DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 125: C125: Giám quốc

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Cuối thu mát mẻ, diệp hoàng quả cũng chín là lúc Trĩ Nương ra cữ. Bởi vì chuyện tiến cung kia nên Tư lão phu nhân bảo nàng ở trong phòng thêm mười ngày mới cho nàng ra ngoài thông khí.

Vĩnh Liên công chúa qua đời, Kỳ Đế đem nàng táng nhập hoàng lăng. Văn Phò mã theo lệ vì vong thê giữ đạo hiếu ba năm, không được rời kinh. Ba năm hiếu kỳ là ý nguyện. Văn Tư Tình sợ không nhẹ nên không muốn gả chồng ở kinh thành nữa, lén lút rời kinh trở về Thương Bắc.

Kỳ Đế từ khi công chúa qua đời, thân mình liền không ổn. Hoàng Hậu ngày đêm hầu bệnh không khí trong cung rất áp lực.

Tư Lương Xuyên ngày ngày đi làm sắc mặt vẫn bình tĩnh. Trĩ Nương lại biết trong triều chắc chắn có đại sự phát sinh. Bệ hạ bị bệnh tất nhiên là Thái tử giám quốc.

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Thái tử giám quốc sau thì dù bệ hạ tương lai còn có thể lên triều, thái tử cũng có uy tín với quần thần. Nếu bệ hạ bệnh không dậy nổi quy thiên, thuận lý thành chương thái tử đăng cơ. Đây là điều nàng không muốn nhìn, cũng không muốn nghĩ sẽ nhìn đến.

Đại ca nhi mặt mày dù chưa nẩy nở lại có thể nhìn ra thằng bé giống phụ thân. Đôi mắt nhìn nàng không biết có nói nên miệng phun bong bóng phì phì.

Trĩ Nương ôm con phơi nắng. Trong tay cầm thư của Lương Anh, Lương Anh khi ly kinh nói khi nàng sinh thì sẽ tới. Nhưng khi nàng sinh là lúc Lương Anh có thai. Trong lòng nàng cao hứng, nói chuyện với nhi tử:

"Đại ca nhi sắp làm ca ca, con cao hứng không nè!"

Đại ca nhi phun ra một cái bong bóng,

Trĩ Nương cười:

"Đại ca nhi là thổi bong bóng là biểu đạt thích đúng không?"

" Đại ca nhi thật thông minh, có thể nghe hiểu ý nương."

Tư phu nhân tiến vào, duỗi tay ôm cháu trai từ tay Trĩ Nương:

"Tới đây cho tổ mẫu ôm một cái."

Tư phu nhân ôm đại ca nhi, nhìn tiểu nhân nhi giống hệt nhi tử, từ ái nói:

"Tổ mẫu nghe đại ca nhi sắp làm ca ca, nên nương cháu cũng nhanh cho cháu thêm muội muội nhé."

Trĩ Nương cười khẽ, bà bà muốn cháu gái nàng đã sớm biết.

Tư phu nhân trêu đùa với đại tôn tử, nói chuyện của Lương Anh. Lương Anh có thai, vợ chồng nhị thúc lòng vui như nở hoa, mới thành hôn không lâu liền có thai, họ còn nói là nhờ dính phúc khí của Trĩ Nương.

"Phật tổ phù hộ, ta ngóng trông con cùng vợ Nhạc ca nhi có thể sinh thêm mấy đứa. Đừng giống ta cùng nhị thẩm con chỉ sinh độc đinh."

Trĩ Nương vẫn cười ngượng ngùng. Nếu Lương Anh còn ở đây, năm nay có thể cùng đi săn rồi, đáng tiếc quá.


Đại ca nhi đột nhiên khóc, Tư phu nhân vội hỏi:

"Đại ca nhi có phải đói bụng không?"

Trĩ Nương ôm nhi tử, vừa nghe đã biết, tiểu tử này không thoải mái cho nên khóc thôi. Tư phu nhân cùng nàng ôm đại ca nhi vào phòng, nhìn Trĩ Nương tự động thủ rửa ráy cho nhi tử.

