cận gia đã lâu, anh ta hiểu rất rõ tính tình của thiếu gia nhà mình, cha mẹ Cận, thậm chí còn có ông cụ cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với Cận Tập Ngôn, huống chi là người ngoài.

Cận Tập Ngôn luôn là một thiên tài sống trên sự ca ngợi của mọi người. Đột nhiên bị mắng một cách trắng trợn và mất mặt như vậy, Trần Sâm không thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc này sẽ thế nào.

Để ngăn bạo lực có thể xảy ra, Trần Sâm đã lập tức đứng bên cạnh Cận Tập Ngôn.

Nhưng không ngờ rằng….

Cận Tập Ngôn cúi đầu, trên mặt ngoại trừ lo lắng, còn tràn đầy sự áy náy cũng như tự trách: “Là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Trần Sâm chưa từng thấy tư thế cúi thấp đầu như vậy của anh, anh ta không thể tin được, lau khóe mắt vài lần.

Thái độ của Cận Tập Ngôn khi bị mắng vô cùng đúng mực, sau khi bác sĩ giáo dục anh vài câu, liền rời đi kiểm tra bệnh nhân khác. Trần Sâm cũng biết ý ra ngoài đóng viện phí.

Mười phút sau, Hướng Vãn Vãn được đặt trên giường trong phòng cấp cứu và truyền nước.

Cận Tập Ngôn ngồi bên cạnh cô, cả khuôn mặt tràn đầy sự đau lòng.

Điều này khiến cho Trần Sâm, người đã vốn quen với sự lạnh lùng của anh cũng phải lác mắt.

Trần Sâm: “Thiếu gia, tôi ở chỗ dừng xe đợi cậu và Hướng tiểu thư.”

Cận Tập Ngôn phớt lờ anh ta, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt của Hướng Vãn Vãn, anh nắm lấy tay cô.

Sau khi Trần Sâm rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh lại.

Sau khi truyền xong hai bình nước, tuy nhiệt độ cơ thể của Hướng Vãn Vãn giảm xuống, nhưng cả người cô vẫn còn ửng đỏ.

Cô y tá đỏ mặt rút ống truyền nước cho Hướng Vãn Vãn, sau đó nói: “Tới đây cho cô ấy ăn thanh đạm chút, có thể ra viện rồi.”

“Cảm ơn.”

Hướng Vãn Vãn không có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không biết có phải nằm trên giường bệnh khó chịu hay không mà cô gái nhỏ cứ cau mày mãi, Cận Tập Ngôn liền bế cô ra khỏi bệnh viện.

Sau khi hai người về nhà, anh đặt Hướng Vãn Vãn lên giường, cô tự nhiên lật người lại, ôm chặt lấy Cận Tập Ngôn.

Bị cô ôm chặt vào lòng, Cận Tập Ngôn xoay người ôm lấy cô, vẻ mặt nghiêm túc cầm điện thoại, cũng không biết đang làm gì.

*

Khi Hướng Vãn Vãn tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen, chỉ có ngọn đèn màu cam ấm áp bên cạnh giường.

Cả người cô từ trong ra ngoài đều đang nóng bừng bừng, hơi thở cũng nóng rực, cô ngẩn người nhìn ngọn đèn ấm áp bên cạnh giường, không biết mình đang ở đâu.

Cảm giác được cô đã tỉnh, Cận Tập Ngôn từ phía sau ôm lấy cô, đưa tay che đi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngọn đèn của cô: “Tỉnh rồi à? Đừng nhìn đèn nữa, kẻo chút nữa hoa mắt.”

“Anh trai.” Hướng Vãn Vãn quay người, đầu óc trống rỗng gọi anh xong liền vươn tay ôm chặt lấy người anh.

Cận Tập Ngôn đỡ cô nhích người lên một chút, kéo nhẹ đầu cô ra khỏi ngực anh, nhìn xuống mặt cô: “Còn có chỗ nào khó chịu không?”

“Khó chịu?”

Nghe anh nói, chớp mắt trong đầu hiện lên vài hình ảnh rời rạc, nhưng những hình ảnh đó cứ chập chờn không liền mạch…

Hình như vừa ăn xong không bao lâu, cô liền cảm thấy cả người nóng bừng, sau đó chạm vào người Cận Tập Ngôn liền dùng sức dán lên, sau đó hôn anh thô bạo, còn xé áo anh…..

Với những hình ảnh này, Hướng Vãn Vãn sợ hãi đến mức đưa tay lên sờ vào người mình.

Quần áo vẫn mặc chỉnh tề.

Ở nơi nào đó không có cảm giác đau đớn hay khó chịu như trong tiểu thuyết đã miêu tả.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cảm nhận được vẻ mặt buồn bã của cô, Cận Tập Ngôn vươn tay đặt ở trán cô, ngữ khí đầy lo lắng: “Ừm, có phải còn chỗ nào khó chịu không?”

“Không có ạ.” Hướng Vãn Vãn lắc đầu.

