DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xương Cá
Chương 36: Liên quan gì tới cậu?

Ngu Từ nhân cơ hội bấu vào cổ của Tuyên Triều Thanh, nhón gót chân lên hôn lên má trái anh một cái, anh lập tức sững sờ, kéo cửa xe ra bước vào, hạ cửa sổ xuống, mỉm cười vẫy vẫy tay với anh: “Hẹn gặp lại.”

Tuyên Triều Thanh phản ứng lại, sờ vào chỗ cô vừa hôn, vừa bất lực vừa mắc cười, tay anh đè lên nóc xe, khom người xuống, mặc dù cách nhau một cánh cửa sổ nhưng vẫn rất gần Ngu Từ, gần như là mặt kề mặt, thì thầm thân mật: “Đến nhà thì gọi cho cho anh, nhớ đừng quên đó.”

Mùi hocmon nam nồng nặc, vừa bá đạo vừa chiếm hữu, bao trùm xung quanh, nhưng ánh mắt anh lại dịu dàng, giống như biển sâu mê hoặc người khác vậy, có lẽ khoảng cách hơi gần, Ngu Từ cảm thấy anh cứ tiếp tục nhìn cô như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chết chìm mất, đôi mắt của người này biết phóng điện đó, bản thân anh không biết sao?

“Biết rồi. ”Ngu Từ chìa tay ra xoa đầu Tuyên Triều Thanh, cô đã muốn xoa đầu từ lâu rồi, xung quanh có rất ít người cắt tóc húi cua ngắn như vậy, trong ấn tượng lúc nhỏ, ông nhà hàng xóm luôn để tóc rất cứng, ông vô cùng thích cô, lần nào nhìn thấy cũng sẽ đều bế cô, cô cũng thuận tay sờ vào đầu ông ấy như thể chơi rất vui vậy, cảm giác sờ trên tay rất giống râu của Ngu Thiếu Minh chọc vào mặt cô.

Sau này chuyển nhà rồi, Ngu Từ cũng rất ít trở về, lần cuối nghe thấy tin tức về ông là năm, sáu năm trước khi cô tốt nghiệp, nghe Tần Hoa Nguyệt nói ông đã qua đời rồi.

Tóc húi cua của Tuyên Triều Thanh rất ngắn rất ngắn, khi sờ cảm giác y hệt như trong ký ức, nó cứng cứng, giống như giấy nhám vậy, nó thô ráp, nhưng không đau, đôi mắt anh sáng như đuốc, đôi mắt rất đen rất sâu, như thủy triều lúc nửa đêm, đen không thấy đáy, xương quai hàm góc cạnh.

Ai cũng nói bài kiểm tra tiêu chuẩn của một trai đẹp là có thể cân được kiểu tóc húi cua hay không.

Tuyên Triều Thanh không những cân được, mà anh còn rất phù hợp với kiểu tóc này.

Gương mặt cứng cỏi, hai mí mắt sâu, nếp gấp bằng với khóe mắt trong, sóng mũi cao cũng thôi đi, cung xương mày cũng cao, làm cho hốc mắt rất sâu, ánh mắt sâu thẳm, tiêu chuẩn của cái đẹp.

Bên cạnh Ngu Từ có rất ít người đàn ông nào mà có đôi mắt đẹp và thu hút như anh vậy, lấy xương cung mày làm ví dụ, phần lớn xương cung mày của người ta đề rất bằng phẳng, nhưng Tuyên Triều Thanh thì khác.

Bây giờ nhớ lại, ngày đầu tiên mà Ngu Từ nhìn thấy Tuyên Triều Thanh, thực ra đã để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Là ngày mà Thu Nhi đưa cô đến kho hàng quen thuộc, lúc Tuyên Triều Thanh đứng đối lưng với hai người họ gói hàng, Thu Nhi gọi với sau lưng anh một tiếng: “Anh Tuyên, đây là Ngu Từ, mới đến bộ phận của chúng ta đó.”