" Nhìn khắp trong kinh không thấy phu nhân nào tự mình dưỡng hài tử hết."

Trĩ Nương bật cười, thật sự là không nhiều, ai cũng có nhũ mẫu, có nha đầu bà tử hết. Làm giống nàng kỳ thật là rất ít, cứ như vậy bà mẫu liền nói nàng là người hiếm trong kinh. Bất quá, nàng không tính nhiều lời, chỉ có cười cười cho qua.

Đại ca nhi đổi quần áo xong, ân hừ vài tiếng, giống như đói bụng. Trĩ Nương xin lỗi mẹ chồng, ôm nhi tử đến sau bình phong.

Tư phu nhân càng thêm cảm khái, nương đại ca nhi dưỡng hài tử quá dụng tâm, thật là không sai khi có nàng. Các phu nhân trong kinh, nào có mấy ai tự mình nuôi nấng hài tử, càng miễn bàn chuyện đổi tã lót. Trĩ Nương thuần thục nhanh nhẹn như thế là từ lúc đại ca nhi sinh ra nàng không mượn tay người khác mà đều tự làm.

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Trĩ Nương ôm đại ca nhi ra tới thì Tư phu nhân đã rời phòng.

Người ngồi ở trên ghế là Tư Lương Xuyên. Tư Lương Xuyên muốn duỗi tay ôm đại ca nhi, Trĩ Nương chưa cho, nhẹ giọng nói:

"Người đời nói ôm tôn không ôm tử, Tư đại nhân thật không theo cổ lệ."

Tư Lương Xuyên ngừng tay giữa không trung, hắn hà tất phải chú ý những nghi thức xã giao đó. Đại ca nhi đối với hắn chính là con trai hai đời mới có, hắn ôm, hắn đau còn không kịp, nào nguyện ý chờ nhiều năm sau ôm tôn tử chứ? Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Trĩ Nương không đưa nhi tử cho trượng phu, là vì đại ca nhi ăn no đã đi vào giấc ngủ. Sợ kinh động nhi tử, nàng liền không cho trượng phu ôm con.

Nàng nhẹ nhàng đi lại ở trong phòng chờ đại ca nhi ngủ say, lại đem con đặt ở trên giường.

"Bệ hạ hôm nay ráng thượng triều để tuyên bố Thái tử bắt đầu giám quốc, mệnh phụ thân cùng Hàn Vương phụ tá, phụ thân đã lãnh chỉ, còn Hàn Vương phủ cũng phái người đi tuyên chỉ." Tư Lương Xuyên ngồi xuống, bưng ly, nói một câu.

Trĩ Nương quay đầu lại:

"Nhanh như vậy?"

Chẳng lẽ thân mình bệ hạ đã không ổn sao? Vì sao lại vội vã muốn Thái tử giám quốc? Phụ thân phụ tá có thể lý giải nhưng vì sao lại là Hàn Vương? Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Hàn Vương ít xuất hiện, nàng không nghe người ta nhắc nhiều đến Hàn Vương, tựa hồ Hàn Vương vẫn luôn ở trong vương phủ không ra khỏi cửa. Bệ hạ sao lại chọn người đó làm phụ tá cho Thái tử chứ?

Tư Lương Xuyên cũng hiểu được nổi khổ tâm của Kỳ Đế, Hàn Vương là hoàng huynh của Kỳ Đế, địa vị không giống người bình thường. Hơn nữa Hàn Vương sau khi bị tàn phế thì không hỏi chuyện triều sự, nên làm phụ tá dễ dàng thu phục người khác nhất, đồng thời không cần phải lo lắng Hàn Vương có dị tâm.

Hiện tại điều đáng lo chính là, một khi Thái tử nắm giữ triều đình, về sau muốn vặn ngã liền không dễ dàng như vậy. Lại nói Thái tử là một trữ quân danh chính ngôn thuận, không có hành vi phạm tội, không có khả năng sẽ dao động địa vị này.

