DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Chương 206: Trận chiến không có đường lui

<!-- --> Phía sau, đã có vài người đi vào, cỡ như Đinh Bổn Quân cao vị như vậy, nhìn thấy một người, cũng phải kinh ngạc quát một tiếng: "Lão Hầu …"

Lão già kia, vẻ mặt thương tang, bộ dáng nhìn như một ông già bình thường không có gì khác biệt, nhưng khi ông bước vào, một cảm giác chấn nhiếp cường đại xuất hiện, mạnh mẽ hơn cả Đinh Bổn Quân, làm cho người ta không thể không thừa nhận, thậm chí không ai dám thở dốc. Đây chính là cảm giác của vũ giả trời sinh.

Có thể lạnh lùng đối mặt, chỉ có Tiêu Thu Phong, cái gì đến, hôm nay rốt cục đã đến toàn bộ.

Cũng được, giải quyết một lần, cũng tiết kiệm thời gian.

Đối với Đinh Bổn Quân được mọi người tôn kính, lão Hầu hai mắt chỉ sáng lên một chút, bộ dáng già nua trong nháy mắt đã trở nên cao ngạo, mang theo sự thăm hỏi lạnh lùng.

"Thì ra lão thủ trưởng cũng ở đây, lão Hầu hôm nay đến đây, có chút việc riêng phải giải quyết"

Cái này cũng không giống ân cần hỏi thăm, mà chỉ là xã giao giữa hai lão bằng hữu, không giấu diếm, không khách sáo, chỉ là nói một tiếng ý đồ đến đây mà thôi.

"Ha ha … ta nghĩ Tiêu gia dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy, thì ra có Đinh bá làm chổ dựa, cũng khó trách"Sau lưng lão Hầu, Bàng Binh Quyền chậm rãi đi vào, hắn nhìn chằm chằm Đinh Bổn Quân, sắc mặt không tốt lắm, trong miệng kêu Đinh bá, nhưng thực tế trên mặt chẳng có một chút tôn kính.

Bởi vì gia đình hai bên vốn đối lập với nhau, quyền lực lại ngang nhau, thử hỏi ai sợ ai?

Lão già lại không tức giận, nhìn những người này đi vào, nhưng lại cười rộ lên, xoay người đối mặt với Tiêu Thu Phong, mập mờ nói: "Chàng trai trẻ, xem ra ta đã xem thường anh, người anh đắc tội không ít, ngay cả lão Hầu mà cũng phải động thủ với anh, xem ra, bản lãnh gây chuyện của anh cũng không nhỏ"

Đinh Bổn Quân thật không ngờ, chàng trai trẻ của Tiêu gia lại đặc biệt như vậy.

Không nói đến Hạng Hổ, chỉ một trong số những người này đều có thể san bằng Tiêu gia, nhưng nó vẫn tồn tại, làm cho lão già cảm thấy hiếu kỳ, cuối cùng người trẻ tuổi này dựa vào cái gì.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là điện thoại của Liễu Yên Nguyệt.

Đầu dây bên kia, Liễu Yên Nguyệt thản nhiên cười nói: "Phong, Lâm gia đã ra tay, bọn họ hẳn là xem thường Tiêu gia chúng ta không có năng lực, bọn họ cần phải được giáo huấn, nếu không sẽ cảm thấy ngứa khắp mình"

Nghe đến Lâm gia, ánh mắt của Đinh Bổn Quân càng thêm lửa nóng.

Muốn hiểu một người, đầu tiên có thể nhìn bằng hữu của người đó, hoặc là kẻ thù của người đó.

Giờ phút này, ông đã nhìn quá nhiều.

Tiêu Thu Phong gật đầu, giờ phút này, đối với Tiêu gia mà nói, phong ba đã nổi lên, Bàng Binh Quyền cùng Lâm gia quan hệ, giờ phút này động thủ, tin chắc Lâm Bắc Dân đã biết, lão già gian manh này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

"Nói cho Lãnh Phong, cho hắn phối hợp một chút, anh muốn Lâm Bắc Dân biết, trên đời này không có gì không làm mà ngồi hưởng. Bắt hắn trả giá cho những nổ lực của hắn"

Vân Mai còn muốn đi, ám chỉ với lão già, nhưng lão già lại lắc đầu, rồi kêu người mang ghế đến, chậm rãi ngồi xuống. Phim hay này, nhiều năm rồi lão chưa được xem, chuyện của Hạng Hổ, lão đã giải quyết, nhưng việc của Bàng Binh Quyền, không thuộc phạm vi xử lý của lão, lão muốn nhìn kết quả như thế nào. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Lão Hầu vẫn giữ sự lạnh lùng, nhẹ nhàng bước đến.