Tuyên Triều Thanh xoay đầu qua, chỉ nhìn lướt qua cô một cách thờ ơ, không chút cảm xúc mà gật đầu chào cô. Nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt sâu thẳm đó của anh đã in sâu trong tâm trí cô.

Càng tiếp xúc nhiều, lại càng nhận ra anh thuộc kiểu người vừa nhìn đã ấn tượng ngay lần đầu tiên gặp, sau này càng ngày lại càng đẹp hơn.

Có lần nói chuyện với Quý Thanh, đúng lúc xoay đầu qua nhìn thấy Tuyên Triều Thanh đứng trước kệ hàng, ánh sáng ban ngày rọi xuống, ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau, nửa gương mặt anh giống như lát cắt lọt vào tầm mắt của cô.

Cô chợt nhận ra, lý do mà đôi mắt của Tuyên Triều Thanh trông sâu thẳm như vậy, là do hốc mắt có hơi sâu, xương cung mày lại cao.

Gương mặt như vậy, cho dù không nói chuyện, cũng sẽ khiến cho người đứng xa hàng chục mét phải kinh ngạc.

Mấu chốt là cơ thể của anh đầu và cơ thể anh vô cùng đỉnh, chân dài, tay chân thon, vai rộng eo thon, cộng thêm rèn luyện sức khỏe quanh năm, vóc dáng cường tráng, lưng thẳng tắp.

Chỉ xét về vẻ bề ngoài, Lục Nghiêm Kỳ trông cũng đẹp trai, gương mặt đương nhiên không giống với Tuyên Triều Thanh, xương hàm của Lục Nghiêm Kỳ sắc nét hơn, nhưng so với ngũ quan của Tuyên Triều Thanh thì dịu dàng hơn, lực hút cũng không quá mạnh, anh có đôi mắt hai mí, có hơi hẹp, nhìn càng trong trẻo và mảnh mai hơi.

Lúc mười bảy, mười tám tuổi, hoặc sớm hơn một chút, với nhận thức hạn hẹp về gu thẩm mỹ của cô, sẽ thích kiểu người như Lục Nghiêm Kỳ hơn, nếu lúc đó gặp gỡ Tuyên Triều Thanh, gu thẩm mỹ còn chưa hình thành, thì chưa chắc đã thích anh.

Cùng với sự kinh nghiệm và sự trưởng thành sau này, dần nhận ra rằng, vẻ bề ngoài của một người có đẹp hay không còn phải phụ thuộc vào khí chất, khí chất, được coi như là linh hồn.

Ngoại hình bình thường cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, chỉ vì linh hồn không giống nhau.

Linh hồn, chính là sức quyến rũ của mỗi người.

Cho đến khi xe rời đi, khóe miệng Ngu Từ vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, cô xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tuyên Triều Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, tư thế giơ tay chào về phía cô vẫn chưa ngừng lại. 

Cô lấy điện thoại ra, cúi đầu xuống gửi tin nhắn cho anh: “Về đi, đến nhà gọi điện thoại cho anh.”

Không bao lâu, anh trả lời lại: “Được.”

Tài xế nhìn cô thông quan kính chiếu hậu, không khó có thể nhìn ra đôi tình nhân này đang trong thời kỳ yêu đương nồng cháy, bầu không khí xung quanh đều tỏa ra sự ngọt ngào. 

Khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa hạnh phúc. 

Xe là do Tuyên Triều Thanh dùng phần mềm điện thoại gọi tới, định vị khu chung cư của Ngu Từ, cô không biết, vừa rồi Tuyên Triều Thanh cũng quên nói, xe đi chưa bao lâu, tài xế lại nhận được cuộc gọi của Tuyên Triều Thanh, dặn dò phải đưa cô đến tới cửa nhà. 

Ngu Từ nghe cuộc đối thoại của tài xế cũng có thể đoán được, quả nhiên sau khi cúp máy, tài xế cười nói: “Bạn trai cô suy nghĩ chu đáo thật đấy.”