Nếu bệ hạ bệnh không dậy nổi, đột nhiên băng hà, thì Thái tử thuận thế đăng cơ, đầu tiên là đối phó Tư gia. Văn gia nếu không có Văn Mộc Tùng, thì Văn Tề Hiền chỉ là một Phò mã gia, khó tạo thành khí lưu. Không biết Thái tử khi loại Văn gia thì muốn giúp đỡ thanh lưu thế gia nào nhỉ?

"Nhị hoàng tử còn ở chùa Càn môn sao?" Trĩ Nương hỏi.


"Nhị hoàng tử đã hồi cung rồi, bệ hạ sinh bệnh, Hoàng Hậu triệu hắn trở về hầu bệnh."

Trĩ Nương dàn xếp cho nhi tử xong thì ngồi cạnh trượng phu:

"Hoàng Hậu sẽ động thủ sao?"

Tư Lương Xuyên nhìn thê tử, Hoàng Hậu nhất định sẽ động thủ. Kiếp trước không nương tay thì kiếp này sẽ không thể mềm lòng. Chỉ là kiếp này sự tình phát triển quá nhanh, ai cũng không đoán được bệ hạ bệnh nhanh như vậy.

Kiếp trước, đối với Vĩnh Liên công chúa ấn tượng của hắn thập phần mơ hồ. Chỉ biết là trong cung có một vị công chúa bệnh tật nên không thường gặp người ngoài. Vĩnh Liên công chúa cả đời không gả chồng, là bệnh chết trong cung, nhưng không phải là lúc này mà là sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ.

Trĩ Nương không chờ hắn trả lời, lại hỏi:

"Thái tử gần đây có qua chùa Cảm Quang chứ? Phượng Nương còn ở nơi đó đi."

Hắn rũ mắt. Thái tử gần đây có gặp Đoạn Phượng Nương vài lần, Bình Triều đi cùng.

"Còn ở đó, bọn họ có gặp qua."

Trĩ Nương gật đầu, Hoàng Hậu sẽ không để rơi nhược điểm này. Tư Lương Xuyên cùng nàng nói chuyện, vừa đổi xiêm y, lại muốn ra cửa.

" Trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài sao?"

" Ừ."

Trĩ Nương đứng dậy, tìm một áo choàng, giúp hắn phủ thêm:

"Hiện tại trời giá rét, buổi tối lạnh, mặc nhiều chút tốt hơn."

Hắn nắm tay, chăm chú nhìn nàng. Nàng giúp hắn thắt dây lưng, vuốt phẳng ống tay áo:

"Đi đi, thiếp ở nhà chờ chàng."

Hắn xoay người, biến mất trong bóng đêm.

Ra ngoài, hắn nhìn thấy phía trước có nhân ảnh. Hắn đến gần, là phụ thân.

Tư các lão xoay người, nhìn hắn:

" Trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, phụ thân." Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

"Vi phụ dạy đạo lý làm người cho ngươi từ bé, không biết ngươi có khắc trong tâm khảm không. Tư gia chỉ trung tâm với thiên tử, chuyện khác cùng chúng ta không có quan hệ gì."


Tư Lương Xuyên nhìn phụ thân, ánh mắt kiên định:

"Phụ thân, nhi tử minh bạch. Thái tử có long khí hộ thể, do chính đại sư Càn môn của chùa Giác Ngộ chính miệng sở chứng. Nhi tử sẽ không vi phạm điều tổ tiên răn dạy."

Kiếp trước, người bước lên ngôi vị hoàng đế chính là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử là chân mệnh thiên tử. Hắn cũng không làm trái ý tổ tông.

Tư các lão đối diện với con trai, cúi đầu thở dài:

"Vi phụ đã già, Tư gia về sau dựa vào ngươi. Ngươi đã nhận định thì đi làm đi. Bất quá ngươi hãy nhớ lấy, hiện giờ ngươi cũng làm cha, làm gì cũng phải nhớ đến đại ca nhi."