Trán cô cũng không còn nóng nữa, Cận Tập Ngôn đưa một tay túm lấy váy của cô, tay còn lại đặt lên lưng cô: “Thật sự không có?”

Hướng Vãn Vãn sửng sốt.

Lúc trước hai người hôn nhau, Cận Tập Ngôn hầu như đều sờ eo của cô, nhưng đột nhiên hôm nay lại lớn mật như vậy, rất bình tĩnh mà vén quần áo của cô sờ khắp người….

Hướng Vãn Vãn nắm lấy tay anh, lắp bắp nói: “Chỉ….chỉ cảm thấy có chút nóng.”

Rõ ràng làn da trên người đang mát lạnh, nhưng Hướng Vãn Vãn không hiểu tại sao, trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Cận Tập Ngôn nghe cô nói xong, rút tay lại, cụp mắt xuống: “Anh xin lỗi.”

“Hả?” Hướng Vãn Vãn bị anh đột nhiên xin lỗi nên giật mình, hỏi ngược lại: “Sao anh lại xin lỗi em?”

Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, vẻ mặt áy náy của người đàn ông là điều mà cô chưa từng nhìn thấy, Hướng Vãn Vãn giật mình, từ trên giường ngồi bật dậy: “Anh, anh….không phải anh ngoại tình sau lưng em chứ?”

“Ngoại tình?” Cận Tập Ngôn nói: “Em nghĩ cái gì vậy?”

Hướng Vãn Vãn: “Nếu anh không ngoại tình thì anh xin lỗi em làm gì?”

Cận Tập Ngôn nhìn cô: “Em vừa mới vào viện.”

Hướng Vãn Vãn ngây người: “Em vào viện rồi? Sao em không biết gì?”

Cận Tập Ngôn: “Em bị ngất, bác sĩ nói do ăn quá nhiều đồ bổ.”

Hướng Vãn Vãn đột nhiên nhớ đến món nhân sâm và móng giò mà mình ăn lúc trưa, dường như sau khi ăn xong, cô nóng bừng cả người, không có cách nào giảm bớt được. Trong ký ức của cô, sau khi cô đè anh lên sofa và hôn thô bạo liền bị đứt đoạn.

Như vậy không phải trí nhớ của cô có vấn đề, mà là do cô ăn quá nhiều đồ bổ nên ngất đi?

Có lẽ cô là người đầu tiên trong lịch sử được đưa vào viện vì ăn quá nhiều đồ bổ?

Hướng Vãn Vãn kinh ngạc nhìn Cận Tập Ngôn.

Người đàn ông đang ôm cô, vẻ mặt áy náy rũ mắt xuống, điều này làm bản năng người mẹ trong cô trỗi dậy.

Đau lòng anh.

Với tư cách là người bị hại, Hướng Vãn Vãn không hề thắc mắc gì, đưa tay vỗ lưng anh an ủi: “Anh à, em không sao đâu, anh đừng tự trách mình.”

“Mũi em chảy rất nhiều máu.”

Có lẽ vì nghĩ đến cảnh máu me lúc chiều, giọng nói của Cận Tập Ngôn không khỏi nghẹn ngào.

Thấy anh như vậy, Hướng Vãn Vãn hoảng sợ: “Chảy máu thôi mà, coi như hiến máu đi. Hiến máu rất tốt cho sức khỏe, anh đừng lo lắng.”

Cận Tập Ngôn vùi mặt vào vai cô, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ nóng, còn chỗ nào khó chịu không?”

Hướng Vãn Vãn lắc đầu như trống bỏi: “Không có ạ.”

Hai người yên lặng ôm lấy nhau.

Một lúc sau, Cận Tập Ngôn nói: “Nóng như thế nào?”

Nói xong, anh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn, với vẻ mặt sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nghe được câu trả lời.

Sợ mình lại k1ch thích anh, Hướng Vãn Vãn dừng lại một chút, mới thành thật trả lời: “Chỉ là cảm thấy trong người nóng như lửa đốt.”

Cận Tập Ngôn trong lòng hiểu rõ, thăm dò hỏi: “Vẫn còn nóng như lửa đốt?”

Nhiệt độ vẫn còn trong người, dường như vẫn chưa tiêu tan, Hướng Vãn Vãn gật đầu.

Thấy cô gật đầu, sắc mặt Cận Tập Ngôn trở nên nghiêm túc hơn.

Cô lập tức lắc đầu: “Chỉ có một xíu xiu thôi, không sao cả, em ngủ thêm chút nữa chắc là sẽ hết thôi.”

Cận Tập Ngôn lại cụp mắt xuống: “Anh xin lỗi.”

Vẻ mặt tràn đầy sự đáng thương.

Hướng Vãn Vãn: “Thật sự em không sao mà, chỉ là nóng chút thôi, anh đừng quá lo lắng.”

Cận Tập Ngôn nhìn cô không nói gì.