Ngu Từ bật cười, cô cũng không ngờ, thực ra nếu tài xế không giúp đưa cô về, cô cũng có thể tự mình yêu cầu, đừng thấy Tuyên Triều Thanh trông như vậy, nhưng là người rất chu đáo, rất tỉ mỉ, có rất nhiều chi tiết cô cũng không nghĩ tới, thì anh đã suy nghĩ cả rồi, có thể cũng là vì phải quan tâm quá nhiều chuyện, giống như sức khỏe mẹ anh không tốt, còn anh trai lại như thế, nên mọi việc trong nhà đều dựa vào anh.

Anh đã quen lo lắng, quen suy nghĩ mọi thứ vì người khác, mà thường bỏ quên bản thân mình.

Cô và Tuyên Triều Thanh là cùng một kiểu người, thế nên bọn họ bình đẳng, tôn trọng và coi trọng nhau.

Ngu Từ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, vào buổi tối giờ cao điểm, xe cộ tụ lại thành một hàng dài, khi hoàng hôn buông xuống, những chú chim mỏi cánh bay về tổ, lúc này bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mù mịt, không biết bản thân sẽ đi về đâu?

Một tiếng sau, cuối cùng Ngu Từ mới về tới nhà, trời cũng đã sập tối, sự chú ý của cô dừng lại ở hai chiếc xe, một là ô tô của chú Lục, chiếc còn lại là của Lục Nghiêm Kỳ. 

Không thấy xe của Ngu Chiêm Hành.

Cậu vẫn chưa trở về.

Cô gọi điện thoại cho Tuyên Triều Thanh ở cửa nhà, biết anh vẫn còn đi trên đường đi, không quấy rầy anh lái xe, chẳng nói mấy câu đã cúp mây. 

Sau đó, Ngu Từ không vào nhà ngay, mà gọi điện thoại cho Ngu Chiêm Hành. 

Có người bắt máy, cô hỏi: “Tối có việc gì sao?”

“Mẹ kêu em về nhà, đang trên đường về.”

“Ừm.”

Ngu Từ chuẩn bị ngắt điện thoại, Ngu Chiêm Hành lại hỏi: “Sao vậy.”

“Lục Nghiêm Kỳ đang ăn cơm ở nhà.”

“Biết rồi, còn hai mươi phút nữa đến.”

“Tắt đây.”

“Ừm.”

Ngu Từ mở cổng sân ra rồi đi thẳng đến cửa.

Cửa chính mở ra, phòng khách sáng trưng, tiếng nói chuyện ồn ào truyền đến, cô đổi giày ở cửa, khẽ cười rồi bước vào: “Chú Lục, dì Lâm. ”

Từ Lâm Hà cười rồi vẫy tay chào cô: “Về rồi à, qua đây ngồi đi.”

Ngu Từ: “Con lên lầu cất đồ trước, lát nữa xuống với mọi người sau. ”

Lục Nghiêm Kỳ ngồi ghế sofa, quay lưng ra cửa chơi điện thoại, lúc bọn họ nói chuyện thì xoay đầu qua nhìn cô, Ngu Từ giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng lên lầu cất túi. 

Cô nán lại trên lầu lúc lâu, không muốn xuống lầu, vừa định ngồi xuống giường lướt điện thoại, thì Tần Hoa Nguyệt từ ở dưới cầu thang lên, hét: “Nhan Nhan, con đang làm gì vậy, trong nhà có khách, không biết lịch sự chút.”

Ngu Từ buông điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng, Tần Hoa Nguyệt vẫn đang đứng ở cầu thang, thấy cô xuống, ra hiệu bằng ánh mắt: “Đi pha trà cho chú Lục con và A Kỳ đi, đợi em trai con về, con vào phòng bếp phụ nhé.”

