DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 636: Thẳng Thắn

Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:
- Kiếm Trủng tựa hồ bị người phá hư, hiện tại không thể gọi ra Kiếm Trủng, điều này có ý nghĩa như thế nào, Côn Côn con hẳn phải biết đi.




Dạ Côn dĩ nhiên biết, Kiếm Trủng có thể nói là mệnh mạch của Thái Kinh, nếu như Kiếm Trủng không còn, Thái Kinh nhất định sẽ ngày càng suy yếu.
Đến lúc đó không cần chờ người khác tiến công, nội bộ Thái Kinh cũng sẽ đại loạn, dù sao quốc vận đều loạn.


Nhưng chỉ sợ Dạ Côn không biết, Kiếm Trủng xảy ra chuyện như vậy, đều là thủ bút của cha vợ mình, ai kêu cha vợ ra tay không nhẹ không nặng.
- Gia gia, thực lực người kia như thế nào mới có thể tổn thương Kiếm Trủng, có biện pháp nào có thể giúp Kiếm Trủng khôi phục như lúc đầu không?


Dạ Côn không có cách, hắn cũng chỉ mới tiếp xúc với Kiếm Trủng một lần.
- Kiếm Trủng cần sinh cơ, cho nên phải mượn sinh cơ, đã truyền tin tức qua Ngũ Nhạc bên kia, nhưng thứ như sinh cơ không thể mượn nhiều, cho nên còn cần...
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
- Cho nên ý của gia gia là?
- Cổ U.


- Cổ U đều chuẩn bị khai chiến với chúng ta, làm sao có thể mượn sinh cơ?
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:
- Quả thật không có khả năng, nhưng nếu như Cổ U cũng biến thành Ngũ Nhạc, trở thành châu, như vậy thì tốt.


Dạ Côn hiểu rõ, Kiếm Trủng xảy ra chuyện, khiến gia gia quyết tâm muốn đối phó Cổ U, hơn nữa còn muốn biến Cổ U thành một châu của Thái Kinh!
- Thế nhưng gia gia, chinh phạt Cổ U cũng không phải chuyện một hay ngày, hơn nữa cũng cần tốn không ít quân phí.


Dạ Côn cảm thấy gia gia tiếp nhận Thái Kinh, vẫn nên lấy ổn định làm trọng, chưa đến một năm liền muốn tiến quân đánh Cổ U, đến lúc đó không biết có kéo sập Thái Kinh hay không.
Dạ Tư Không nghe xong không lên tiếng:


- Quả thật như thế, Trưởng Tôn Ngự tự sát, quốc khố dùng để truy xét không còn bao nhiêu, hiện tại đại quân viễn chinh, quân phí rất căng thẳng.
- Ngũ Nhạc bên kia cũng không có tiền sao?
- Ngũ Nhạc tiến công Thái Kinh đã là được ăn cả ngã về không, trên cơ bản quốc khố trống rỗng.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, tài lực một nước không phải mình muốn kiếm liền có thể kiếm được.
Lúc này Tào công công cong người đi vào:
- Thánh Nhân, Dạ thống soái truyền về tin tức.
- Lấy ra.
- Vâng!
Dạ Tư Không mở ra tin tức Dạ Tần truyền đến, sau khi xem xong cười khẽ một tiếng.


- Đệ đệ nói cái gì, gia gia cao hứng như vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đệ đệ ngươi nói quân phí không cần ta quan tâm, y có thể làm được, xem ra đệ đệ ngươi rất muốn thúc đẩy trận chiến tranh này.


Dạ Côn dĩ nhiên biết đệ đệ, hiện tại đệ đệ một lòng muốn diệt Cổ U, khẳng định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp.
- Đứa nhỏ Dạ Tần này, trước kia cũng không nhìn ra, Côn Côn, đệ đệ con thay đổi thật lớn.
Dạ Tư Không tán dương nói ra.


Nghe được gia gia tán dương đệ đệ, trong lòng Dạ Côn kỳ thật cũng rất cao hứng, dù sao đệ đệ được Thánh Nhân tán dương, thế nhưng nghĩ đến hiện trạng của đệ đệ, trong lòng Dạ Côn cũng lo lắng, không muốn nhìn thấy đệ đệ ngộ nhập lạc lối.


- Đệ đệ từ nhỏ đã thông minh, chẳng qua là không có biểu hiện ra ngoài.
Dạ Côn nhẹ cười nói.
- Đúng vậy, Dạ gia không có người ngu xuẩn.
- Gia gia, gần đây ta tra được một cái tình báo, đả thương Thương Minh sát hại đại bá chính là Nguyên Tôn Kiếm Đế.


Dạ Côn cảm thấy nên nói tình báo này cho gia gia nghe.
Chủ yếu là xem gia gia có phản ứng gì.
Nhưng mà Dạ Tư Không nghe xong nhíu chặt lông mày, âm u hỏi:
- Tình báo từ đâu tới, có thể tin được không?
- Bán tín bán nghi.
Dạ Côn cũng không có trực tiếp tin tưởng Cổ Sâm Thụ, luôn duy trì cảnh giác.


