DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 226: C226: Dẫn vợ con đến thăm ông bà nội

Mộ của ông bà nội Tân Lãng được ông bà Tân chọn ở một vị trí đắc địa. Chỗ này cách những ngôi mộ khác một khoảng cách nhỏ, từ vị trí này nhìn xuống có thể nhìn thấy một mảng ruộng lúa vàng rực rỡ.

Phía xa xa là những ngọn núi nhấp nhô.

Tâm nhìn rất thoáng.

Trước khi chọn chỗ này, nhà họ Tân vẫn chưa phá sản. Ông Tân dùng một số tiền lớn cố ý mời thầy phong thủy đến xem huyệt, hơn nữa đã xây huyệt mộ từ trước.

Lúc ấy nhà họ Tân có tiền, ông Tân xây cho cha mẹ của mình ngôi mộ hình mai rùa.

Hai ngôi mộ mai rùa ở gần nhau.

Mỗi ngôi mộ mai rùa đều có đồi nhỏ và sân, hai ngôi mộ nẵm bên cạnh nhau rất tiện cho.

Lúc ông bà cụ qua đời, Tân gia đã phá sản, cho nên lúc tổ chức tang lễ cho hai cụ không có dùng nhiều tiền.

Mộ mai rùa cũng không có xây, mà chỉ đắp một đống đất lên.

Con đường dẫn đến mộ phần không được lát bằng xi măng, nên hai bên đường rất dễ dọc cỏ dại linh tinh.

Mỗi năm khi đến tết thanh minh đều phải dọn dẹp một lúc lâu.

Vài ngày trước, khi biết được Tăn Lãng dẫn cháu. trai cháu gái về, bà Tân cố ý bảo ông Tân đến chặt cây gai và có dại linh tỉnh trên con đường ngắn dẫn lên mộ, tổ tiên trước.

Bởi vì mùa hè mưa nhiều nên cỏ dại mọc lên rất nhanh, lúc tết thanh minh đã chặt một lần, vậy mà hiện tại đã cao lắm rồi.

Nếu trước đó không lên chặt, bây giờ chắc không. có cách nào đi.

Lúc Tân Lãng giúp ông Tần mang đồ tế bái lên đến nơi, bà Tân đang dọn cỏ dại ở trên mộ.

Ông Tân đi tới, nhìn thấy ngôi mộ vẫn chưa tu sửa phần mộ rùa, hốc mắt đỏ lên, nói với Tần Lãng: "Lãng Lãng, lúc ông bà nội con mất, nhà chúng ta phá sản nên vẫn chưa tu sửa phần mộ được."

Bây giờ con có tiền rồi, chúng ta hãy tu sửa lại phần mộ của ông bà nội con cho tốt đi. Như vậy mới là một ngôi mộ viên mãn, có thể phù hộ vợ chồng con và mấy đứa Huyên Huyên.”

Lúc trước khi ông cụ Tân qua đời là lúc nhà họ. Tân phá sản chưa được bao lâu. Trong nhà đúng là nửa đồng tiền cũng không có, vẫn phải đến mượn họ hàng mới có tiền để mai táng.

Bình thường người ta mai táng ít nhất cũng phải mất 30 - 40 ngàn.


Nhà Tần Lãng chỉ có 35 ngàn.

Cũng may trước đó ông Tân đã mua quan tài cho cụ ông cụ bà, bãng không còn tốn nhiều tiền hơn nữa.

Sau này, lúc bà cụ Tân mất, nhà Tân Lãng mới hơi hồi phục lại. Ông Tăn cũng dùng hơn 45 ngàn để làm đám.

Nhưng dù vậy vẫn không có tiền tu sửa phần mộ, vẫn chỉ là mộ đất

Đối với chuyện này, ông Tân cảm thấy rất tự trách. Nghĩ tới lúc trước ông ấy có nhiều tiền như vậy, nhưng đến lúc cha mẹ chết cũng không thể cho bọn họ một lễ tang long trọng.

