DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 213: C213: Hai mươi triệu

Cha mẹ Tần Lãng nghe lời này thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì Tân Lãng không nói chuyện này với bọn họ.

Bây giờ đang ở trên đường cũng không tiện xem video, bà Tân chỉ nhìn thoáng một chút lập tức đưa điện thoại lại cho Tô Thi Hàm, cười nói: "Đi thôi! Chúng ta về nhà trước, về nhà rồi xem trên TV”

"Vâng ạ” Tô Thi Hàm cười gật gật đầu.

Ở bên này, sau khi Tân Lãng nói chuyện với Lương Quảng Lai thì đã hiểu rõ những yêu cầu của ông ấy. Ông cụ Lương rất thích hý kịch { Tam Anh Chiến Lữ Bố } trong ( Tam Quốc }

Tân Lãng đề nghị điêu khắc một bức { Tam Anh Chiến Lữ Bố) chọn hình tròn, người Trung Quốc đều thích hình tròn. Làm quà tặng trong lễ mừng thọ 70 tuổi của cụ Lương rất thích hợp, ngụ ý là cát tường,

Lương Quảng Lai nghe xong, trong đầu cũng phác họa được một chút, sau đó vỗ bàn một cái nói: "Tuyệt vời! Đến lúc đó nhất định cha của tôi sẽ thích thọ lễ này!"

"Được! Ông chủ Tân, cứ quyết định như vậy đi, làm một bức điêu khắc gỗ { Tam Anh Chiến Lữ Bố } Kích thước cụ thể, thiết kế bản thảo cậu cứ quyết định, tôi tin tưởng ánh mắt của ông chủ Tần."

"Ông chủ Tần, giá tiền tùy cậu quyết định."

Trong đầu Tân Lãng tính toán, làm xong tác phẩm này ít nhất phải mất ba tháng. Hơn nữa cần mua một khối gỗ lim chất lượng cao.

Không được hai triệu, vậy thì sẽ không có lời.


Khoảng thời gian này hần cũng đang thiếu tiền, hơn nữa thị trường điêu khắc gỗ lại nhỏ bé.

Cho nên, hẳn giơ lên hai ngón tay.

Lương Quảng Lai cực kỳ hào phóng vỗ bàn một cái nói: "Được! Hai mươi triệu, cứ quyết định như vậy đi! Gỗ tôi sẽ cung cấp, tôi sẽ đưa cho cậu Tần trước hai triệu tiền đặt cọc. Chờ cậu Tân thiết kế xong bản thảo, lúc bắt đầu khởi công thì tôi sẽ đưa thêm hai triệu ứng trước cho cậu. Sau khi tác phẩm hoàn thành được 50% tôi sẽ trả tiếp sáu triệu. Sau khi hoàn thành toàn bộ tác phẩm, tôi sẽ giao nốt số tiền còn lại. Ý của cậu thế nào?"

Đúng lúc này, chủ nhà hàng Lữ Kỳ Kiệt cũng là học trò của ông Tân mang bánh ngọt vào phòng cho mấy người Lương Quảng Lai.

Đây vốn là chuyện của nhân viên phục vụ, nhưng vừa rồi hẳn nghe người phục vụ nói Tân Lãng làm điêu khắc gỗ, có người đặc biệt đi từ Thượng Hải đến đây tìm Tân Lãng để nhờ điêu khắc.

Hắn lo Tân Lãng bị người khác lừa nên đích thân đưa bánh ngọt vào, không ngờ lại nghe được cái này.

Không nghĩ tới lại nghe được quả dưa lớn như vậy.

Sau khi đưa bánh ngọt, hắn lập tức đi ra ngoài, vừa quay lại phòng bếp ông vội vàng gọi điện thoại cho ông Tân, nói những gì vừa nghe được với ông.