“Ồ.” Ngu Từ đi chậm rãi đến phòng khách, nhìn trà nước bày sẵn trên bàn, sau khi cô rót giúp chú Lục một ly trà đầy, thì lại đi đến trước mặt Lục Nghiêm Kỳ, vừa định rót nước, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, tay Ngu Từ rất vững vàng mà rót nước, nghe anh ta nói: “Sáng đi đâu chơi rồi à?”

Ngu Từ không nói gì, sau khi rót đầy nước, cô đứng thẳng dậy, nhìn cũng không nhìn anh ta một cái: “Liên quan gì đến cậu.”

Lục Nghiêm Kỳ bị nghẹt không nói được gì, vì có bố mẹ nên không thể làm gì cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cầm nồi nước đi qua bên chỗ đun nước tự động, để tay lên trên bảng điều khiển rồi ấn vài cái, nước khoáng tự động chảy ra từ vòi, chuẩn bị đi đun nước.

Ngu Từ làm xong, lại bị Từ Lâm Hà gọi quan nói chuyện, không rảnh để ý Lục Nghiêm Kỳ. 

Lục Nghiêm Kỳ không còn tâm trạng chơi điện thoại nữa, mà nghe mẹ anh ta nói chuyện với Ngu Từ. 

Trước giờ cô ở trước mặt người lớn và khi ở riêng trước mặt anh ta là hai con người khác nhau.

Từ Lâm Hà kéo tay cô: “Sao trông còn ốm hơn so với lần gặp trước đó vậy?”

Ngu Từ véo thịt dưới cằm: “Gần đây béo lên không ít, dì Lâm véo thử xem, toàn là thịt. ”

Từ Lâm Hà bị cô chọc cười: “Chút thịt này của con mà gọi là béo sao, A Kỳ sau ba năm đi làm, cũng đã phát tướng không ít rồi.”

Nói rồi dùng ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiêm Kỳ, không chờ Lục Nghiêm Kỳ lên tiếng, Ngu Từ cười híp mắt lại, nói: “Rất nhiều người đàn ông vừa đi làm đã bắt đầu phát tướng, đó là tất nhiên, nghĩ thoáng là được rồi.”

Lục Nghiêm Kỳ không nhịn được: “Béo và phát tướng vẫn có sự khác biệt.”

Ngu Từ liếc nhìn anh ta, ý cười nhàn nhạt trên môi: “Khác nhiều so với người ta, nhưng không khác nhiều so với cậu đâu.”

Lục Nghiêm Kỳ biết tỏng, nếu cô mở miệng ra chỉ có nói lời cay độc, có thể làm người ta tức chết. 

Lúc trước cũng không phải không biết cô độc mồm độc miệng, nhưng cũng bây giờ cũng chưa tới một phần mười trong đó, xem ra là lúc đó thật sự cho anh ta thể diện rồi.

Chú Lục nói chen vào: “Bây giờ Nhan Nhan đi làm ở đâu? ”

Ngu Từ nói tên công ty.

Chú Lục híp mắt: “Ở bộ phận nào?”

“Tổng bộ.”

Chú Lục gật đầu: “Ngân hàng bọn chú có hợp tác với công tay các con, tổng giám đốc Trương chút cũng có quen biết, có chuyện gì mà chỗ chú có thể giúp, con nói một tiếng là được.”

Thông tin này trông thì có vẻ là đang nói cô có thể dựa vào cây cổ thụ nhà họ Lục này, nhưng cô không ngốc, chú Lục là dân trong ngành ngân hàng, nói cho cùng chính là nhà kinh doanh, nhà kinh doanh mà không có lợi ích thì sao gọi là nhà kinh doanh chứ?

Nhà kinh doanh không phải nhà từ thiện, sẽ không có cuộc trao đổi nào diễn ra nếu không có cái giá tương đương.

Cái giá tương đương này, Ngu Từ không gánh nổi.

Cô không có lợi thế trong trò chơi này.

