Không khí thoáng chốc yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt Lục Nghiêm Kỳ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dần dần lạnh lùng.
Dường như vẫn chưa phản ứng lại, những người khác, bao gồm cả Lục Nghiêm Kỳ đều nhìn Ngu Từ.
Trong những ánh mắt này, cô không coi ai ra gì mà cúi đầu xuống ăn cơm.
Vẻ mặt Tần Hoa Nguyệt cứng đờ, giống như bị Ngu Từ làm mất mặt mũi trước mặt mọi người.
Ngu Từ mặc kệ bà ấy, cô vẫn làm như không nhìn thấy, tiếp tục gắp đồ ăn.
Từ Lâm Hà có chút tiếc nuối nói: “Có bạn trai rồi sao, chuyện này cũng hết cách rồi.”
Ngu Từ im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí giữa cô và Lục Nghiêm Kỳ vừa cứng đờ vừa xấu hổ, nhưng nếu cô không nói ra, sẽ bị bọn họ chèn ép, người khó chịu là cô. Mặc dù lúc này không khí không tốt, nhưng dường như cô hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, tự ăn cơm, trong lòng có một cảm giác sảng khoái không thể giải thích được.
Cô phát hiện ra bản thân thật sự có chút thay đổi.
Có vẻ chuyện hai bạn học ở phòng vip ngày hôm ấy như đã bật công tắc nào đó, trở nên không còn quan trọng nữa. Giống như trường hợp hôm nay, nếu là cô của trước kia nhất định sẽ không như vậy, chắc chắn sẽ có dáng vẻ cẩn thận, cố gắng lấy lòng tâm lý mọi người.
Nghĩ lại thì rất nhiều chuyện là như thế, cô có làm tốt đến mấy cũng không có khả năng khiến người khác hài lòng về tất cả mọi chuyện được, mà dù có khiến người ta hài lòng thì không phải tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Vậy còn không bằng làm vừa lòng chính mình là được.
Về phần người khác có hài lòng hay không, cô không quản được, bởi vì đó là điều cô không thể quản lý được.
Sau vài lần tiếp xúc, Lục Nghiêm Kỳ cũng rõ ràng phát hiện Ngu Từ đã khác rất nhiều so với trước.
Trước đây, cô luôn ngoan ngoãn và cẩn thận, đứng dưới bóng của Tần Hoa Nguyệt và được bảo vệ, rất ít khi cô có suy nghĩ độc lập như vậy.
Mà bây giờ.
Anh ta có ấn tượng đặc biệt vào buổi tối hôm đó ở phòng riêng, nhưng không thể ngờ cô sẽ ở trước mặt mọi người ném rượu, sự tự tin và cởi mở không ai bì nổi, lúc đó dưới đáy lòng anh ta thật sự sinh ra một loại xúc động, anh ta đã bị cô thuyết phục.
Xinh đẹp, cá tính.
Anh ta nhìn thấy linh hồn trên người cô, quyến rũ, độc đáo.
Có lẽ bởi vì so sánh với khi còn trẻ, cô có tính cách độc lập, có thể suy nghĩ về nhiều vấn đề một cách độc lập, hệ thống nhận thức mà cô đã xây dựng ở thế giới này không còn là thiếu nữ thuần thiết, đơn giản như vậy nữa.
Nhưng điều hấp dẫn nhất là trong mắt cô vẫn duy trì sự thuần thiết rõ ràng, khôn khéo lõi đời nhưng vẫn giữ được tấm lòng ban đầu.
Đây là điều anh ta không thể làm được.
Có thể tưởng tượng được trong bảy năm qua, cô đã cố gắng thế nào để trưởng thành, nỗ lực ra sao để thoát khỏi xiềng xích của gia đình tròng lên trên người mình. Có lẽ dù cô có cố gắng gấp mười lần cũng chỉ có thể tránh thoát một chút, nhưng cô vẫn không ngừng cố gắng.
Trước kia, thế giới của cô lấy anh ta làm trục tâm, tất cả mọi cố gắng đều là vì cô dành cho tình yêu, nhưng khi giấc mơ tan vỡ, đó là khởi đầu của sự trưởng thành.
Có lẽ người vẫn luôn dừng lại là anh ta mà thôi.