Càng không có cách nảo tu sửa hai phần mộ cho hoàn thành.

Đây vẫn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng ông ấy.

Tần Lãng biết chuyện này, bởi vì hàng năm mỗi lần đến dịp tết thanh minh tảo mộ. Hẳn đều thấy cha hắn vừa đốt vàng mã, ánh mắt vừa đỏ hoe, còn mẹ hắn thì vỗ vỗ lưng cha. Hai người thì thầm sau này có tiền rồi sẽ chọn một ngày hoàng đạo, tu sửa lại phần mộ của hai cụ lại cho tốt hơn.

“Cha! Chuyện này không thành vấn đề, cha cứ tìm người làm tiền con sẽ chỉ” Tân Lãng nói.

Ông Tần gật đầu.

Bởi vì việc tu sửa mộ phần tốn rất nhiều tiền, trước đó chỉ là xây tạm. Bây giờ muốn tu sửa mộ mai rùa một cách hoàn chỉnh, một cái mộ có thể tốn 50 ngàn, hết thảy cần 100 ngàn là có thể hoàn thành.

Ba năm trước khi bà cụ Tân qua đời, ông Tân có đi tham khảo giá cả. Lúc ấy chỉ tốn hơn 40 ngàn, nhưng hiện tại đã ba năm trôi qua, phí nhân công cũng đã tăng. Cho nên làm hai ngôi mộ sẽ mất khoảng 100 ngàn.

Nghĩ đến việc có thể tu sửa lại mộ phần của cha mẹ cho khang trang hơn, tâm trạng của ông Tần vô cùng tốt.

Trời hôm nay trong xanh, nhưng ánh mặt trời buổi chiều có chút độc hại, nên Tô Thi Hàm buông cái rèm che nắng trên xe đẩy trẻ em xuống.

Mùa hè, trên núi có rất nhiều muỗi.

Vết thương trầy da trên đầu gối ông Tân cũng đã coi như khỏi hẳn, ông cùng Tân Lãng ngồi xổm xuống trước phần mộ. Tân Lãng phụ trách bày thịt, chén rượu, hoa quả và hương nến.

Sau khi bày lễ xong, Tân Lãng ra giúp bà Tân làm cỏ, vì có hai ngôi mộ mà chỉ có một người làm cỏ nên tốc độ rất chậm.

Hai người cùng dọn thì tốc độ nhanh hơn nhiều.

Vũ Đồng và Khả Hinh ngoan ngoãn nằm trong xe đẩy, còn Huyên Huyên thì bắt đầu ê a.


Tô Thi Hàm bế Huyên Huyên ra. Sau khi cậu bé được đưa ra ngoài thì không còn ê a nữa mà hai tay nắm chặt lấy nhau, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.

Hết nhìn bà Tân đang làm cỏ trên mộ, lại nhìn đến Tần Lãng đang làm cỏ ở một ngôi mộ khác, tiếp đó lại nhìn ông Tân đang ngồi xổm thì thào ở bên mộ.

Sau đó cậu bé lại quay đầu nhìn về phía xa xa.

Hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ khác.

Cũng không hề sợ hãi khi có hai ngôi mộ ở đây.

Tô Thi Hàm không hiểu nhiều về những quy tắc tế bái tổ tiên này. Bởi vì mỗi lần đến tết thanh minh, cha mẹ cô đều làm hết, việc của cô chỉ là đến khi thắp. hương rồi lạy ba lạy là được.

Sau khi làm xong cỏ mộ, Tăn Lãng và bàTăn bắt đầu rót rượu vào ly rồi thắp hương và đốt vàng mã.

Sau khi đốt nến thơm rồi kế tiếp mới thắp hương.

Vừa thắp lên thì đã có khói, Tô Thi Hàm một tay bế Huyên Huyên, một tay đẩy xe đẩy của Vũ Đồng sang hướng khác để tránh khói.