"Chàng thanh niên, cậu rất tốt, so với hắn mạnh mẽ hơn nhiều, khó trách bọn hắn đấu không lại cậu"Trong lúc này, chàng trai vẫn bình thản, không chút vội vàng, tựa hồ như chàng trai này đã nắm trước tình hình, lão cho lão Hầu rất có hảo cảm.

Ông trời sinh đã là một người không thích nịnh bợ, huống chi chàng trai trẻ này cũng không nịnh nọt gì ông. Ông cũng không thiên vị, phê bình Hạng Phi Ca, không che dấu nội tâm cùng suy nghĩ thật trong lòng.

"Lão Hầu rất khách khí, tôi biết người nợ Bàng gia một nhân tình, kỳ thật đã biết trước, tôi cũng muốn lãnh giáo một chút ba mươi sáu thức Liệt Diễm Tỏa Hầu Thương của người, hy vọng cho tôi cơ hội này"

Ngữ khí bình thản, nhưng lại có ngạo khí tận trời. Không riêng gì lão Hầu, ngay cả Đinh Bổn Quân cũng không tin vào tai mình.

Cho đến bây giờ, ông vẫn chưa nghĩ, hoặc là không dám nghĩ, có người đủ dũng khí khiêu chiến Vua Súng - lão Hầu.

Nhưng mà bây giờ, mọi chuyện đã phát sinh trước mặt ông.

Nếu chàng trai trẻ này không phải là một kẻ ngu không biết trời đất, thì chính là một anh hùng, quay đầu lại nhìn bộ mặt lạnh như băng của đứa cháu gái, Đinh Bổn Quân đột nhiên phát hiện ra, cháu gái thích chàng trai này, tựa hồ cũng không giống như tưởng tượng hoang đường.

Cuộc sống có nhiều điều khó nói, khó có thể nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy, Tiêu gia quả thật không đơn giản, có thể đánh một trận với lão Hầu, tuyệt đối có thể ngẩng mặt lên nhìn đời.

Bàng Binh Quyền cười lạnh lùng, khinh thường khinh thị, hắn không như những người túy bái người đàn ông kia ở đây, hắn muốn đánh bại anh ấy, muốn dẫm đạp anh ấy dưới chân.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể sử dụng cái miệng.

"Mày có biết người này là ai không? Mày có biết là nếu ông ta ra tay, mày sẽ chết không? Nếu mày chết, Tiêu gia sẽ bị tao chơi đùa, tất cả những người đàn bà sau lưng mày, đều là đồ chơi của tao!"

Trước khi đánh phải đả kích, đánh loạn niềm tin của người đàn ông này, đả kích khí thế của hắn.

"Bốp …"một tiếng bạt tai, thẳng trên mặt hắn, không phải là do Tiêu Thu Phong làm, mà chính là Phượng Hề đứng bên cạnh.

"Mày chẳng qua chỉ là một phế vật, không biết thế nào là đàn ông chân chính, cho dù chết, cũng sẽ không để cho người phụ nữ mình yêu bị lăng nhục, nếu anh ấy không thật sự tự tin, mày sẽ là người đầu tiên bị giết ở đây"

"Chị Phượng, không cần nói chuyện với súc sinh, hắn bất quá chỉ là một con chó, muốn đả kích anh rể của em, hắn không đủ trình"

Bàng Binh Quyền hiện lên dục vọng giết chóc, mặc dù chỉ là chợt lóe, nhưng đã bị Tiêu Thu Phong nắm bắt.

"Bàng Binh Quyền, tao không nghĩ là sẽ giết mày ở đây, nhưng mày cũng đừng ép tao. Nếu không cho dù là Bàng Minh Xương ở đây, mày cũng phải chết"

Bị ánh mắt lạnh lùng kia nhìn, khí thế của Bàng Binh Quyền giảm đi, thân hình lui về phía sau hai bước. Để lại sân chơi cho lão Hầu, hôm nay bọn họ mới là đối thủ của nhau.