Anh ta rốt cuộc không thể nhìn thấy niềm vui sướng và ánh sáng trong mắt cô mỗi khi nhìn thấy anh ta. Anh ta ỷ vào việc cô thích mình nên xem nhẹ cô, thậm chí còn cao ngạo nhìn từ trên xuống, giống như Chúa đang quan sát nhân loại bé nhỏ, ngẫu nhiên ban thưởng cho một chút ấm áp và ánh sáng, cô liền vui vẻ thỏa mãn muốn nhảy dựng lên.
Ngu Từ càng hèn mọn, anh ta càng hưởng thụ, càng không kiêng nể gì, cảm thấy rất vượt trội.
Nhưng sau bảy năm gặp lại, tuy anh ta cầu xin cô tha thứ, nhưng cảm giác vượt trội như cũ quấy phá, anh ta nghĩ rằng mình đã cúi đầu, cô sẽ không có lý do gì từ chối anh ta cả.
Mà hiện tại, cô không chỉ từ chối mà còn dùng hành động thực tế, tìm một người bạn trai mới.
Trước giờ anh ta vẫn luôn là người hiếu thắng, sao có thể chịu đựng chuyện như vậy?
Khoảnh khắc Ngu Từ nói đã có bạn trai, thậm chí trong đầu anh ta còn thoáng qua ý nghĩ: Cô vì trốn tránh anh ta nên mới tìm bạn trai.
Lục Nghiêm Kỳ không thể nói tại sao anh ta lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy, có lẽ đó là cái cớ mà anh ta không muốn chấp nhận việc mình đã thua.
Trong suy nghĩ sâu thẳm của anh ta không thể chấp nhận việc Ngu Từ đã buông tay anh ta.
Trong một thời gian dài, Lục Nghiêm Kỳ giống như một vị thần nhận lễ vật và sùng bái từ cô, là trung tâm thế giới của cô.
Anh ta không thể chịu đựng được cô đã vứt bỏ mình, ngược lại còn ôm ấp một người đàn ông khác.
Lục Nghiêm Kỳ luôn nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội, anh ta chỉ cảm thấy cô chỉ là đang lạt mềm buộc chặt, hoặc vì lần đó thực sự làm tổn thương cô chứ cô không phải rất thích người đàn ông đó, chỉ cần anh ta đủ chân thành, cô sẽ cúi đầu.
Anh ta cho rằng tình yêu của cô dành cho mình sẽ không nhanh chóng biến mất như vậy.
Theo đuổi một người phụ nữ sao có thể khó bằng nghiên cứu khoa học?
Mặc dù anh ta cũng không tiếp tục làm nghiên cứu khoa học.
Lục Nghiêm Kỳ cười khẽ, như thể không để ý tới câu trả lời của cô, anh ta xích đến gần cô: “Là ai vậy? Tôi có biết không?”
Ngu Từ nhét một miếng măng vào miệng, ăn không hé răng, sau khi ăn cơm xong, cô mới nhìn về phía anh ta.
Lục Nghiêm Kỳ không hiểu ánh mắt của cô, anh ta còn nghĩ cô muốn nói chuyện với mình, vì vậy cố ý cúi xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngu Từ cúi đầu nhìn khoảng cách gần, cô xê dịch sang bên kia, ánh mắt mang theo sự mỉa mai: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu cậu lại tới gần tôi, bữa cơm này không thể ăn được.”
Cô nói không chút khách sáo, giọng nói không cao không thấp, vốn dĩ mấy người lớn đang nói chuyện, nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn về bên đây.
Ngu Từ cầm lấy đũa và bát lên, đẩy ghế ra đứng dậy: “Con ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn.”
Sau đó không thèm nhìn ai, cô đi thẳng tới phòng bếp đặt bát đũa xuống rồi lên lầu.”
Khi cô lên lầu, trong phòng khách truyền đến tiếng nói, như thể việc vừa rồi chưa xảy ra. Ngu Từ không bật đèn, ánh sáng yếu ớt từ phòng khách chiếu đến, trên gạch lát sàn có một vòng cung ma quái, Ngu Từ chậm rãi bước lên lầu, giống như thế giới của bọn họ là của họ, cô trở thành một kẻ cô độc trong không gian riêng của mình, ngăn chặn tất cả mọi người và mọi vật bên ngoài phòng.
Lên lầu, vào phòng đóng cửa lại, Ngư Từ đứng trước cửa, một lúc lâu cũng không biết muốn làm gì.
Cô rất muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại của mình.
Cô cũng nhận ra rằng, bây giờ thực sự là lúc để cắt đứt hết mọi chuyện trong quá khứ và mọi thứ ở đây.