Bà Tân cũng giúp đỡ kéo xe đẩy của Huyên Huyên và Khả Hinh sang chỗ không có khói.

Sau đó bà lại chọc Huyên Huyên: “Huyên Huyên! Cháu không ngoan ngoãn năm yên trong xe đẩy lại muốn ra đây nhìn, lòng can đảm của Huyên Huyên nhà chúng ta cũng lớn quá rồi nha”

Sau khi trêu đùa Huyên Huyên xong, bà khuyên Tô Thi Hàm nên để cậu bé vào trong xe đẩy.

Đây là khu mộ, vẫn không nên để mấy đứa bé nhìn nhiều.

Đợi đến khi tế bái thì dẫn bọn nhỏ ra lạy ba cái là được.

Tô Thi Hàm đặt Huyên Huyên về lại xe đẩy trẻ em, có lẽ cậu nhóc cảm thấy chơi vậy cũng đủ rồi. Cho nên khi bị đặt về xe đẩy cũng không ê a nữa.

Tần Lãng vừa đốt vàng mã cho ông bà nội vừa. hồi tưởng lại lúc bản thân còn nhỏ, ông bà Tân rộn chuyện làm ăn nên không có thời gian chăm sóc hắn, đều là ông bà nội nuôi hẳn lớn lên.

Có gì ngon, bà nội đều sẽ để phần cho hẳn


Còn đan giày, khăn quàng cố và mũ cho hắn.

Lúc hắn năm tuổi, có một lần hắn và ông nội ra tò mò mà hẳn đi lạc, khiến ông nội phải vất vả đi tìm hắn khắp nơi. Hai người già đến thành phố lớn như Thượng Hải để chăm sóc cháu trai, cho nên vẫn chưa quen được cuộc sống ở nơi này, người thì nhiều nhưng cháu trai thì không thấy đâu.

Lúc đó ông nội Tân Lãng ngoại trừ việc gọi lớn tên cháu trai ra thì không biết phải nên làm thế nào. nữa.

Bởi vì lúc đó cũng chả có điện thoại.

Cuối cùng ông nội Tân Lãng phải mượn loa của cửa hàng bán thuốc diệt chuột, vừa chạy khắp nơi vừa gọi. Tân Lãng chạy đi xem mấy con vật nhỏ, nghe thấy tiếng ông nội gọi mới chạy đến trước mặt ông cụ. Lúc đó ông nội mừng rỡ ôm lấy hẳn mà khóc tại chỗ.

Từ đó về sau mỗi lần ông nội dẫn ra ngoài đều nhìn chấm chẵm hắn, có một lần vì mải quan sát hẳn mà không chú ý, suýt chút nữa bị xe đụng.

Bây giờ nhớ lại chuyện lúc đó, hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nếu như lúc đó ông nội không tìm được hắn, xác suất lớn là hắn sẽ bị bọn buôn người bắt cóc. Bởi vì khi đó có rất nhiều kẻ buôn người.

May mà ông nội vẫn tìm được hẳn.

Bây giờ, hẳn có tiền đồ rồi, có thể kiếm nhiều tiền nhưng ông bà nội đã qua đời, không thể hưởng phúc được nữa.

Nghĩ vậy, hốc mắt hẳn đỏ lên.

"Oa oa..." Vũ Đồng đột nhiên khóc lớn.

Bà Tân vỗ vỗ bả vai Tần Lãng, ý bảo hẳn đến chăm sóc bọn nhỏ.

Lúc Tăn Lãng đứng dậy đi vẽ phía bọn nhỏ, Tô Thi Hàm đã bế Vũ Đồng lên tay.

Nhưng mà không dỗ được cô nhóc, cô nhóc vẫn khóc mãi không ngừng.

"Để anh bế con cho." Tân Lãng nói với Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm đưa Vũ Đồng cho Tần Lãng bế, lúc. ngẩng đầu lên thì thấy hốc mắt Tân Lãng phiếm hồng. Cô ngạc nhiên, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.