Mặc dù chú Lục khá thích cô, nhưng càng trưởng thành thì càng nhận ra, rất nhiều sự yêu thích chẳng qua chỉ dựa trên lợi ích cơ bản mà bạn có thể mang đến cho người ta. So với Từ Lâm Hà, từ nhỏ Ngu Từ đã không giỏi nói chuyện với chú Lục, những người trong giới quan trường, quá để ý mọi thứ, muốn nói nhưng rồi lại thôi, có nhiều lúc nói ra một câu, cô cũng phải suy nghĩ kỹ xem nói như thế có đúng hay không.

Run lên vì sợ hãi, giống như đang đi trên dây vậy.

Lớn lên trong hoài cảnh như vậy, từ nhỏ Lục Nghiêm Kỳ đã biết đoán ý qua sắc mặt, đi theo chủ nghĩa hiện thực, có đôi khi nói chuyện cũng khiến Ngu Từ rất khó hiểu, lớn rồi mới biết đây quả thật là một cảm giác rất ngột ngạt.

Nhà Tần Hoa Nguyệt ba đời làm quan chức, mặc dù đời bố bà sa cơ, nhưng hoàn cảnh gia đình khi đó lại khá dư giả, từ nhỏ bà đã không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nếu như không phải bà thi trượt đạt học, cộng thêm sự qua đời của mẹ gây ra cú sốc quá lớn, bà cũng sẽ không kết hôn sớm như vậy, bà gả cho Ngu Thiếu Minh, Ngu Thiếu Minh bị nhà Tần coi thường vô cùng, một trong những nguyên nhân là điều kiện của nhà họ Ngu không tốt, cũng bởi vì tính cách ngay thẳng, không nói vòng vo của Ngu Thiếu Minh, và cũng không nghe hiểu ý nghĩa sâu xa của người khác nói.

Sở dĩ Tần Hoa Nguyệt trở thành bạn tốt của nhà họ Lục, cũng là vì cuối cùng, đều là cùng một kiểu người.

Bản thân bà cũng là kiểu người như vậy, thế nên cũng nghĩ rằng Ngu Từ sẽ không khó để qua lại với người nhà họ Lục.

Nhưng cái này đối với Ngu Từ thật sự quá khó khăn rồi.

Bây giờ, trong đầu cô đang suy nghĩ cách để làm sao từ chối khéo được ý định của chú Lục.

Suy nghĩ một lát, cô nói: “Con làm kinh doanh, chỉ có được thành tựu là được rồi, không có áp lực gì cả.”

Đương nhiên chú Lục không tán thành với thái độ qua loa đối với cuộc sống của cô: “Một tháng lương của giám đốc các con cộng với tiền hoa hồng cũng tầm ba, bốn vạn đổ lại nhỉ, con người phải có mong cầu, tiền lương con ba ngàn, thì phải nghĩ đến năm ngàn, năm ngàn thì phải nghĩ đến một vạn, không có mong cầu thì làm sao tạo ra giá trị của bản thân?”

Ngu Từ cúi đầu, ngoài mặt trông có vẻ như đã chấp nhận ý kiến rồi, nhưng im lặng một lúc, cô nói: “Vậy con cũng có năng lực này, nếu năng lực không xứng với vị trí đó, chú giúp con chuyện này, vậy chú có thể giúp con cả đời không, năng lực con chỉ có nhiêu đó, và cũng chỉ có thể làm được chuyện đúng với năng lực thôi.”

Chú Lục dường như không ngờ đứa trẻ này lại cứng đầu như vậy, cả buổi cũng không nói câu nào, cách mấy giây sau mới nói: “Bây giờ con không cảm thấy các mối quan hệ quan trọng, sau này biết rồi, thì có năng lực hay không cũng hoàn toàn không quan trọng, đầu tiên con phải có chỗ đứng trước, nếu không những chuyện về sau này cũng sẽ ép buộc con thôi.”

Ngu Từ không nói tiếng nào. 

Nói cho cùng cô chính là không muốn chú Lục nắm thóp được mình. 