Có một thời gian cô đọc rất nhiều sách tâm lý, trong đó có một quan điểm cô có ấn tượng rất sâu sắc, hơn 90% người trên thế giới này gặp rắc rối với gia đình của họ, nhưng không ai có can đảm để thoát khỏi nó, không phải bọn họ không cố gắng, mà là dấu ấn quá mạnh mẽ, nó giống như một cái bóng đen, mặc kệ bạn ở nơi nào, đứng ở chỗ nào, làm bất kỳ chuyện gì, nó đều sẽ như hình với bóng với bạn.
Trước kia khi còn nhỏ, cô chưa phát hiện ra điều này, cô cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng sau khi càng lớn cô mới biết, nó giống như một câu thần chú dính trên người mình.
Nếu muốn thoát khỏi nó, trước hết bạn phải tỉnh táo lại, mãnh liệt thoát khỏi ham muốn, chấp nhận hiện thực, không cần phải để ý bên hoàn cảnh bên ngoài như thế nào, nội tâm thanh tỉnh ngóng nhìn, quan sát chính mình, để hiểu rõ bản thân, hiểu rõ vị trí của mình, không dễ bị ảnh hưởng bởi bên ngoài.
Nhiều người bỏ cuộc vào thời điểm này, bởi vì chấp nhận hiện thực khiến con người rất đau khổ, con người đều có tính trơ, đây là bản chất của con người.
Vì vậy, có một câu nói kinh điển “Ban đêm nghĩ ngàn con đường, buổi sáng đi theo đường cũ”.
Thật ra cô cũng cố gắng nói nói chuyện với Tần Hoa Nguyệt, nhưng khống phải bố mẹ nào đều có thể giao tiếp được, rất nhiều lần nhưng cô đều thất bại.
Tần Hoa Nguyệt muốn có một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ cần Ngư Từ thuận theo bà ấy, cho dù có phải làm trâu làm ngựa bà ấy cũng nguyện ý làm cho Ngu Từ.
Nhưng chỉ cần Ngu Từ có một chút phản nghịch, mặc kệ cô có lý đến đâu, Tần Hoa Nguyệt đều không thoải mái, còn thích bắt lỗi khắp nơi.
Ngu Từ có thể hiểu nỗi khổ của Tần Hoa Nguyệt, một người phụ nữ nuôi sống gia đình không dễ dàng, Ngu Thiếu Minh ham chơi, tính cách trẻ con, không xứng đáng làm một người chồng.
Khi đó Ngu Thiếu Minh luôn đi công tác, trong ấn tượng khi còn nhỏ của Ngu Từ là không có bố, cho đến khi bảy tám tuổi, Ngu Thiếu Minh mới bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của họ.
Bà nội của Ngu Từ qua đời rất sớm, ông nội cũng mất lúc cô còn rất nhỏ, cô không có bà ngoại, chỉ có một ông ngoại, ông là một ông già phong kiến, từ nhỏ cô đã không thân thiết với ông. Ông ngoại cũng không thích đến nhà cô, Ngu Thiếu Minh đã già và đi công tác nước ngoài, phía trên không có người lớn, không có ai giúp trông coi trẻ em. Tần Hoa Nguyệt phải từ chức, một người dẫn theo ba đứa trẻ rất vất vả, bà thường xuyên đưa Ngu Tư Viện đến nông thôn sống vài ngày, còn bản thân nuôi hai đứa con sinh đôi, sau này Ngu Tư Viện đi học, gánh nặng đã giảm bớt phần nào.
Khi đó điều kiện trong nhà không tốt lắm, Ngu Thiếu Minh sẽ lấy phần lớn tiền ra ngoài, chỉ chừa lại một phần nhỏ cho gia đình, cuối mỗi tháng phải trả tiền điện nước và các chi phí sinh hoạt khác, Tần Hoa Nguyệt kẹt tiền nên cùng các anh chị đi làm kiếm sống, tháng sau khi Ngu Thiếu Minh chuyển tiền đến mới trả được, có lần trong ví chỉ còn năm tệ, bà và các con đã sống một tuần với năm tệ đó.
Bây giờ cô không thể tưởng tượng được làm sao có thể sống được như vậy.
Ngu Từ hiểu chuyện rất sớm, trong trí nhớ của cô, hồi nhỏ ngoại trừ những ngày vui vẻ trên trường, phần còn lại của tuổi thơ là tối tăm và áp lực.