" Vâng phụ thân." Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Tư Lương Xuyên từ biệt phụ thân, xoay người ra cửa. Gió lạnh thổi bay áo choàng như đôi cánh hắc ưng. Tư các lão ngẩng đầu nhìn sao trời, nguyệt lang sao thưa, gió thổi mây bay che minh nguyệt. Có lẽ là muốn thời tiết thay đổi, gió thật lớn.

Rời phủ ra cửa Tư Lương Xuyên đi xe ngựa tới một trà lâu. Cùng chỗ lần trước, ở nhã gian Bình Triều đã chờ trên lầu hai.

"Tư đại nhân."

"Bình công tử."

Hai người gặp nhau từng người chào hỏi.

Bình Triều nói trước:

"Tư đại nhân hẳn là biết, Bình mỗ thỉnh đại nhân đến là vì chuyện gì?"

Tư Lương Xuyên ngước mắt:

"Bình công tử chính là vì chuyện Thái tử giám quốc mà đến?"

"Không sai, bệ hạ bị bệnh, Thái tử giám quốc. Nếu là có vạn nhất..."

Bình Triều mặt mày uám xuống:

"Thái tử thuận lợi thượng vị, chúng ta làm thế nào cho phải?"

"Bình công tử mời ta tới, chắc là lòng đã quyết, không biết Bình công tử tính thế nào?"

"Tính toán?" Bình Triều cười khổ:

"Ta còn có thể có tính toán gì chứ? Thái tử nếu thành công, thứ chờ đợi Bình gia chỉ là có người trong thiên hạ nhạo báng, và thái tử nghi kỵ."

Tư Lương Xuyên không nói nhìn hắn.

Trong mắt hắn ẩn có hận quang, khoảng thời gian trước Thái tử đến chùa Cảm Quang vài lần. Mỹ kỳ danh là thay bệ hạ chăm sóc ấu thụ, kỳ thật là che giấu tai mắt cùng Phượng Nương gặp gỡ. Hắn thân là trượng phu không chỉ có không tức giận mà còn phải thay bọn họ che lấp. Một nam nhân sống như hắn cũng thật đủ uất ức.

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Phượng Nương ở trước mặt hắn đoan trang có lễ, còn khi ở cùng một nam nhân khác thì mềm mại thì thầm, mang theo bao si tình. Vì để nàng tiện cùng nam nhân khác ngoại tình, hắn còn thêm không ít tiền dầu mè, nói là nhờ tăng nhân giúp Phượng Nương chuyển vào độc viện. Hắn đứng ở bên ngoài nghe hai người bên trong tâm sự, nghĩ tới đợt trước mình muốn đón Phượng Nương về phủ, khi ra cung đi trên đường ngựa bị kinh hách, quăng hắn trọng thương, trong lòng càng oán hận. Trong vở kịch nội dung chính là như vậy, ác nữ vì có thể cùng người trong lòng ở bên nhau, mà trước hôn kỳ phái người ám sát vị hôn phu. Quan hệ của họ thật như trong kịch nam mà.

Hắn hận, hận một khang chân tình lại bị người ta giẫm đạp.


"Tư đại nhân ta không gạt ngươi, Bình mỗ đã không đường có thể đi. Chuyện lần trước ta đã công bố, ngươi hẳn sẽ tin tưởng ta. Tư gia hẳn là cũng không muốn Thái tử được việc? Ta nghe nói, Thái tử sử ám chiêu với Tư gia suốt, nếu thật sự ngồi trên ngôi vị hoàng đế vậy Tư gia khẳng định là sẽ gặp tai ương."

"Bình công tử nói, tất nhiên ta tin tưởng. Ta muốn hỏi Bình công tử, kế tiếp có kế hoạch gì?"

"Không thể để thái tử giám quốc!" Hận ý trong mắt Bình Triều không chút nào che dấu:

"Ta có nhược điểm của Thái tử, nhưng việc này cũng phải có người khai ra. Tư đại nhân cảm thấy ai thích hợp?"

" Loại nhược điểm gì?"