- Nếu thật là Nguyên Tôn Kiếm Đế, vậy liền hơi rắc rối rồi.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Nhìn xem gia gia phản ứng, chẳng lẽ gia gia cũng không biết là ai chăng? Dạ Côn còn tưởng rằng gia gia biết là ai...


Trong thư phòng một thoáng liền an tĩnh lại, Dạ Tư Không rơi vào trầm tư, mà Dạ Côn đứng ở bên cạnh không nói.
- Côn Côn, con có biện pháp nào không?
Dạ Tư Không ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn có thể có biện pháp nào.


- Không có, trên tình báo còn nói, Nguyên Tôn Kiếm Đế đã lĩnh ngộ tam đoạn.
Dạ Tư Không nghe xong lông mày nhíu càng chặt.
- Xem ra Nguyên Tôn Kiếm Đế là muốn báo thù Dạ gia, dù sao chúng ta đuổi hậu duệ của y ra khỏi Thái Kinh.
- Gia gia, chỉ là bởi vì điểm này sao?


Dạ Côn nhịn không được hỏi một câu.
Dạ Tư Không nhìn Dạ Côn thật sâu, thấp giọng hỏi:
- Vậy Côn Côn con cảm thấy còn có thể là vì cái gì?
- Gia gia, năm đó con đi Ngũ Nhạc bị bại lộ hành tung, đến cùng là ai lộ ra?
Dạ Côn cũng không muốn lại lằng nhà lằng nhằng, trực tiếp hỏi...


Dạ Tư Không nghe xong thở dài một hơi:
- Chuyện này hẳn là nữ hoàng nói cho con phải không.
- Đúng thế.
Dạ Côn cũng không phủ nhận.
- Nữ hoàng nói không sai, hành tung năm đó của con quả thật là ta lộ ra, tên sát thủ kia cũng là ta an bài.


Nghe thấy gia gia nói thế, trong lòng Dạ Côn vẫn rất kinh ngạc, không ngờ chuyện là thật...
- Vì sao?
Dạ Côn năm đó nghĩ tới những người khác, nhưng vô thức không đi hoài nghi thân nhân.
Nhưng cuối cùng ngàn vạn lần không nghĩ tới, là do thân nhân tiết lộ.


- Con hẳn phải biết, lúc ấy ta muốn thúc đẩy chiến tranh giữa Thái Kinh cùng Ngũ Nhạc, chuyện này nữ hoàng hẳn cũng nói cho con rồi đi.
- Nói như vậy, những gì nữ hoàng nói đều là thật, tất cả những thứ này đều là ngài an bài?
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:


- Là ta an bài, mỗi một bước, mỗi một chi tiết nhỏ, đều trải qua sắp xếp của ta.
- Cho nên nói, ngài thật chính là người của bọn họ.
- Đúng thế.
Dạ Tư Không không phủ nhận.
- Vì sao hiện tại đột nhiên thừa nhận? Là bởi vì Nguyên Tôn Kiếm Đế sao?
- Một nửa đi.


- Thương Minh thụ thương, đại bá chết, cũng là ngài an bài? Còn có Thánh Hậu mang thai, có phải cũng là ngài muốn có một đứa con của mình? Đám đại bá và cha con đều không phải là thân sinh?
Dạ Tư Không nghe xong cũng cười, nói nhỏ:


- Xem ra nữ hoàng biết rất nhiều, bên cạnh ta sớm đã có người của nàng, nếu như đoán không sai, hẳn là Dạ Dương đi.
Dạ Côn nghe xong không nói.
- Kỳ thật chuyện này cũng không khó đoán, dưới gối ta cũng chỉ còn lại có Dạ Dương cùng cha con, cha con không tranh quyền thế, nhưng nhị bá con lại si niệm không quên.


- Đã sớm biết?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Hoài nghi, nhưng cũng không có điểm phá, người a... phải lưu cho mình một con đường lui.
- Chuyện của Thương Minh cùng đại bá, có phải là ngươi làm hay không?
Trước kia Dạ Côn đều gọi là gia gia, hiện tại cũng biến thành ngươi, rõ ràng trong lòng vẫn mang theo tức giận.


Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Kỳ thật những chuyện này đều không phải do ta làm, là bọn họ làm.
- Bởi vì hài tử của ngươi cùng Thánh Hậu?
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu:


- Côn Côn, con quả thật rất thông minh, một thoáng liền có thể nhìn ra vấn đề, ta cùng Thánh Hậu có hài tử, vốn là trùng hợp, thế nhưng bọn họ đả thương Thương Minh, không quan trọng, thế nhưng giết Dạ Trùng! Ta nhịn không được!


- Mặc dù bốn người bọn họ đều không phải ta thân sinh, thế nhưng nhiều năm như vậy, ta xem bọn nó như con đẻ, không khác gì con của mình... bọn họ nghĩ rằng ta muốn phản, cho nên liền giết Dạ Trùng cảnh cáo ta!


Đọc truyện chữ Full