DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 225: C225: Truyền thống tốt đẹp này của nhà họ tần phải được kế thừa

Tân Vĩnh Thắng hài lòng, tâm trạng tốt nên huýt sáo một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.

Tần Lãng ở dưới lầu đang mời ông bà Tân xuống ăn cơm.

Ông bà Tân nhìn thức ăn đầy bàn, cho dù là hình thức hay mùi hương đều không tệ.

Nhất là ông Tân là người chuyên nghiệp, sau khi ngồi vào bàn ăn đã lập tức nhịn không được cäm đũa gắp một miếng thịt bò.

Sau khi nhấp nháp xong, ông ấy giơ ngón cái về phía Tân Lãng: "Lãng Lãng! Tay nghề nấu ăn này của con còn tốt hơn so với cha đây.”

Bà Tân nghe ông Tần nói vậy, cũng vội vàng cầm đũa gắp một miếng thịt nếm thử. Sau khi ăn xong, đôi mắt tràn đầy phấn khởi, khen tay nghề nấu ăn của Tân Lãng thực sự là cực kì tốt.

Hôm qua con dâu nói Tần Lãng ở một bên hướng dẫn, hóa ra lời này không phải cố ý thổi phồng Tần Lãng mà lại là sự thật!

Trình độ nấu ăn của con bà vậy mà lại tốt đến thế.

So với người đã làm đầu bếp mấy chục năm như ông Tân còn ngon hơn.

Ông bà Tân cảm thấy con trai nhà mình sau hai kỳ học đại học, đã có sự thay đổi rất lớn.

Con trai trở nên tài giỏi hơn.

Chuyện này, giống như là bật hack trong cuộc sống vậy!

Hai người còn cảm thấy có chút gì đó không chân thực.

"Đau... đau.. Ông Tăn kêu lên một tiếng đãy đau đớn.


Bà Tân lúc này mới buông lỏng tay ra, nói:" Đúng là thật, không phải đang nằm mơ.”

Bà ấy véo đùi ông Tân, ông Tân kêu lên đầy đau đớn, cho nên chuyện con trai làm ra đồ ăn ngon như vậy không phải đang nằm mơ.

Tất cả những chuyện này đều là thật, con trai nhà mình không chỉ có vợ con. Mà lại còn thông thạo điêu khắc gỗ, trình độ nấu ăn cũng là trò giỏi hơn thầy.

“La Tĩnh! Không phải bà muốn mưu sát chồng đấy chứ?" Tân Viễn lấy tay xoa xoa đùi mình, nhưng. các khớp ngón tay của ông ấy vẫn chưa lành, xoa xoa một lát thì ngay cả tay ông ấy cũng đau.

Trong khoảng thời gian ngắn đó ông chỉ có thể nhe răng trợn mắt chịu đựng đau đớn mà không thể làm gì khác.

Bà Tân cười xấu hổ, vừa xoa xoa chân giúp ông Tân, vừa giải thích: Không phải đây là thói quen của tôi sao?"

"Thói quen này của bà cũng tốt thật đấy” Ông Tân bình luận.

Tân Lãng thấy cha mẹ vừa liếc mắt đưa tình vừa rải cầu lương thì nói với Tô Thi Hàm: "Thi Hàm! Nếu ngày nào đó em cảm thấy mình đang năm mơ, muốn véo ai đó thì cũng đừng véo bản thân mình mà hãy véo anh này. Đây là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng ta, nhất định phải kế thừa."

Tô Thi Hàm nghẹn cười, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vùi đầu ăn cơm trong bát của mình.

Ông Tần tức giận lườm Tân Lãng: "Thằng nhóc. thối nhà con, dám chê cười cả cha mình đúng không?”

Tần Lãng trợn tròn mắt, vẻ mặt vô tội: "Thật sự không có mà, cha! Con đây là đang kế thừa truyền. thống tốt đẹp của nhà chúng ta đấy chứ!”

Huyên Huyên đang năm trong xe đẩy trẻ con bông nhiên nở nụ cười "khanh khách".

Cậu bé vừa cười, mọi người trong nhà đều vui vẻ.

Bà Tân trực tiếp cười lớn, Tăn Lãng cũng cười mà Tô Thi Hàm nghe thấy tiếng cười của mọi người, cô cũng không cố nhịn nữa. Có điều, cô vẫn chịu đựng một chút, không cười quá lớn tiếng.

Cười cũng có tính lan truyền, do đó Vũ Đồng và Khả Hân cũng cười theo.

Trong nhà vang lên tiếng cười, ông Tần nhìn thấy. tất cả mọi người đều nở nụ cười, ông cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Ngoại trừ nuông chiều còn có thể làm gì khác đây?

Bữa cơm này Tân Lãng tự mình xuống bếp, nấu. rất nhiều đồ ăn. Mà Tô Thi Hàm đã vài ngày không ăn cơm Tần Lãng nấu, hôm nay ăn nhiều hơn mọi khi.

Cơm nước xong xuôi, cô phải vịn thắt lưng mà đi.

"Tần Lãng! Ngày mai vẫn nên để em nấu cơm thôi.” Tô Thi Hàm vừa đi lại trong phòng khách để tiêu cơm vừa nói với Tần Lãng.

"Sao thế?”

"Anh xem! Em đi thành như vậy luôn rồi” Tô Thi Hàm chỉ vào chính mình.

Tân Lãng cười nói: "Vậy em ăn ít một chút.”


