DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 207: Vương giả chi chiến

<!-- --> Tâm lão Hầu đã động, người trẻ tuổi này, sự cường đại của hắn, quả thật đã vượt qua sự suy đoán của lão, thấp giọng quát: "Tới đây!"Người đã như quỷ mị, chợt hiện chợt biến.

Mặc dù hai người dưới ánh mặt trời, nhưng bốn phía chung quanh ai ai cũng cảm thấy rằng mắt mình không được tốt lắm, hoặc là giờ phút này, hai người dưới ánh mặt trời, cũng bỗng nhiên biến mất. Nguồn truyện:

Đinh Bổn Quân mặc dù không biết võ, nhưng ông đã sống một đời trong máu và thịt, đương nhiên cảm nhận được, không nhịn được kêu lên: "Mạnh mẽ lắm!"Lúc này, ông mới biết được, chàng trai trẻ kia không cuồng vọng, với sức mạnh của hắn, Quân Thần Phân Đội quả thật không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng, từ lúc nào Đông Nam xuất hiện một cao nhân trẻ tuổi như vậy, mà ông lại chưa nghe qua.

Hành trình đi Đông Nam này, lúc đầu không muốn đến, nhưng bây giờ, Đinh Bổn Quân đã bắt đầu thay đổi ý niệm trong đầu.

Ba mươi sáu thức Tỏa Hầu Thương, thi triển không hề cố kỵ, lão Hầu thật sự thoải mái, hai mươi lăm năm nay, rốt cục hôm nay đã có thể điểm nhiên thần thương, làm cho thế nhân nhìn thấy được mị lục của Tỏa Hầu Thường, đây không phải là truyền thuyết, mà chính thức tồn tại.

Ngày đó lúc Tiêu Viễn Hà bị bắt, cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của con trai, nhưng so với bây giờ, giống như là một cái gì đó dưới đất so với trên trời, ông nhìn đến không chớp mắt.

Điền Phù đứng bên cạnh, miệng há to hết cỡ, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con trai phát uy thần lực, sung sướng, lo lắng, còn có vui mừng lẫn sợ hãi. Trong lòng của nàng, đồng thời chứa nhiều cảm xúc, ngay cả bà cũng không biết được là đang lo, đang vui, hay đang sợ…

Nhưng lời của bà thì rất chân thành: "Ông xã, võ công của con trai mình, tựa hồ còn lợi hại hơn so với Độc Cô Cửu Kiếm …"

Không ai để ý đến bà, bởi vì mọi người đều bị hai người trong sân hấp dẫn, nếu như không phải tự mắt chứng kiến, bọn họ sẽ không tin đây là thật, căn bản là đang diễn trò.

Nhưng trong lúc này, có người không được bình tĩnh, Bàng Binh Quyền không muốn để tình hình này phát triển như thế, hắn biết lão Hầu vốn là một kẻ si mê võ học. Nếu thằng kia thật sự vô năng, thì đã bị giết từ sớm, nhưng hắn là một cao thủ chân chính.

Lão Hầu đã có hảo cảm, muốn ông giết hắn, hình như là không thể.

Nhưng Bàng Binh Quyền lại muốn tạo ra một cơ hội như vậy.

Một cái nháy mắt, một tên vệ sĩ Bàng gia chậm rãi đi lại hướng người nhà Tiêu gia, trận chiến này thật sự hấp dẫn bọn họ, không người nào phát hiện ra dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động.

Có hai người nhìn thấy, bọn họ rất tức giận, một là lão già họ Đinh, hai là Phượng Hề, đối với thằng hèn kia rất là căm tức, trận đấu của vương giả mà để hắn lợi dụng, có thể làm cản trở trận chiến này.

Chỉ là lão già chưa kịp mở miệng, Phượng Hề đã lạnh lùng quát: "Đá chúng ra"

Tiếng quát vừa dứt, ba bóng người chợt xuống hệt, Đinh Bổn Quân cũng có chút kì quái, người của Tiêu gia còn đang xem náo nhiệt, tự nhiên lại còn người khác.

Tiểu Lục Tử và hai thần binh đội viên xuất hiện, cuộc chiến vương giả chưa kết thúc mà Tiểu Lục Tử đã có chút kích động, tên khốn nạn này dám cản trở, thật sự đáng tội chết ngàn lần.

