DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 126: C126: Thất đức

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020

Hôm sau, Thái tử thượng triều giám quốc.

Các đại thần đã sớm chờ ngoài điện, thấy phía trước là Hàn Vương đã lâu chưa lộ mặt. Chúng thần trong lòng sáng tỏ, hôm qua bệ hạ tuyên bố cho Thái tử giám quốc, Hàn Vương là phụ tá đại thần. Hàn Vương tuân chỉ là vì Thái tử. Chân Hàn Vương không tốt nên không ra ngoài khiến sắc mặt so với người bình thường trắng hơn nhìn khá xanh xao. Nếu đứng thẳng thì không khác người thường nhưng khi đi đường thân mình nghiêng một bên. Trừ phi trong triều có đại sự nếu không cũng không ra khỏi cửa. Hàn Vương thế tử là Kỳ Hoành đỡ cha, chờ khi cửa điện mở, hai cha con nhập điện.

Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020

Thái tử thấy Hàn Vương liền đứng dậy hành lễ của vãn bối. Hàn Vương làm lễ quân thần. Hồ đại học sĩ lúc làm lễ quân thần trong lòng hối hận không thôi. Sớm biết như thế, trước đó không nên quá cẩn thận, do do dự dự quan vọng. Từ xưa phú quý khó trung cầu, nếu lúc đó vực tinh thần hăng hái đem nữ nhi đưa vào Đông Cung thì hiện tại đã nắm chắc thắng lợi, hà tất chờ tới bây giờ.

Bất quá trước mắt cũng không muộn, vị trí Thái tử đã ổn, các đại thần trong kinh ai có nữ nhi cũng đều động tâm tư, chưa chắc có thể đến phiên cháu gái ông ta. Nhưng họ đã sớm thân với Thường Viễn Hầu phủ, Thái tử phi tuy không được sủng lại là chính phi. Nàng ta có quyền quyết định chọn Thái trắc phi, có tầng quan hệ này cháu gái ông ta vẫn là có cơ hội lớn để vào Đông Cung.

Hồ đại học sĩ nghĩ sau khi hạ triều sẽ bảo phu nhân đến Thường Viễn Hầu phủ thăm hỏi.

Thái tử ngồi bên phải long ỷ nhìn xuống chúng thần. Long ỷ kim quang uy nghiêm chỉ cách hắn một bước, cảm xúc hắn mênh mông cuồn cuộn. Một ngày nào đó, hắn sẽ ngồi ở chỗ đó, hưởng thụ cảnh triều thần quỳ lạy.

Khoảng thời gian trước có cùng phụ hoàng xử lý qua một ít việc trong triều, giờ đột nhiên nhậm mệnh giám quốc lại luống cuống tay chân.

Đầu tiên là Hàn Vương tham chiết, thái giám trình lên cho Thái tử, Thái tử vừa thấy, chợt biến sắc.

"Hoàng thúc, ngài đây là có ý gì?"

"Thái Tử điện hạ, ý tứ thần rất rõ ràng. Người thất đức thì không xứng làm trữ quân. Người thần nói là Thái Tử điện hạ!"

Chúng thần kinh hô, Hồ đại học sĩ vừa rồi còn đi vào cõi thần tiên giờ thoát mộng đẹp bay vào ác mộng. Ai cũng không biết Hàn Vương nhắc tới chuyện gì? Các đại thần châu đầu ghé tai khe khẽ nghị luận.

Thái tử nhéo sổ con, thở đều mấy hơi:

"Hoàng thúc lời này từ đâu mà nói, cô làm gì thất đức?"

"Dâm loạn thê thần tử, không màng cương thường, chính là thất đức!"

Chúng thần ồ lên, tiếng nghị luận lớn hơn nữa. Hồ đại học sĩ âm thầm cảm thấy may mắn, đai buộc trán đầy mồ hôi lạnh. Thường Viễn Hầu híp mắt làm như suy tư cái gì đó.

"Hoàng thúc!" Thái tử tức giận, đứng lên: "Ngài có biết chính đang nói gì không?"

"Thần đương nhiên biết. Thần xin hỏi Thái tử, gần nửa năm nay Thái tử có từng đến chùa Cảm Quang?"