Cả quá trình, Lục Nghiêm Kỳ không nói câu nào, lúc Ngu Từ nói chuyện, thì luôn chăm chú nhìn cô. 

“Được rồi, được rồi.”

Từ Lâm Hà giải vây: “Ăn một bữa cơm thôi mà, cần gì phải câu nệ mấy chuyện tầm thường này với con nít, cố gắng kiếm tiền là chuyện của những người đàn ông các người, lời này ông nói với con trai ông là được rồi.”

Đang nói, Từ Lâm Hà vỗ vai Lục Nghiêm Kỳ: “Con nghe bố nói chưa?”

Lục Nghiêm Kỳ thấp giọng ừm một tiếng.

Chú Lục dường như dường như không thích hành vi trả treo với ông của Ngu Từ, khó chịu nói: “Con trai tôi ưu tú, tôi không nói là trong lòng nó đã có tính toán rồi đâu.”

Từ Lâm Hà liếc nhìn chồng một cái, thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Ngu Từ không ngồi tiếp được nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp giúp Tần Hoa Nguyệt.

Đến phòng bếp, Tần Hoa Nguyệt lại thỏ thẻ vào tai cô, còn ám chỉ nói: “Con cho rằng vì sao hôm nay dì Lâm bọn họ lại đến nhà mình ăn cơm, còn gọi con về nữa.”

Ngu Từ lặt mấy lá rau xanh, không để ý, Tần Hoa Nguyệt đụng cô: “Lời mẹ nói, con có nghe không?”

“Ừm.” Ngu Từ không đếm xỉa tới.

“Mẹ nói con nghe, biểu hiện cho tốt, đừng lúc nào cũng nhăn nhó.”

“Con có nhăn nhó đâu?”

“Vừa nãy con vào không nhăn nhó à?”

“Mẹ còn muốn con thế nào nữa?”

Ngu Từ nói thẳng: “Con nói bao nhiêu lần rồi, không thích Lục Nghiêm Kỳ, không thích Lục Nghiêm Kỳ, không thích Lục Nghiêm Kỳ!”

“Có ai sinh ra đã thích ai đâu, tình cảm không phải chỉ dựa vào vun đắp, nhà chú Lục có biết bao nhiều người đến gõ cửa giới thiệu, con nhờ vào mẹ mà có được cơ hội như vậy, còn không biết trân trọng mà lúc nào cũng làm trái lại…”

Tần Hoa Nguyệt còn chưa nói hết, Ngu Từ không chút che đậy cảm xúc mà hất văng đồ ăn trên tay.

“Ai thích đi thì đi đi!” Cô tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Cô biết không nên hành động theo cảm tính như vậy, lúc trước cô sẽ đều ngoan ngoãn chịu đựng, nhưng cái cô đổi lại lại là sự thiếu tôn trọng ngày càng tồi tệ hơn, nói là làm tấm gương tốt cho cô, nhưng những chuyện làm ra không chuyện nào là thực sự nghĩ cho cô cả.

Ngu Từ ngồi trong phòng, cũng không muốn xuống ăn cơm chút nào, cũng không muốn có mối quan hệ nào với bọn họ, lời vừa rồi chú Lục nói đã khiến cô cảm thấy buồn nôn, cô cũng rất sợ bản thân sau này sẽ vì không nghe lời ông nói, mà chịu sự kiểm soát của ông.

Giống như một tấm lưới vô hình, bao phủ lấy cô hoàn toàn.

Cô bắt đầu hối hận, hoặc là quyết định trở lại không phải là quyết định sáng suốt.

Nhưng mà, nếu không trở lại, thì sao có thể biết rõ tình hình của mình bây giờ, thế nên mới cố gắng thoát ra.

Tâm trạng khổ sở, muốn gọi điện thoại cho Tuyên Triều Thanh, nhưng cô vẫn chịu đựng, không muốn cãi nhau với anh vì chuyện này.

Cuối cùng, Ngu Từ vẫn phải xuống lầu ăn cơm.