Nắm đấm của hắn, như bôn lôi đánh ra, vệ sĩ Bàng gia không phải là cao thủ gì, dù nhìn thấy rõ ràng, nhưng không thể tránh né, một quyền như thiết chùy đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của một tên vệ sĩ.

Thân hình tên vệ sĩ bay đi, sau đó ngũ quan chảy máu, nằm xụi lơ trên mặt đất, không ngừng cơ quắp.

Mặt khác, ba tên vệ sĩ kia cũng bị hai thần binh đội viên đánh thành tàn phế, nằm trên mặt đất, trừ hô hấp yếu ớt, không động đậy được cái gì.

Không ai phân phó, Tiểu Lục Tử đã chạy đến bên người Bàng Binh Quyền.

Trong mắt bọn họ, chỉ có Tiêu thiếu gia, tồn tại như một vị thần, những người này, trừ bằng hữu ra, tất cả là kẻ thù.

Không hề nghi ngờ, người đàn ông trước mắt chính là kẻ địch.

"Bốp bốp …"Tiểu Lục Tử tức giận đến run người, đi đến bên cạnh Bàng Binh Quyền, không chút khách khí, tặng hắn hai cái bạt tai.

"Nếu nó dám lộn xộn, giết nó"Phượng Hề lạnh lùng xinh đẹp, sát khí lăng nhiên, không kém hơn so với bất kỳ người đàn ông nào. Giờ phút này, cha mẹ của Tiêu Thu Phong, cũng biết được Phượng Hề là dạng người thế nào, vì con mình mà có thể liều mạng với bất kỳ người nào.

Nàng biết, cao thủ đánh nhau, trong thời khắc đó, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.

Nàng đã xem, mạng của người đàn ông kia, còn quan trọng hơn tính mạng bản thân. Nàng có thể chết, nhưng người đàn ông đó, phải sống tốt, ít nhất là sống lâu hơn nàng.

Bàng Binh Quyền sợ đến trắng mặt, hắn không phải kẻ ngu, biết Phượng Hề không nói giỡn, thân thể run lên, không dám động đậy.

Bởi vì hai thần binh đội viên đã đứng bên cạnh hắn, chỉ cần nhúc nhích nhẹ một chút, không cần nghi ngờ, hắn sẽ bị giết ngay.

Tiểu Lục Tử cười, tựa hồ như rất hài lòng vì biểu hiện của hắn, ở nơi này, Tiêu thiếu gia mới là chủ nhân, mọi người phải làm việc theo quy định, nếu không chỉ có chết.

Đinh Bổn Quân vẫn đứng sau lưng bốn Quân Thần, nhưng lúc này, bốn Quân Thần đã trở nên khẩn trương, siết tay nhẹ, thủ thế. Thế thủ biến đổi, ba Quân Thần đứng thành vòng tròn, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Đinh Bổn Quân cảm nhận được, quân lực được xưng lại uy phong nhất, tựa hồ đã nhận được sự khiêu chiến.

Tiểu Lục Tử cười cười đi tới, không có một chút địch ý, cười nói: "Các người không cần phải khẩn trương, chúng ta bây giờ không phải là địch nhân, nghe nói các người là trung quân chi thần, có cơ hội nên lãnh giáo thử. Bởi vì địch nhân cường đại đến, không có phần của Tiểu Lục Tử, trong Thần Binh Chiến Đội, Tiểu Lục Tử tôi thật sự quá yếu, không có cơ hội này"

Bốn Quân Thần rất cẩn thận tương hộ, bởi vì đây là chức trách của họ, nhưng lão già thì lại rất cao hứng.

"Không sai, chàng trai trẻ, có thể xem là cao thủ, không biết có hứng thú gia nhập quân đội không?"Mặc dù Tiêu Thu Phong không mở miệng, nhưng cao thủ lệ khí lăng nhiên, có thể mời được một người, cũng là một phần lực lượng.

Đinh Bổn Quân trong quân đội bốn mươi sáu năm, Tiểu Lục Tử đương nhiên không nhận ra.

"Lão thủ trưởng thật sự rất nể mặt tôi, ý của người rất tốt, nhưng để người khác nghe được, chắc tôi phải nằm trên giường suy nghĩ mấy tháng mất"Hắn nói người khác, là ám chỉ Thiết Trụ Lý Cường Binh, nếu để cho họ nghe được, chắc chắn sẽ nhận được sự khiêu chiến.