Hướng Vãn Vãn sửng sốt trước ánh mắt dường như hạ quyết tâm làm gì đó của anh, cô luôn cảm thấy anh đang âm mưu làm gì đó.

Và người này lại gây rắc rối thêm một lần nữa.

Khi cô chưa kịp phản ứng lại.

Người đàn ông trước mặt đưa tay ra, áo sơ mi của anh bị cởi xuống, sau đó nằm ngửa người lên giường.

Hướng Vãn Vãn hoàn toàn bị kinh ngạc trước một loạt động tác của anh: “Anh trai, anh làm gì vậy?”

“Nào đến đây, đừng nhịn nữa.” Cận Tập Ngôn nói, ngón tay mảnh khảnh của anh đặt vào khóa thắt lưng, “cạch” một tiếng, khóa thắt lưng được mở, anh vươn tay tháo thắt lưng xuống, ném nó tùy ý xuống mặt đất.

Người đàn ông trông rất trắng, nhưng lại không hề yếu ớt chút nào, cơ bụng và những đường nét cơ bắp cần có thì đều có đủ. Hai điểm hồng trên ngực dưới ánh đèn cam mờ ảo cũng rất gợi cảm và quyến rũ, mũi của Hướng Vãn Vãn nóng bừng lên.

Ánh mắt vô tình rơi vào mép qu@n lót màu đen lộ ra ở eo anh, cô ngẩn người.

“Anh trai….anh….”

Cận Tập Ngôn đưa bàn tay thon dài đến quần mình, động vài cái, cúc quần cũng được cởi ra.

Hướng Vãn Vãn trợn to hai mắt, để cho nhiệt độ trong cơ thể không bùng phát tại chỗ, cô theo bản năng giữ chặt tay anh lại.

Người đàn ông dùng tay kia xoa đầu cô, chân thành đề nghị: “Em dùng anh để dập lửa đi?”

Hướng Vãn Vãn sững người, lắp bắp: “Cái….cái gì?”

Cận Tập Ngôn vẻ mặt kiên định gỡ tay cô ra, kéo khóa qu@n, lộ ra phân nửa chiếc qu@n lót màu đen và vật n@m tính bên trong: “Anh sẽ không động, em tự làm được không?”

Hướng Vãn Vãn nhìn thứ to lớn đáng kinh ngạc kia, hoàn toàn có thể cảm nhận được kích thước của nó ngay cả khi nhìn qua lớp qu@n lót.

Muốn quay mặt đi nhưng không động đậy được, Hướng Vãn Vãn nuốt nước bọt: “Anh à, anh đang nghĩ cái gì đấy? Ai nói cách này có thể dập lửa?”

Cận Tập Ngôn: “Trên mạng nói.”

Hướng Vãn Vãn: “Anh lại lên Baidu rồi?” 

Người đàn ông mặt không đổi sắc gật gật đầu.

Toàn thân trên dưới đều tràn đầy vẻ không phản kháng, mời gọi cô đến thưởng thức anh.

Hơi nóng nơi chóp mũi ngày càng mạnh mẽ.

Vẻ đẹp mà mình thầm thương trộm nhớ thời cấp ba hiện tại đang thực sự ở trước mặt, máu của Hướng Vãn Vãn dồn hết l3n đỉnh đầu, có cảm giác muốn bùng phát.

Cô kiên quyết kéo chăn ra, trực tiếp đắp lên người Cận Tập Ngôn.

Mỹ nhân quyến rũ chớp mắt đã biến mất, lúc này cô mới có chút tự tin, nhưng vẫn không dám nhìn anh, cô liếc sang một bên, lấy tay bịt mũi: “Anh à, em có một đề nghị chân thành, anh có thể gỡ app Baidu trên điện thoại đi được không?”

Người đàn ông vẻ mặt từ chối.

Hướng Vãn Vãn lườm anh: “Anh à, anh muốn em c.h.ế.t ở đây sao? Vốn dĩ em đang phát hỏa rồi mà anh còn muốn em “làm” anh, anh chính là sợ em sống không quá yên ổn phải không?”

Cô xúc động hét lên vài câu, một luồng hơi nóng trào ra từ khoang mũi.

Nhìn thấy máu chảy ra từ đầu ngón tay đang che mũi, Cận Tập Ngôn cau mày, ngồi dậy khỏi giường.

Lồ ng ngực trắng nõn và gợi cảm cứ thế hiện ra trước mặt Hướng Vãn Vãn.

Hướng Vãn Vãn đờ người, máu chảy càng nhiều hơn.

Cận Tập Ngôn hai tay ôm lấy mặt cô: “Sao lại chảy máu mũi rồi, đi bệnh viện.”

Bị k1ch thích đến mức chảy máu mũi mà vào viện, Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình có thể nổ tung ngay tại chỗ.

Cô hất tay Cận Tập Ngôn ra, nhảy xuống giường: “Em không sao! Em mới không cần đi bệnh viện! Anh….anh cách xa em ra thì em sẽ không chảy máu mũi nữa!”

Đọc truyện chữ Full