"Hắn cùng Đoạn Phượng Nương đã cẩu thả với nhau!"

"Lời này là thật sự!"

Bình Triều như khóc như cười:

"Tất nhiên là thật, do ta một tay thúc đẩy."

Đoạn Phượng Nương là người thông minh, đang hiếu kỳ, trừ bỏ ít lời ngon ngọt với Thái tử, đương nhiên nàng ta không thật sự thất thân. Nhưng có ai ngờ được hắn ở ngoài thống khổ khi nghe được tiếng động lả lướt bên trong, trong lòng ngàn vạn câu chửi đôi cẩu nam nữ.

Nàng ta không phải muốn dục nghênh còn cự sao, không phải vừa yêu đương vụng trộm một bên lại muốn thân phận sao? Hắn không cho nàng ta như nguyện. Nàng ta cùng Thái tử đều đã tín nhiệm hắn, hắn động tay chân rất dễ dàng. Quả nhiên khi sử dụng xuân dược bọn họ không nhịn xuống được, vượt qua Lôi Trì. Hắn ngoài cửa sổ nghe được sự thành chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to, Phật môn tịnh địa đường đường là một Thái tử thế nhưng lại cùng thê tử người khác gian dâm. Nếu lan truyền ra ngoài thái tử sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, hắn muốn nhìn thử bọn họ có thể đạt được ý nguyện, có giang sơn lẫn mỹ nhân thật là xuân thu đại mộng!

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Hắn hạ dược rất xảo diệu, Thái tử chỉ nghĩ là mình động tình, mà Đoạn Phượng Nương thấy Thái tử dùng sức mạnh nên ỡm ờ đồng ý.

Xong việc, Phượng Nương trộm kêu nha đầu tìm canh tránh thai, canh này cũng bị hắn thay đổi. Nếu ông trời có mắt sự tình sẽ càng xuất sắc.

"Cho nên, Tư đại nhân yên tâm, việc này là thiên chân vạn xác, Thái tử chống chế không được."

Tư Lương Xuyên tin tưởng lời hắn nói, lại nghĩ đến một tầng khác:

"Chỉ bằng lời ngươi nói, sao có thể phục chúng?"

Đoạn Phượng Nương là thê tử hắn, sao có thể chứng minh nàng từng cùng người khác dan díu? Nếu Thái tử cắn ngược lại một cái, thì lời hắn nói không đủ để người khác tin phục.

"Tư đại nhân vẫn là không đủ hiểu về nữ nhân, Đoạn Phượng Nương gả hai lần, ở Đoạn phủ cũng được, ở hầu phủ cũng thế, nàng ta đều kiên định bảo trì trong sạch bản thân. Nàng ta tuyệt đối không ở thời điểm cuối cùng mà nói thê tử ta đâu. Vì như vậy bao nỗ lực đó toàn bộ uổng phí, nàng ta sẽ không làm như vậy."

Cho nên Đoạn Phượng Nương sẽ cam chịu chuyện ủy thân cho Thái tử. Vốn là nữ nhi trong sạch, nàng ta nghĩ mình cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt nào tính là cẩu thả? Huống hồ hắn đã nhận lời nàng, sẽ nhận nàng ta là muội muội, nàng ta lo xa lắm.

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020

Bình Triều cười lạnh, hắn thật muốn nhìn một chút, nếu mình đổi ý Đoạn Phượng Nương sẽ làm thế nào? Hắn muốn nhìn đến khi nàng ta tìm mọi cách mưu hoa, muôn vàn kế thì kết quả đều là công dã tràng sẽ có phản ứng gì.

Tư Lương Xuyên đứng lên:

" Ý Bình công tử ta đã minh bạch, như vậy cáo từ."

"Tư đại nhân đi thong thả."

Tư Lương Xuyên rời đi trà lâu vẫn chưa hồi phủ. Mà đi một hướng khác, chính là hướng tới Hàn Vương phủ.

Soái – Đào Quân Trang 09.01.2020


Đọc truyện chữ Full