Ngu Chiêm Hành cũng ở đó, Ngu Từ vừa ngồi xuống bên cạnh cậu, Tần Hoa Nguyệt kéo cô qua, nói: “Con ngồi bên này.”

Cô không còn sức lực, bị ép ngồi kế bên cạnh Lục Nghiêm Kỳ.

Lúc nhỏ, Ngu Từ thích nhất là hai bên gia đình tụ họp, có khi là đêm giao thừa, cũng có khi là tết Nguyên Tiêu, hoặc có những chuyện tương đối quan trọng của hai bên nhà, mỗi năm sẽ tụ họp lại một hai lần, có vẻ vô cùng quan trọng.

Nhưng lần này.

Những người lớn vẫn rất vui vẻ, nhưng ba đứa trẻ bọn họ lại không còn hồn nhiên, vui vẻ giống như lúc đầu nữa rồi.

Cả buổi cô và Lục Nghiêm Kỳ không nói qua lại câu nào, cho dù cô và anh ta có nói chuyện, thì cô cũng không muốn trả lời cho lắm.

Giữa chừng, Tần Hoa Nguyệt bưng một con cá ra, nói là sáng đi câu được, rất to, xương cá ít, thịt cá tươi mềm, kêu mau ăn đi.

Quay đĩa quay đến trước mặt Ngu Từ, Lục Nghiêm Kỳ gắp một miếng bụng cá, để lên chiếc đĩa sạch dự phòng bên cạnh, lựa xương cá ra xong rồi gắp thịt cá bỏ vào chén của cô.

Ngu Từ sững sờ, lại khẽ lắc đầu: “Tôi không ăn thịt cá.”

Lục Nghiêm Kỳ: “Tôi biết cậu không ăn, đã lựa xương cá ra rồi, không bị mắc cổ đâu.”

Cô vẫn như thế, nhắm mắt lại, lắc đầu.

Lục Nghiêm Kỳ buông đũa xuống, nhìn cô, bất lực: “Sao cậu luôn bướng bỉnh như vậy chứ?”

Ngu Từ không nói gì, vẫn nhắm mắt đưa thức ăn vào miệng.

Cô là người bướng bỉnh như vậy đó, lẽ nào anh ta không biết sao?

Bởi vì lúc nhỏ từng say rượu thanh mai, mãi mãi cũng không đụng tới nữa; vì bị mắc xương cá, có thể cả đời không ăn thịt cá nữa.

Người đã từng làm cô tổn thương, cô sẽ nhớ cả đời, không bao giờ tha thứ.

Dường như chú ý để sự tương tác bên này, người bên ngoài nhìn vào sẽ có nhầm tưởng về sự hòa đồng này, Từ Lâm Hà nhân cơ hội nói: “Nhan Nhan vẫn chưa có đối tượng nhỉ, nhà dì cũng không tìm được, chi bằng hai đứa thành một đôi đi, dì thấy cũng khá hợp đó.”

Tần Hoa Nguyệt hùa theo nói: “Vậy không phải đã thân càng thêm thân sao.”

Chú Lục đùa giỡn nói: “Quyết định này, nhà tôi không có ý kiến, phải xem xem Nhan Nhan có đồng ý gật đầu không đã.”

Lục Nghiêm Kỳ cũng xoay đầu qua, ánh mắt hăng hái nhìn cô.

Sau vài cuộc công kích, mọi người đều đợi chờ phản ứng của cô, chiếc đèn pha bên trên đỉnh đầu dường như cũng trở nên sáng rực.

Ban đầu nghĩ rằng nhất định cô vì chịu áp lực, nên cũng phải gật đầu thôi.

Suy cho cùng, điều kiện này, địa vị này ở cả Hàng Thành phải kể đến nhà họ Lục đầu tiên. Càng huống hồ, Lục Nghiêm Kỳ ưu tú như vậy.

Ngu Từ ngước mắt lên, giọng thản nhiên trả lời: “Con có bạn trai rồi.”

Đọc truyện chữ Full