Khiêu chiến con mẹ gì??? Bất quá chỉ là tìm một lý do để đánh hắn mà thôi, trước mặt hai người này, khí lực hoàn thủ hắn cũng không có.

"Ồ, bọn họ thật sự mạnh mẽ vậy sao?"Nội tâm của Đinh Bổn Quân càng ngạc nhiên, ngay cả Quân Thần bên cạnh ông đã cao thủ, mà còn phải biết sợ.

Tiểu Lục Tử khinh thường nói: "Mạnh mẽ? Mạnh cái rắm, bất quá chỉ mạnh hơn tôi một chút, so với Tiêu thiếu gia, bọn họ chỉ là cát bụi, chỉ biết khi dễ tiểu nhân, trước mặt Tiêu thiếu gia, ngay cả thở mạnh cũng không dám"

Đinh Bổn Quân giật mình, có một lão Hầu đã chịu không nỗi, giờ phút này, chàng trai trẻ kia lại khiêu chiến với lão, chưa phân thắng bại, nếu như cao thủ nhiều như vậy, thiên hạ còn ai dám tranh giành với họ. Một tràng cười điên cuồng vang lên, cắt đứt sự trầm mê của mọi người, lão Hầu lùi về sau hơn mười met, kình khí hình súng trong tay, đã tản ra một kim quang hỏa diễm, nói lớn: "Chàng trai trẻ, cậu lại lưu thủ với lão Hầu. Hôm nay ta muốn chơi hết mình, để hôm nay cậu rốt cuộc ẩn dấu bao nhiêu!"

Chưa ai dám nghĩ đến, dưới sự công kích của lão Hầu, mà còn có thể lưu thủ, quả thật đã là kỳ tích.

Tiêu Thu Phong cười sang sảng nói: "Lão Hầu tiền bối cũng rất tốt. Được, nếu tiền bối đã hào sảng như vậy, Thu Phong cũng không để cho người thất vọng, tiếp Tam Ký Phích Lịch Đao!"

"Tốt, tốt, đến đây, lão Hầu ta thật sự muốn nhìn thấy, thì ra Đông Nam quả thật là nơi ngọa hổ tàng long, còn có một cao thủ như vậy, lão Hầu thật đúng là đã uổng phí quá nhiều năm"

Tiêu Thu Phong không dài dòng, lạnh lùng quát: "Đao Tâm …!"Đao Tâm vừa ra, oánh quang bạch sắc, đã vây lấy toàn thân hắn.

Lão Hầu kinh hãi la lến: "Tiên Thiên Chân Khí, cậu dĩ nhiên lại có Tiên Thiên Chân Khí!"

Phần sảng khoái trên mặt ông, đã có vài phần nghiêm trọng, một âm thanh cao ngất trời: "Bách biến xuyên dương, thương xuyên hầu …"

Thương Xuyên Hầu là chiêu thức thứ ba mươi bảy thần bí nhất, thương biến thành hình, hình thành thương vũ, vũ qua bạo phong, bạo phong chợt nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, dưới ánh mặt trời, cây cổ đã chấn động, tựa như sắp đến ngày tận thế.

Đao Thương chạm nhau, phát ra tiếng "ầm ầm…". Hai người tiếp xúc dưới đất, cũng đã bị luồng chân khí cường đại kia nhấc lên, đất đá bay tán loạn … Hai người lại tách ra hơn mười mét.

Chiến ý của lão Hầu, giờ mới thật sự đạt đến đỉnh, hét lớn: "Đến, đến đi, đến tiếp đi …"

Quả nhiên không hổ là võ si, giờ phút này, trong mắt ông, chỉ có loại đánh nhau sống chết kiểu này. Cho dù là thế giới có bị hủy diệt ngay trước mắt ông, phỏng chừng ông cũng chẳng để ý đến.

Đao khí sắc bén, một lần nữa ngưng tụ. Tiêu Thu Phong không làm cho lão già này thất vọng. Đao Tâm hoàng bạch sắc đã gào thét mà đến.

Một đao ngày, ngày trước đã phanh thây của Tá Đằng Tam Lang, bây giờ cũng đang đánh đến lão già.

Đọc truyện chữ Full