Thái tử khẩn trương nói:

"Không sai, cả thiên hạ đều biết. Phụ hoàng và cô cùng hoàng đệ đều từng ở chùa Cảm Quang trồng cây. Tuy rằng cây cô trồng không còn sống, nhưng cây phụ hoàng và hoàng đệ sinh cơ bừng bừng. Phụ hoàng triều vụ bận rộn, cô nếu rảnh sẽ thay phụ hoàng đến chùa chăm sóc cây non."

"Chỉ sợ Thái tử là mượn cớ chăm sóc cây non, làm việc cẩu thả đi? Đoạn thị Phượng Nương ở chùa Cảm Quang nửa năm, Thái tử chẳng lẽ không phải là lén đi tìm nàng ta sao?"

Lời này khiến Thường Viễn Hầu cả kinh ngẩng đầu lên, các đại thần khác càng vùi đầu xuống thấp. Thái tử cùng Đoạn Phượng Nương mấy năm trước bọn họ có nghe nói, khi đó Đoạn Phượng Nương thường xuất nhập cung, được Hoàng Hậu sủng ái. Bọn họ có nghe phu nhân trong nhà nói Hoàng Hậu chắc có ý đem Đoạn Phượng Nương cho Thái tử. Khi đó Hoàng Hậu đối với Đoạn Phượng Nương sủng ái thế nào tất cả mọi người đều xem ở trong mắt, thậm chí còn phá lệ phong nàng ta làm huyện chủ, mọi người đều đoán Hoàng Hậu muốn nâng thân phận Đoạn Phượng Nương để nàng ta cùng Thái tử xứng đôi. Khi đó trong kinh không ít người động tâm tư đến Đông Cung ngay cả Thường Viễn Hầu cũng ở một bên nghe ngóng.

Sau đó Hoàng Hậu lại đem Đoạn Phượng Nương tứ hôn cho Bình gia, bệ hạ lại đem Bình tiểu thư gả cho Thái tử. Cho nên mới không có người nào nghị luận chuyện Thái tử cùng Phượng Nương.

Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020

Hàn Vương lại ngay lúc này nhắc tới Đoạn Phượng Nương, các đại thần dù hoài nghi cũng không dám vọng nghị nên chỉ có thể cúi đầu.


"Hoàng thúc! Ngài sao lại có thể chẳng phân biệt thị phi? Đoạn Phượng Nương là thê tử của Bình Triều, Bình Triều là thư đồng của cô, mỗi lần cô đến chùa Cảm Quang Bình Triều đều đi cùng. Cô thông cảm cho bọn họ phu thê li biệt nên cho phép Bình Triều đi thăm thê tử, như thế nào lại biến thành cô cùng Đoạn Phượng Nương lén gặp gỡ?"

"Thái Tử điện hạ nói không thật lòng, Bình Triều đi theo là không giả nhưng hắn là thư đồng, mỗi tiếng nói hay cử động đều do ngài sai sử. Hắn là thần, ngài là quân, ngài muốn thê tử hắn, hắn cũng không dám nhiều lời nửa câu. Nếu không phải là không thể nhịn được nữa thì khắp thiên hạ nào có nam nhân nào thừa nhận mình bị uất ức."

Thái tử nheo mắt, chậm rãi ngồi xuống. Hắn nghe ra ý Hàn Vương, chẳng lẽ Bình Triều ở trước mặt người khác nói gì đó?

Không, sẽ không.

Bình Triều sẽ không biết, mình mới là chủ tử của hắn. Hơn nữa khi mình cùng Phượng Nương gặp mặt, Bình Triều đều canh giữ cách đó không xa, nếu thật có người hỏi chỉ có thể nói là Bình Triều cùng Phượng Nương gặp nhau.

Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020

Tâm thái tử vững vàng lại, với nghĩ mình đã từng hứa hẹn với Bình Triều, Bình Triều hẳn là sẽ không phản bội hắn. Dù là Bình Triều đứng ra làm chứng hắn cùng Phượng Nương ngoại tình, lời vu khống đó ai sẽ tin tưởng chứ? Phượng Nương là một phụ nhân, nếu thất trinh là chuyện hết sức bình thường, ai biết người nam nhân đầu tiên là hắn chứ?

Hắn nghĩ vậy liền thẳng lưng đón ánh mắt Hàn Vương. Một tiểu thái giám nhanh chóng rời đi bẩm báo cho Kỳ Đế.