Cô nhìn về phía phần mộ, không nói gì

Sau khi Vũ Đồng được baba ôm vào ngực, được. baba vỗ về nên tiếng khóc nhỏ dần.

Bế đi một vòng thì nín hẳn.

Tần Lãng đặt Vũ Đồng vẽ lại xe đẩy trẻ em, sau khi che chản kĩ cho con, Tô Thi Hàm kéo tay hắn,

Hân ngẩng đầu lên nhìn, thấy ánh mắt Tô Thi Hàm nhìn hẳn vô cùng kiên định.


“Tần Lãng! Nếu anh muốn khóc, em có thể cho. anh mượn bờ vai”

"Anh... sao lại khóc..." Tuy nói vậy, nhưng khi nghe mấy lời của Tô Thi Hàm, Tần Lãng mới phát hiện ra giọng nói của hắn khàn khàn.

Tô Thi Hàm chủ động ôm lấy Tân Lãng, vỗ nhẹ lưng hẳn, âm thanh vừa an ủi vừa trấn an: “Tần Lãng! Mặc dù ông bà nội của anh đã qua đời. Nhưng mà anh còn có cha mẹ, có em, có Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh mà”

“Bọn em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Tân Lãng nghe mấy lời này của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm xúc bi thương lúc nãy cũng đần tan biến đi. Hản không đáp nhưng lại ôm chặt lấy Tô Thi Hàm,

Hai người ôm nhau một lúc lâu, sau khi điều

chỉnh tốt tâm trạng, mới buông Tô Thi Hàm ra.

Ông bà Tân đốt vàng mã xong thì cũng đã đến lúc dâng hương rồi

Bà Tân đến trông bọn nhỏ để Tân Lãng và Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên đi qua.

Tăn Lãng ôm Huyên Huyên, còn Tô Thi Hàm đốt ba nén hương rồi nhét vào tay Huyên Huyên để cậu bé cầm lấy. Sau đó cô dẫn Huyên Huyên chắp tay vào nén hương tránh cho cậu bé bị bỏng.

Hai người họ phối hợp, bế Huyên Huyên thắp hương và lạy ông bà nội Tần Lãng ba lạy.

Lúc tế bái, ông Tân đứng bên cạnh nói chuyện.

“Cha, đây là con trai lớn của Lãng Lãng là Tần Huyên. Cha phải phù hộ cho thẳng bé khỏe mạnh mau lớn, tương lai đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, cả đời bình an."

“Mẹ, đây là con trai lớn của Tân Lãng là Tần Huyên. Mẹ phải phù hộ cho thẳng bé khỏe mạnh mau lớn, tương lai đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, cả đời bình an.

“Tân Lãng và Tô Thi Hàm lại lần lượt bế Vũ Đồng và Khả Hinh qua, cha Tăn lăn lượt giới thiệu cháu gái nhỏ với ông bà nội Tân Lãng, đồng thời cầu xin ông bà nội phù hộ cho bọn nhóc.

Sau khi bọn nhỏ bái lạy xong thì đến lượt Tân Lãng tế bái, sau đó dẫn Tô Thi Hàm đến tế bái. Hẳn giới thiệu Tô Thi Hàm với ông bà nội Tân Lãng.

Ông Tân nói với hai ông bà về thời gian tổ chức tiệc đính hôn của hai người.

Nói cho hai ông bà biết gần đây gia đình có rất nhiều chuyện vui, đều nhờ có hai ông bà phù hộ.

Sau khi tế bái xong, họ thu dọn đồ đạc, dập lửa, đảm bảo lửa được dập xong hắn rồi mới xuống núi.

Cũng giống lúc đi lên, Tân Lãng phải chạy tới chạy lui mấy lần.

Ông Tân mong chân của mình nhanh chóng khỏi, để dù đi chơi hay muốn làm gì cũng tiện hơn, con trai ông cũng không phải mệt mỏi như vây nữa.


Đọc truyện chữ Full