Nhưng lão Hầu đã làm cho Bàng Binh Quyền thất vọng: "Người trẻ tuổi, hôm nay cho dù cậu bại, lão Hầu cũng không giết cậu, lão già như tôi đã lâu lắm rồi không có cảm giác này"

Ở đây, nơi này, ngay lúc này, chỉ có một mình Tiêu Thu Phong hiểu được ý lão.

Cao thủ vốn rất tịch mịch, rất khó kiếm một đối thủ. Huống chi là đối thủ cùng đẳng cấp, bọn họ không những trở thành đối thủ, mà càng có thể trở thành tri kĩ.

Hậu viện, một mảnh đất rất lớn, mặc dù ánh mặt trời như muốn thiêu đốt tất cả, nhưng lúc này ở đây đang ẩn chứa chiến ý ngút trời, mọi người, đang nhìn Tiêu Thu Phong.

Đinh Mỹ Đình cũng lẳng lặng đứng nhìn. Trong lòng của nàng đã bị người đàn ông này chiếm cứ, mặc dù đã cố gắng tránh né ánh mắt của mọi người, nhưng tâm tình ưu thương này, không tránh khỏi ánh mắt của chúng nữ, chỉ là giờ phút này, không ai tiến lại thăm hỏi nàng, có một số việc, bản thân phải tự làm.

Lão Hầu lẳng lặng đứng đó, tựa như một ngọn núi, không người nào có thể nhìn thấy đỉnh. Còn Tiêu Thu Phong cũng vậy, cũng lẳng lặng, tĩnh như mặt biển, biển ngàn dặm, làm cho người ta không biết hắn sâu cạn thế nào.

Trong trận chiến, cả hai đồng thời hưởng thụ chiến ý sảng khoái này.

"Ha ha ha… lão Hầu ba mươi năm đã không nhịn được phải ra tay, chàng trai trẻ, cậu cẩn thận!"Loại chiến ý hấp dẫn như vậy, tựa như một con sâu rượu nhìn thấy bình rượu sau khi bị cấm rượu ba ngày.

Không cần vũ khí, vì lực lượng của họ đã đạt đến một cảnh giới khác, vũ khí chỉ là một vướng bận.

Thương, khí kình ngưng tụ thương thể đã chớp động, hình thành một trận gió lốc, sát khí khắp nơi.

Ba mươi sáu thức Tỏa Hầu Thương, nhưng không ai biết, ba mươi sáu thức này là một ẩn số, bởi vì những lần xuất hiện trước đại chúng, chưa người nào có thể chịu được hai thức.

Ba mươi sáu thức Tỏa Hầu Thương Pháp có chính thức ba mươi sáu chiêu.

Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, hắn biết lão già trước mặt này, so với Tá Đằng Tam Lang còn mạnh mẽ hơn, tu vi nội kình của lão đã đạt đến cảnh giới kinh khủng.

Giờ phút này, hắn không nghĩ đến bại, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là chiến, chiến ý nồng đậm.

Cho dù là bại, cũng là một loại vinh quanh, vì người này đã từng là thầy hắn, hơn nữa trận chiến này, nhất định sẽ đề cao thực lực bản thân.

Khí kình ngưng tụ, thương thể nhất hiên, tựa như ngàn quân điên cuồng, lão Hầu cũng thay đổi, nhẹ nhàng thay đổi, không tương xứng với thân thể của một lão già, đây là bản chất thật sự của lão.

Cho dù lão đã già, nhưng lực lượng của lão, hiện giờ chỉ cần một cái nhấc tay, cũng không có người nào so sánh được.

Thân hình Tiêu Thu Phong không lùi mà tiến, thân pháp ảnh tử di chuyển trong nháy mắt, trong miệng phát ra một tiếng quát lăng nhiên: "Thương tâm …"

Kiếm có kiếm tâm, đao có đao tâm, thương nghiệp cũng có thương tâm.

Linh quang lão Hầu chợt lóe, mọi người nhìn chăm chú, không dám chóp mắt, ngay cả Đinh Bổn Quân đang ngồi trên ghế cũng phải đứng dậy, sợ bỏ qua trận chiến đặc sắc này.

Lão cũng hiểu được, trận chiến này, mặc kệ là chàng trai trẻ kia thắng hay bại, cũng đã là một hảo hán, chính là một chứng nhân!

Đọc truyện chữ Full