"Ai bảo anh nấu đồ ăn ngon như vậy chứ, muốn ăn ít một chứt cũng khó” Lúc trước khi về đến trong. nhà của Tần Lãng, cô còn ăn ít một chút. Nhưng đần dần cô lại ăn nhiều hơn.

Vì mỗi lần ăn cơm bà Tân đều khuyên cô ăn nhiều một chút, sau đó bà Tân lại cố ý gắp cho cô đồ ăn cô thích, đăn đần cô đành phải ăn nhiều.

Lúc trước khi còn ở nhà, không ai giống như bà Tần dặn cô ăn nhiều như vậy. Cô vẫn có thể khống chế khẩu phần ăn của mình.

Mặc dù đang trong thời kỳ cho con bú, nhưng cũng sợ mình ăn nhiều không chỉ không dễ dàng tiêu hóa mà còn dễ béo phì

Mấy ngày nay, đoán chừng cô phải béo lên một hai kí rồi.

Tân Lãng cười nói: "Không cần cố! Ăn đủ no là được, em vẫn còn gầy lắm, ăn nhiều thêm ít thịt mới có chút hấp dẫn."

Tô Thi Hàm không tin nhìn Tân Lãng: "Còn muốn em có thêm chút thịt nữa sao?"

“Tất nhiên rồi, mập mạp một chút mới đáng yêu.”

"Không cảm thấy như vậy rất béo sao?"

"Vậy thì sao? Đó gọi là mập mạp đâu gọi là béo.

Ai dám nói em béo, anh đập cho người đó một trận." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thi Hàm đỏ bừng lên, xấu hổ nói: "Tần Lãng! Anh nói nhỏ một chút, Dì và Chú còn chưa đi ngủ đâu."

“Không sao, hai người họ vừa cho chúng ta ăn cơm chó, chúng ta cũng phải đáp trả lại chứ”

Đêm nay, lúc Tần Lãng dẫn Tô Thi Hàm và bọn nhóc đi dạo, còn đặc biệt đi một chuyến đến studio, nhìn ảnh chụp và album ảnh.

Trùng hợp là nhiếp ảnh gia đã ở đây, còn là một nữ nhiếp ảnh gia. Cô ấy thể hiện trình độ của mình bằng cách chụp một tấm ảnh của ba đứa nhóc cho. Tần Lãng và Tô Thi Hàm xem.

Tô Thi Hàm sau khi cùng Tần Lãng xem ảnh, cảm thấy không tệ, cái trình độ chụp ảnh này không thua kém gì so với những nhiếp ảnh gia nổi tiếng ở Quảng Châu.

Tần Lãng bảo đối phương đem album mẫu ra xem.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp Tãn Lãng mới phát hiện ra, hóa ra thành phố Thiệu lại có nhiều cảnh đẹp như vậy, lại có thể chụp được bức ảnh đẹp đến vậy.


Hai người bàn bạc một lúc, chọn một gói chụp. hình có giá 2,888 tệ, chụp ở ba địa điểm. Một chỗ trên núi, một chỗ là khu vườn cá nhân với phong cách cổ kính và một chỗ ở ven hồ.

Tổng cộng ba bộ quần áo, chụp trong một ngày là xong.

Sau khi chụp xong, trong vòng hai ngày có thể chỉnh xong 18 tấm ảnh, số ảnh còn lại sẽ tiếp tục chỉnh sửa trong vòng nửa tháng nữa, tổng cộng là 58 tấm.

Còn được tặng thêm một khung ảnh lớn, ba khung ảnh trung bình bằng gỗ và hai giá đỡ thủy tỉnh và một album bằng da.

Tô Thi Hàm cảm thấy vô cùng có lợi, nguyên bộ. ảnh này nếu chụp ở bên thành phố Tam Á thì ít nhất cũng phải tốn 18,888.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người trả trước 200 tệ tiền đặt cọc. Sau đó hẹn thời gian quay chụp là ngày 20, cũng chính là ngày kia.

Sau khi ký hợp đồng xong, Tân Lãng và Tô Thi Hàm dẫn theo ba đứa nhỏ về nhà.

Sáng hôm sau, ông Tân bảo Tân Lãng dẫn Tô Thỉ Hàm và ba đứa nhỏ đến thăm ông nội và bà nội của Tần Lãng.

Tần Lãng đồng ý.

Bà Tân đã sớm chuẩn bị xong tiền giấy và hương nến, bà Tăn lại đến phòng bếp xử lý một miếng thịt ba chỉ. Nhân lúc buổi chiều trong cửa hàng không bận chuyện gì, bà nhờ Tiểu Ngô trông coi cửa hàng để cả nhà họ lái xe đến mộ của ông và bà nội Tần Lãng.

Mộ ở trên núi nhưng có thể lái xe đến đó, tuy nhiên phải đi qua một con đường dốc.

Tân Lãng mang theo ba chiếc xe đẩy của trẻ em cho vào cốp, Tô Thi Hàm bế Khả Hinh, bà Tân bế Vũ Đồng, còn ông Tân ngồi trên xe chăm sóc Huyên Huyên đang ngồi ở ghế dành cho trẻ em.

Sau khi lên núi, Tần Lãng lại lăn nữa đi xuống bế Huyện Huyên lên. Tiếp đó thì đỡ ông Tân cùng mang theo đồ để tế bái.


Đọc truyện chữ Full