Sau khi Ngu Tư Viện kết hôn cũng không vui vẻ chạy về nhà, Ngu Chiêm Hành cũng vậy, cậu ấy đã chuyển ra ngoài từ lúc đi làm, không thích về nhà.
Chỉ có Ngu Từ còn ở lại chỗ này, bảo vệ Tần Hoa Nguyệt.
Bởi vì chuyện mẹ đã trải qua, tận trong xương tủy của cô rất sợ hãi hôn nhân.
Khi còn nhỏ, Tần Hoa Nguyệt đã một mình uống rượu rất nhiều lần, uống say liền khóc, khóc ầm ĩ, vừa khóc vừa nôn mửa, tất cả đều do Ngu Từ và chị gái Ngu Tư Viện chăm sóc bà ấy, đỡ bà lên lầu, giúp bà lau người.
Sau đó, Ngu Tư Viện không ở nhà, mỗi lần tâm trạng Tần Hoa Nguyệt không tốt liền lấy Ngu Từ ra trút giận hoặc tâm sự với cô, cô có thể hiểu, cũng tận mắt nhìn thấy sự khó khăn của một người phụ nữ.
Trước đây cô chưa bao giờ oán trách Tần Hoa Nguyệt, ai cũng có nỗi khổ riêng, huống chi mẹ cô có thể nuôi lớn ba chị em đã không dễ dàng gì.
Cô cũng không oán trách Ngu Thiếu Minh, trước kia cô cũng từng oán trách qua, nhưng dần dần hiểu ra, thật ra ai cũng có nỗi khổ.
Sau này cô mới biết Ngu Thiếu Minh mấy năm đi công tác ở nước ngoài cũng chịu khổ rất nhiều, tất nhiên vẫn không thể tách rời tính cách.
Cô xấu hổ, mẫn cảm, yếu ớt, hầu hết đều do Ngu Thiếu Minh.
Mẹ qua đời sớm, từ nhỏ không có tình thương của mẹ dạy dỗ, bố lại là người thô kệch, Ngu Thiếu Minh bị các anh chị chiều hư, đều xem ông ấy như một đứa trẻ. Người thành thật, phẩm chất cũng tốt, nhưng ý thức trách nhiệm không mạnh, mãi mãi giống như một đứa trẻ, tình cảm phong phú tinh tế, cho nên mỗi lần tâm trạng Ngu Từ không tốt, Ngu Thiếu Minh sẽ ân cần phát hiện ra, còn Tần Hoa Nguyệt lại không nhìn thấy, cho dù Ngu Thiếu Minh ở tuổi này, ông ấy vẫn có một trái tim trẻ con.
Mà sở dĩ ông ấy vẫn có thể duy trì sự ngây thơ chất phác của mình cũng là vì có Tần Hoa Nguyệt, người vẫn luôn lo lắng cho gia đình này.
Trong nhà bọn họ, dường như vai trò của bố và mẹ đã được hoán đổi với nhau.
Nhưng có đôi khi Ngu Từ cũng nghĩ rằng một người có tính cách như Tần Hoa Nguyệt chỉ có Ngu Thiếu Minh mới có thể chịu đựng được. Có thể chịu đựng bà ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn ly hôn, nhưng nếu đổi lại là người khác, đã sớm không chịu nổi nữa.
Thật ra các cô là phận con cái cũng không thể chịu đựng được. Nhưng mặt khác, một người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ như vậy, hơn phân nửa là do người đàn ông vô dụng. Trước kia, Tần Hoa Nguyệt thường nói: “Nếu ông giống như những người đàn ông khác, vậy tôi sẽ mệt như vậy sao? Ai mà không muốn ăn uống hưởng thụ chứ?”
Chị Vãn nói rất đúng, thất bại trong hôn nhân không phải là chuyện của một người, cũng không phải do một người sai.
Tần Hoa Nguyệt để Ngu Từ tìm Lục Nghiêm Kỳ, cũng là cảm thấy nhà họ Lục có thể cho cô dựa vào, không muốn để cô đi theo con đường cũ của mình, bà ấy cảm thấy Lục Nghiêm Kỳ đáng tin cậy, nhà họ Lục có tiền, sau này cô gả qua sẽ không phải chịu khổ giống bà, nhưng bà ấy cũng không biết Ngu Từ thật sự muốn gì.
Không phải tiền bạc, không phải của cải vật chất mà là một trái tim chân thành, một người có phẩm chất tốt đẹp.
Cô và Lục Nghiêm Kỳ từ lâu đã không phải người cùng một con đường.
Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã không phải.
Nhưng những điều này, Tần Hoa Nguyệt lại không hiểu.
Giống như chuyện xảy ra tối nay, cô có thể đoán được những ngày sắp tới sẽ tồi tệ như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên truyền tới tiếng đập cửa, Ngu Từ tưởng là Ngu Chiêm Hành nên mở cửa, không ngờ người bên ngoài là Lục Nghiêm kỳ.
Một tay anh ta chống lên khung cửa, hơi cúi người, ánh mắt nhiễm vài phần men say, cúi đầu nhìn cô.
Ngu Từ muốn đóng cửa đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng cô vẫn phản ứng thực mau đẩy cửa ra, lại bị Lục Nghiêm Kỳ đặt tay vào.
“Không buông ra tôi sẽ đè lên tay cậu.” Cô nói.
Anh ta rất mạnh, không nói lời nào, cũng không buông tay.
Ngu Từ không chút do dự, cô dùng hết sức đóng sầm cửa lại, lòng bàn tay Lục Nghiêm Kỳ chống đỡ rất mạnh, cánh cửa lập tức mở ra, cô bị đà này đẩy lùi về sau.
Ngọn đèn trên trần rơi xuống, ánh mắt người đàn ông nóng rực: “Anh ta là ai?”
Ngu Từ không để ý đến anh ta, quay người đi tới: “Em lên đây một chút.”
Vừa mới bấm gửi, đã nghe thấy Lục Nghiêm Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết.”
Ngu Từ hỏi ngược lại: “Biết rồi cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì?” Anh ta gằn từng chữ một, ánh mắt đen tối nhìn cô, ánh đèn rọi vào nét mặt anh ta, lộ ra cảm giác cặn bã.
Lục Nghiêm Kỳ từng bước tiến lại gần Ngu Từ cô bị hành động của anh ta dọa sợ, bàn tay nắm điện thoại không biết làm sao, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lục Nghiêm Kỳ kéo cà vạt ra, cười ngạo nghễ không kiềm chế được, Ngu Từ thấy sự nguy hiểm trong mắt anh ta, mông rời khỏi giường, nhưng cô vẫn không tin Lục Nghiêm Kỳ sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn, có lẽ chỉ đang dọa cô.
Đột nhiên, nửa người Lục Nghiêm Kỳ vồ lấy cô, Ngu Từ theo bản năng ngả người về phía sau, anh ta đứng ở mép giường, hai tay chống hai bên người cô, hai khuôn mặt kề sát nhau, hô hấp dồn dập, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm Ngu Từ, lạnh lùng cười, thấp giọng nói: “Tuyên Triều Thanh, tôi đã điều tra xong rồi, cũng biết tình hình trong nhà anh ta, công việc hiện tại anh ta tìm được cũng không dễ dàng, tôi tin rằng tôi sẽ làm anh ta càng khó khăn hơn.”
Ngu Từ không ngờ anh ta lại làm ra loại chuyện này, cô tức giận nói: “Lục Nghiêm Kỳ, cậu điên rồi!”
Anh ta ngồi dậy nhìn cô từ trên cao, sau đó lại khom lưng tới gần, lôi kéo quần áo cô nhăn nheo, một tay chống lên mép giường, cổ áo nới lỏng, khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ràng: “Vì có được cậu, hủy diệt thế giới có là cái gì?”
Lục Nghiêm Kỳ vén một sợi tóc của cô, cẩn thận nhìn dưới ánh đèn, nhẹ nhàng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu chia tay, tôi sẽ suy xét, nói không chừng còn có thể cho anh ta cơ hội thăng chức.”
“Chát!”
Một cái tát bén nhọn rơi vào mặt.
Vừa dứt lời, bàn tay Ngu Từ giơ lên, trên mặt Lục Nghiêm Kỳ hiện rõ năm dấu tay, anh ta sửng sốt, theo bản năng nắm lấy cổ tay cô: “Cậu….”
“Lục Nghiêm Kỳ, cậu đang làm gì chị gái tôi?!”
Giọng nói giận dữ của Ngu Chiêm Hành vang lên ở cửa, giây tiếp theo, Lục Nghiêm Kỳ bị đấm một cái vào mặt, cả người lui về phía góc tường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xương Cá
Chương 37: Cô vì trốn tránh anh ta nên mới tìm bạn trai
Chương 37: Cô vì trốn tránh anh ta nên mới tìm bạn trai