"Thầy, đầu tiên phải để cho Lãng Lãng độc lập ký hợp đồng, con sẽ tìm người hỏi thăm một chút về những trường hợp như vậy. Người ta cung cấp gỗ, lại ra giá đến 20 triệu, còn đặt cọc tiền trước. Đã đưa tiền cọc là không thể hủy, chuyện này đối với Lãng Lãng rất tốt. Nếu mà là tiền cọc để đặt bàn tiệc thì có thể hủy, nhưng cái này là đối phương cung cấp gỗ cho Lãng Lãng. Đến lúc đó Lãng Lãng không may làm hỏng gỗ của người ta, khi đó sẽ phải trả lại tiền cọc còn phải đền cả tiền gỗ, vậy thì xem như chúng ta phải chịu thiệt rồi."


"Thầy, chúng ta nhất định phải tìm luật sư làm một bản hợp đồng chính quy. Cái này đối với Lãng Lang rất có lợi, đây chính là đơn hàng 20 triệu tệ. Nếu thành công thì tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng mà sợ là có người giở trò! Bây giờ có rất nhiều loại người như vậy!

Bây giờ các chiêu trò của bọn lừa đảo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cao minh. Bọn hò vừa lách được luật pháp vừa chuẩn xác đánh vào tâm lý của con người.

Ông Tần nghe xong cũng giật mình, 20 triệu tệ! "Được! Tiếu Lữ, thầy biết rồi" Ông Tân nói.

Lúc này Tần Lãng và Lương Quảng Lai cũng đã bàn bạc xong, Lương Quảng Lai chuẩn bị chuyển tiền trước cho Tân Lãng để chắc chắn. Ông sợ lúc đó Tăn Lãng bận rộn sẽ không chịu tiếp nhận đơn hàng của ông.

Mặc dù Tần Lãng còn ít tuổi, chỉ mới hơn 20 tuối Thế nhưng hắn là người cẩn thận. Bởi vì hân chuẩn bị ra giá 2 triệu, không ngờ đối phương lại hiểu lăm thành 20 triệu.

Cho nên hắn nói rõ ràng với Lương Quảng Lai, chiều hôm nay còn có việc muốn làm.

Lương Quảng Lai và Tân Lãng trao đổi số điện thoại, ông nói mình đang ở khách sạn Ôn Đức Mỗ, nếu cần có thể tùy thời liên hệ.

Tần Lãng gật đầu, sau đó Tân Lãng lái xe chuẩn trở về. Mới vừa khởi động xe thì ông Tần đã gọi điện thoại tới.

Sau khi hỏi rõ, Tân Lãng báo cho ông Tân là hôm nay không ký hợp đồng đợi ngày mai sẽ bàn bạc lại.


"Lãng Lãng! Đơn hàng 20 triệu, ông ấy còn cung cấp gỗ, còn đặt cọc tiền trước. Nếu không may làm hỏng gỗ hoặc không đạt hiệu quả như người ta mong muốn, ông ấy có bắt chúng ta phải bồi thường không?"

“Lãng Lãng! Trên lĩnh vực kinh doanh, chuyện người lừa ta gạt có rất nhiều. Hôm nay con làm rất đúng, tạm thời chưa đồng ý vội, ngày mai lại bàn. Đợi lát nữa cha sẽ gọi điện cho bạn của cha ở Thượng Hải, ông ấy là luật sư, sẽ giúp chúng ta làm một phần hợp. đồng chính thức. Trong hợp đồng sẽ ghi rõ quyền lợi và nghĩa vụ của con, để ngày mai con bàn bạc lại với khách hàng."

Tần Lãng nói: "Được ạ! Con đang lái xe, Cha đợi lát nữa con về đến nhà lại nói tiếp ạ."

"Được."

Chỉ một lát sau, Tần Lãng đã vẽ đến nhà.

Cả nhà ngồi ở phòng khách bàn bạc chuyện này.

Hai mươi triệu, đây thực sự là một con số lớn!