Hàn Vương nhìn thẳng Thái tử, hai người đối diện nhau một hồi, Thái tử không được tự nhiên nháy mắt nói

"Hoàng thúc là từ nơi nào nghe nhàn thoại đó, cô tự hỏi mình cùng Bình Thiếu phu nhân thanh thanh bạch bạch cũng không sợ người khác lên án. Vậy hoàng thúc không ngại nói cho cô nghe người nghe nói chuyện đó ở đâu?"

"Thái Tử điện hạ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Thần nếu dám đảm giữa điện nói ra việc này, liền không có khả năng bịa đặt, thần muốn đi gặp bệ hạ, thần cáo lui."

Hàn Vương nói xong thì Kỳ Hoành dìu cha bãi triều. Thái tử nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa trong mắt phát lạnh. Chúng đại thần không dám ngẩng đầu hận không thể giả chết cho rồi. Không dám trực diện nhìn Thái tử đang tức sùi bọt mép mặt.

Thái tử hít sâu mấy hơi, nếu là có một ngày hắn đăng cơ vì đế, người đầu tiên hắn trị chính là Hàn Vương. Hắn mệnh cho các đại thần có việc thượng tấu, không có việc gì bãi triều. Các đại thần đều không hé răng, thái giám hô bãi triều, Thái tử phất tay áo rời đi.

Kỳ Đế nhận được tin tức, che ngực buồn đau không thôi. Ông ta nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng nhìn Kỳ Đế. Đáy mắt thâm trầm tìm tòi nghiên cứu còn Hoàng Hậu là lo lắng sốt ruột.

"Bệ hạ, Nghiêu Nhi sẽ không làm việc trái cương thường. Tất nhiên là Hàn Vương nghe được tiếng gió, sợ Nghiêu Nhi bôi xấu mặt tổ tông mới chất vấn thôi, thần thiếp tin tưởng Nghiêu Nhi."

Kỳ Đế vẫn nhìn hoàng hậu, Hoàng Hậu không nâng đầu lên. Kỳ Đế chậm rãi nhắm mắt lại.

Bên ngoài thái giám cao giọng thông báo Hàn Vương cầu kiến, Kỳ Đế mở mắt ra ý bảo Hoàng Hậu lui ra sau bình phong.

Kỳ Hoành đỡ Hàn Vương vào, sau đó lui ra ngoài. Hàn Vương hành lễ sau đó thỉnh an.

"Hoàng huynh..."

"Bệ hạ, bảo trọng long thể."

Đại thái giám đỡ Kỳ Đế ngồi dậy, Kỳ Đế hỏi: "Hoàng huynh mới vừa rồi việc diễn ra ở trong điện trẫm đã biết. Hoàng huynh làm người trẫm rất tin tưởng. Xin hỏi hoàng huynh từ đâu mà biết chuyện Thái tử làm việc thất đức?"

"Bệ hạ, nếu không phải là vô cùng xác thực thì thần không dám nói bậy. Giang sơn xã tắc này không thể giao vào tay người thất đức. Thái tử gian dâm với thê tử cận thần, đây là chuyện thứ nhất; hắn khinh nhờn Phật tổ, ở chốn Phật môn thanh tịnh lại làm việc cẩu thả, đây là lỗi thứ hai; hắn vì tư dục bản thân mà hãm hại triều thần, đây là thứ ba. Người vô đức như thế không xứng kham vị trữ quân."

Hàn Vương nói xong, phất liêu bào quỳ xuống:

"Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ phế trữ!"

"Việc này rất trọng đại, trẫm phải thẩm tra lại nói."

"Bệ hạ anh minh, thần cáo lui!"

Hàn Vương đi ra ngoài rất chậm, ra đến sau điện, Kỳ Hoành chạy nhanh đến nâng cha. Thái tử đứng ở dưới bậc thang, nhìn chăm chú vào Hàn Vương. Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020


"Hoàng thúc, cô mới vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ, nhiều năm như vậy cô có đắc tội với hoàng thúc không?"

Hàn Vương được Kỳ Hoành đỡ.

Thái tử lại hỏi:

"Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra cô khi nào đã đắc tội với hoàng thúc, trong lòng cô vạn phần khó hiểu vì sao hoàng thúc lại nhằm vào cô, nhìn đến Hoành đệ cô mới hiểu được."

"Thái tử không cần suy đoán nữa, thần chỉ vì Đại Kỳ giang sơn."

"Giang sơn? Cô mạo muội hỏi một câu, giang sơn này cùng hoàng thúc có can hệ gì?"

"Thần là con cháu Kỳ thị, không đành lòng thấy giang sơn rơi vào tay người vô đức, khiến tổ tông anh linh hổ thẹn."

Thái tử khinh trước tiến một bước:

"Hoàng thúc ngôn chi chuẩn xác, nghĩa chính ngôn từ, bất quá chỉ là vì che giấu nội tâm mình. Hoành đệ từ nhỏ đã cùng Thuấn đệ giao hảo, hoàng thúc thật là đã đi một nước cờ hay. Nhưng cô tự hỏi chưa làm gì thất đức cũng không sợ hoàng thúc chất vấn, đợi phụ hoàng điều tra rõ chân tướng, còn thỉnh hoàng thúc chớ có thất vọng."

"Nếu thần sai thần cam nguyện nhận sai. Chỉ cần giang sơn này có thể muôn đời hưng thịnh, vĩnh thế truyền lưu, thần làm tiểu nhân thì đã sao?"

Hàn Vương lại nói cáo lui, đỡ tay nhi tử hai cha con ra cung. Thái tử nhìn bọn họ, mặt lộ vẻ sát khí.

Trong điện, Hoàng Hậu từ sau bình phong đi ra quỳ gối trước mặt Kỳ Đế:

"Bệ hạ, ngài nhất định phải tra rõ, trả cho Nghiêu Nhi sự trong sạch."

Kỳ Đế nhắm mắt nằm xuống, làm như nhắm mắt dưỡng thần. Thái tử đứng ở bên ngoài, chậm chạp không dám đi vào. Chỉ chốc lát sau, Bình Triều vội vàng chạy tới vẻ mặt nôn nóng.

"Ngươi sao lại đến nơi này?" Thái tử hỏi.

"Thái Tử điện hạ, thần tới thỉnh tội."

"Thỉnh tội?" Thái tử hỏi: "Ngươi thỉnh tội gì?"

Bình Triều không nói, tâm Thái tử trầm xuống, nếu Bình Triều nói mình cùng Phượng Nương dan díu, người trong thiên hạ sẽ có tám phần tin tưởng. Rốt cuộc không có một nam nhân nào, sẽ đem nghẹn khuất ôm vào mình.

"Là chuyện Hàn Vương chất vấn cô sao?"

Bình Triều lập tức quỳ xuống:

"Điện hạ, ngài yên tâm, nếu là bệ hạ hỏi thần, chuyện gì thần cũng sẽ không nói."

"Ngươi đứng lên đi, ngươi cùng cô từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cô biết ngươi trung tâm." Thái tử duỗi tay dìu hắn đứng lên: "Hàn Vương bịa đặt sinh sự, ý đồ hủy thanh danh cô, đến lúc đó ngươi nhưng nhất định có chứng cứ chứng minh để người trong thiên hạ biết cô cùng Phượng Nương không hề liên quan."

"Thần minh bạch."

Thái tử vui mừng vỗ vai hắn, còn mình đến tẩm điện của Kỳ Đế.

Kỳ Đế đỏ mắt nhìn hắn, hắn lập tức quỳ xuống:

"Phụ hoàng, nhi thần không biết hoàng thúc ở nơi nào nghe nhàn thoại, thế nhưng đương điện chất vấn nhi thần. Nhi thần cùng Đoạn Phượng Nương thật sự không có liên quan, nhi thần đi đến chùa Cảm Quang mấy lần, đều là cây non phụ hoàng trồng, với Đoạn Phượng Nương không hề có quan hệ."


"Nghiêu Nhi, ngươi mau đứng lên nói chuyện. Phụ hoàng cũng là giận ngươi, cũng không phải đứa nhỏ sao làm việc không kiêng dè chút, có lẽ là ngươi bị người ta nhìn thấy ngươi cùng Phượng Nương nói chuyện, mới rước lấy thị phi." Hoàng Hậu đau lòng tiến lên, tính đỡ Thái tử.

"Không được dìu hắn!"

Hoàng Hậu nghe Kỳ Đế nói, tay lùi về, bất đắc dĩ nhìn Thái tử.