Cho dù là với nhà họ Tăn trước kia thì đây cũng là một vụ mua bán lớn, đối với nhà họ Tô cũng vậy. Cho nên tất cả mọi người đều nghiêm túc bàn bạc chuyện này.

Cả nhà đều hy vọng đơn hàng này là thật, có thể thành công. Thế nhưng mà họ cũng muốn tránh việc bị lừa gạt nguy hiểm.

Tô Thi Hàm hỏi tình huống cụ thể của Lương Quảng Lai, sau khi biết Lương Quảng Lai là người thành phố Trung Sơn Tỉnh Quảng Đông, cô nói: “Con sẽ gọi điện thoại cho cha con, nhà ông nội của con cũng ở Trung Sơn. Nhà này họ Lương, mà Lương Quảng Lai này có thể ra 20 triệu mua một bức điêu khắc gỗ để làm quà mừng, vậy ông ấy hẳn là cũng là người có bản lĩnh.”

"Con sẽ nhờ cha con hỏi thăm một chút.”


Cha mẹ Tân Lãng nghe xong lời này thì vui vẻ gật đầu.

Lúc trước Tần Lãng làm điêu khắc hạch đào, không bán cho Lâm Tiêu mà bán cho chủ nhà cho thuê cửa hàng. Ngoài ra còn bán cho giáo viên ở trường học, đều là người quen biết. Ngoại trừ đơn hàng của Lâm Tiêu, hai đơn hàng còn lại đều là bán ra thành phẩm, rất đơn giản, không cần cân nhắc nhiều.

Mà Lương Quảng Lai là điêu khắc gỗ theo yêu cầu, thời gian hoàn thành dài và giá cả cũng cao. Nếu nắm rõ tình huống của Lương Quảng Lai vậy thì càng tốt hơn,

Tần Lãng cũng gật đầu, cảm thấy chủ ý này không tồi.

Tô Thi Hàm gọi điện thoại cho Tô Vĩnh Thắng, nói với Tô Vĩnh Thẳng chuyện bên này. Cô nói rõ cho ông chuyện đơn hàng 20 triệu và người tên Lương Quảng Lai.

Tô Vĩnh Thắng nghe con gái nói xong thì rất ngạc nhiên, lớn tiếng hô: "Cái gì??? 20 triệu? Lương Quảng Lai tìm Tân Lãng yêu cầu làm một bức điêu khắc gỗ 20 triệu?"

"Cha, chaa biết Lương Quảng Lai sao?"

"Biết chứ! Ông ấy là người trong thôn chúng ta, nhưng mà bình thường hiếm khi gặp nhau. Cha của ông ấy và ông nội con thì gặp nhau nhiều hơn, nhưng mà Lương Quảng Lai đúng là làm ăn kiếm được rất nhiều tiền. Ông ấy nói sắp đến đại thọ 70 tuổi của ôngcụ Lương cũng là thật, cuối năm nay chính là đại thọ 70 tuổi của ông cụ Lương. Các con sắp xếp thời gian trở về, lúc đó cha muốn mang hai đứa đi tham dự."

Tô Vĩnh Thẳng nói đến đây, vui vẻ kích động nói: “Con chờ một chút, cha đi gọi điện thoại cho Lương Quảng Lai.”

"Nhà ông ấy đều là người rất chính trực, lần này còn đặc biệt từ Thượng Hải chạy đến thành phố Thiệu tìm Tiểu Tần, chắc hẳn thật lòng muốn mời Tiểu Tân điêu khắc một bức.”

"Dù sao tài năng của Tiểu Tần cũng bày ra đó, còn lên tiết mục « Thế Giới Sưu Tâm » của OOTVI Lúc nói lời này, Tô Vĩnh Thắng nói đến đặc biệt lớn tiếng, cố ý để cho Tô Kiến Định đang ở trong phòng khách nghe thấy.


Đọc truyện chữ Full