"Phụ hoàng, ngàn vạn lần không thể tin vào lời đồn, đều là do người có dụng tâm ác ý hãm hại nhi thần."

"Trẫm thực thất vọng về ngươi, thân mình trẫm mệt mỏi, ủy thác cho ngươi trọng trách này. Thế nhưng ngươi không biết cố gắng, mới ngày đầu giám quốc đã gặp phải chuyện như vậy... Khụ..."

Hoàng Hậu vội vỗ nhẹ:

"Bệ hạ, thần thiếp biết ngài muốn tôi luyện Nghiêu Nhi. Nhưng Nghiêu Nhi rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, ngài chớ nóng vội."

Kỳ Đế sao lại không biết mình nóng vội, nhưng Kỳ Đế muốn mượn việc mình sinh bệnh là thời cơ giúp Thái tử lập uy, ai ngờ Nghiêu Nhi không biết cố gắng.

"Phụ hoàng, phải tin tưởng nhi thần, nhi thần cùng Đoạn Phượng Nương thật sự không có chuyện gì, Bình Triều có thể làm chứng."

"Hắn dám nói sao?"

"Phụ hoàng... Hắn ở bên ngoài, nếu ngài không ngại thì kêu hắn vào hỏi."

"Ngươi đi xuống đi, kêu hắn tiến vào, giám quốc tạm hoãn, ngày mai trẫm lâm triều."

"Phụ hoàng..."

"Nghiêu Nhi, ngươi ra ngoài trước đi." Hoàng Hậu đưa mắt ra hiệu cho Thái tử, Thái tử vô pháp đành thối lui ra ngoài điện, gọi Bình Triều vào, dặn dò hắn cái gì cần nhớ rõ, cái gì không nên nói, Bình Triều cúi đầu xưng vâng.

Bên ngoài truyền đến tiếng Bình Triều:

"Bệ hạ, nương nương... Thần tới thỉnh tội!"

"Cho hắn lăn tới đây!" Kỳ Đế gầm lên.

Thái giám đưa Bình Triều tới, Bình Triều "Phác đông" quỳ xuống.

Hoàng Hậu khẩn trương:

"Triều nhi, đây là có chuyện gì? Ngươi mau nói cho cô mẫu."

"Bệ hạ, nương nương... Thần có tội!" Bình Triều quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái: "Thần không nên rượu say lỡ lời, đều là thần sai, liên luỵ Thái Tử điện hạ... Thần có tội!"

Bình Triều hốc mắt đỏ hồng, cái trán cũng hồng một mảnh.

"Ngươi đứa nhỏ này, lời không nói rõ, ngươi có tội gì?" Hoàng Hậu đứng dậy, muốn dìu hắn đứng lên, hắn không chịu vẫn phục thân quỳ.

Kỳ Đế nhìn hắn, cường chống thân ngồi dậy. "Ngươi nói đi, ngươi có tội gì?"

"Thần... Trong lòng buồn khổ, uống mấy chén nói một ít lời không nên nói. Không biết sao lại truyền tới tai Hàn Vương, thần nghe nói Hàn Vương đương điện chất vấn Thái Tử điện hạ... rằng... thần thê dan díu..."

"Ngươi đứa nhỏ này, sao hồ đồ vậy, uống mấy chén liền dám nói ra bên ngoài mấy lời đó." Hoàng Hậu vẻ mặt tức giận, nói với Kỳ Đế:

"Tất nhiên là Triều ca nhi nói việc Phượng Nương ở trong chùa mãi không trở về, hắn cùng Nghiêu Nhi qua vài lần người khác nghe lại hiểu lầm. Nghiêu Nhi là người ổn trọng, không có khả năng không biết sự tình nặng nhẹ."

"Cô mẫu..." Bình Triều nghẹn ngào:

"Chất nhi uất ức mà! Chất nhi thực xin lỗi liệt tổ liệt tông, khiến tổ tông Bình gia hổ thẹn!"

"Thái tử cùng Đoạn Phượng Nương lén gặp gỡ sao?" Kỳ Đế lạnh giọng hỏi.

Bình Triều không dám đáp, chỉ không ngừng dập đầu.


Kỳ Đế lại hỏi:

"Bọn họ đã phát chuyện tình vượt lễ giáo sao?"

Thân mình Bình cứng đờ, sau đó lại dập đầu.

Mặt Kỳ Đế vô cùng thống khổ nhắm hai mắt, dựa vào giường. Hoàng Hậu vội vàng trách cứ Bình Triều:

"Triều ca nhi, ngươi mau lui xuống đi."

Bình Triều cong eo lui ra ngoài, Thái tử còn chưa rời đi.

"Điện hạ, thần không nói gì, ngài yên tâm, người khác có hỏi thần cũng sẽ không nói bậy."

Thái tử vỗ vai hắn:

"Cô tất nhiên là tin ngươi, ngươi nhanh vào chùa, đưa Phượng Nương tiếp hồi phủ. Nàng là nữ tử ở mãi trong chùa không an toàn." Bình Triều cúi đầu đồng ý, vội vàng ra cung.

Trong điện, Hoàng Hậu thay Kỳ Đế rót một chén nước, Kỳ Đế nhắm mắt, nói:

"Nàng cũng trở về nghỉ ngơi đi, trẫm muốn ngủ."

"Thần thiếp không yên tâm ngài."

"Trẫm không có việc gì, nghỉ mấy ngày thì tốt thôi. Nàng chớ có xem nhẹ thân mình, mau đi nghỉ ngơi đi."

"Thần thiếp không quan trọng, chỉ cần bệ hạ long thể an khang, thần thiếp làm gì cũng nguyện ý. Hôm qua Thuấn Nhi ở chỗ này, thần thiếp ngủ nguyên ngày tinh thần khá ổn."

Kỳ Đế nhìn hoàng hậu:

"Trở về đi, trẫm muốn ở một mình một hồi."

Hoàng Hậu cúi đầu đứng dậy, hành lễ rời đi.

Ngoài điện, Thái tử còn đứng ở nơi đó, nhìn đến hoàng hậu đi ra, sắc mặt phức tạp. "Mẫu hậu, thân mình phụ hoàng thế nào?"

"Phụ hoàng ngươi không có việc gì, ngươi nói mẫu hậu nghe chuyện ngươi cùng Phượng Nương là như thế nào?"

"Mẫu hậu, người chớ nghe hoàng thúc nói bậy. Nhi thần cùng Phượng Nương không có chuyện dây dưa không rõ. Nàng ta là thê tử của Bình Triều, nhi thần không phải người không biết nặng nhẹ."

"Ngươi biết liền tốt, chuyện này là do mẫu hậu không tốt. Lúc trước nếu mẫu hậu biết ngươi có ý với Phượng Nương thì nào sẽ không thành toàn cho ngươi? Vạn sự đều là mệnh số, có lẽ ngươi cùng Phượng Nương vô duyên."

"Mẫu hậu..."

"Thôi, sự tình đều đã thành như vậy, nói thêm nữa cũng vô ích. Ngươi trở về đi, ngẫm lại phải làm thế nào để việc này qua đi, nếu thật truyền ra ngoài việc ngươi cùng Phượng Nương dan díu, chỉ sợ..." Hoàng Hậu thở dài, đỡ tay Cầm ma ma chậm rãi về cung điện của mình.

Thân ảnh của hoàng hậu đi xa, Thái tử mới nhích người rời đi.

Kỳ Đế trên giường bỗng nhiên mở mắt:

"Ngươi phái người đến chùa Cảm Quang một chuyến, đưa Đoạn Phượng Nương một đoạn đường đi."

Không biết từ đâu toát ra một hắc y nhân, lĩnh mệnh rời đi. Sau nửa nén hương, hai hắc y nhân quỷ mị rời hoàng cung đến ngoài thành.

Bọn họ tới sau chùa Cảm Quang nơi khách hành hương sống, chỗ Đoạn Phượng Nương đã người đi nhà trống. Bọn họ liếc nhau, hồi cung phục mệnh.

Trừ người bệ hạ phái đi, hôm nay còn có hai người tới tìm Phượng Nương. Bình Triều đã tới, một bên khác là người của Hoàng Hậu phái đi.

Bọn họ đều không ai nhìn thấy Phượng Nương, tăng nhân nói sáng sớm Phượng Nương đã rời chùa, chẳng biết đi đâu.

Soái – Đào Quân Trang 10.01.2020


Đọc truyện chữ Full