DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm
Chương 310: Lửa Giận Thao Thiên

- Hửm? Hiện tại Nguyệt Hoa ngươi nói chuyện chỉ nói một nửa, ngươi đây là đang trêu chọc bản tôn sao?!
Diệp Hoa trong nháy mắt trở mặt, lạnh giọng chất vấn.




- Thuộc hạ không dám, Ly Nhi và một vị nữ tử khác, cùng gả cho một tên nam nhân, sau đó Lưu Nhi đến, cũng định chung thân cả đời cho tên nam nhân kia, chẳng qua là bây giờ còn chưa vào cửa.
Thốt ra lời này, Nguyệt Hoa cảm thấy không khí đều muốn đọng lại, sát ý hung tàn quanh quẩn bốn phía.


- Ngươi nói lại lần nữa xem? Hai đứa nó như thế nào?
Diệp Hoa lạnh giọng hỏi.
- Lão tôn thượng, A Ly cùng Lưu Nhi, hiện tại cùng gả cho một tên nam nhân, mà nam nhân này còn có một nữ nhân.
Ầm!


Chỉ thấy long đầu trên lan can lập tức bị Diệp Hoa bóp nát, toàn thân để lộ ra một cỗ phẫn nộ thao thiên, toàn bộ hoàng cung đều cảm giác được lửa giận của lão tôn thượng, toàn bộ bừng tỉnh từ trong giấc ngủ.
- Nam nhân này là ai?!
Diệp Hoa lạnh giọng chất vấn.


- Lão tôn thượng, người này tên là Dạ Côn, là một tên trọc đầu, năm nay mười sáu, vừa mới qua lễ thành nhân, A Ly liền cùng một nữ tử khác gả cho hắn


- Tốt! Rất tốt! Đủ lông đủ cánh rồi! Khó trách lần trước truyền âm ấp a ấp úng, bảo bản tôn trì hoãn, nguyên lai là có chuyện này! Thậm chí đến cuối cùng, Lưu Nhi cũng lừa gạt bản tôn! Đều là vì một tên nam nhân!
Diệp Hoa hít một hơi thật sâu, lửa giận đã sắp oanh bạo thân thể.


Nguyệt Hoa vội vàng nói:
- Tôn thượng, có lẽ A Ly cùng Lưu Nhi bị tên kia lừa, dù sao các nàng ít tiếp xúc với bên ngoài, bị hoa ngôn xảo ngữ lừa cũng là chuyện bình thường.


- Nguyệt Hoa! Ngươi không cần giải vây cho bọn nó, hai đứa nó không phải hài tử, biết cái gì là đúng, cái gì là sai! Liệt Cốt đâu? Tại sao là ngươi tới bẩm báo chuyện này, Liệt Cốt đang ở đâu!
- Tôn thượng, phu quân... phu quân cũng bị lừa.


Nguyệt Hoa làm sao có thể đi hại phu quân của mình, cho nên chỉ có thể dùng hai chữ lừa gạt để hình dung, đem tất cả tội danh đặt ở trên đầu Dạ Côn, như thế lão tôn thượng truy cứu tới, cũng chỉ là Dạ Côn sai, những người khác có thể bình yên vô sự.
- Liệt Cốt đều bị đánh động rồi?


Diệp Hoa cười ra tiếng.
- Phu quân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, xin lão tôn thượng đừng trách.
Diệp Hoa cười nhạt nói:
- Đều rất tốt, xem ra là tháng ngày trôi qua quá thuận, muốn tìm cho bản tôn chút việc làm.
- Thông tri tất cả mọi người tới thương nghị! Tiểu bối không cần gọi!
- Lão tôn thượng.


Nguyệt Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, không ngờ lão tôn thượng vì việc này mà triệu tập tất cả mọi người tiến hành thương nghị, như vậy đã vô cùng nghiêm trọng, vốn cho rằng lão tôn thượng sẽ chỉ gọi Ngụy Thường tới.
Ánh mắt Diệp Hoa lộ ra hung quang:
- Nguyệt Hoa, hiện tại đừng có chọc giận bản tôn!


Nguyệt Hoa chậm rãi cúi đầu xuống, đột nhiên có chút nghi vấn cách làm của mình, vừa rồi nên cùng phu quân thương lượng một chút.
Chủ yếu là phu quân quá khinh người, mình cũng lửa nóng xông đầu, hiện tại đã không cứu nổi...
Toàn bộ thuộc hạ được lão tôn thượng thông tri, đều rất kinh ngạc.


Đã nhiều năm không có cùng nhau thương nghị... không phải... đã nhiều năm không dùng loại giọng nói này.
Xem ra là có chuyện phát sinh!
Tất cả thuộc hạ mang theo tâm tình nặng nề đi tới đại điện.
Liếc thấy lão tôn thượng bên trên vương tọa, cái biểu tình kia... xem ra đã xảy ra chuyện lớn...


Bởi vì có vài người chưa đến, cho nên thương nghị cũng không có bắt đầu, tất cả mọi người đều đang chờ, mà Diệp Hoa nhắm mắt lại, yên lặng chờ đủ người.
Lúc này, bên cạnh xuất hiện hai bóng người đẹp đẽ.
Các vị thuộc hạ cung kính hô:
- Tôn phu nhân.


- Diệp Hoa, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Một phu nhân xinh đẹp trong đó tò mò hỏi, phu nhân này tên là Thanh Nhã.
Diệp Hoa không mở mắt, từ tốn nói:
- Các nàng đi về nghỉ trước, chúng ta có chuyện quan trọng cần trao đổi.
- Có phải A Ly đã xảy ra chuyện rồi không?


Một vị phu nhân bên cạnh vội hỏi, người này tên là Đông Hoàng Bạch Chỉ, mặc dù chỉ mặc tố y, nhưng cũng không giấu được cỗ kinh diễm kia.
Diệp Hoa thiếu kiên nhẫn quát:
- Bảo các nàng ra ngoài, xem lời nói của bản tôn như gió thổi bên tai sao!


Các vị thuộc hạ không dám thở mạnh một tiếng, lão tôn thượng mới vừa cùng tôn phu nhân hòa hảo, xem tình huống này, đoán chừng lại muốn cãi nhau.
Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ nhíu mày ngài, có thể bởi vì có thuộc hạ, hai người cũng không nói gì, quay người rời đi.


Diệp Hoa liếc mắt nhìn thuộc hạ:
- Còn có ai chưa tới?
Ngụy Thường cung kính nói ra:
- Lão tôn thượng, còn có Tuyệt Thiên chưa tới.
- Đi làm cái gì?
Diệp Hoa lạnh giọng hỏi.


- Lão tôn thượng quên rồi sao? Mấy ngày trước ngài bảo Tuyệt Thiên đi thảo phạt một cái vị diện, đoán chừng hiện tại không thể phân thân.
Ngụy Thường vừa mới dứt lời, thân ảnh Tuyệt Thiên liền xuất hiện.
Lập tức cúi người hô:
- Thuộc hạ Tuyệt Thiên, tham kiến lão tôn thượng.


- Sự tình như thế nào?
Diệp Hoa lạnh giọng chất vấn.
Trong lòng Tuyệt Thiên sững sờ, cảm giác có điểm gì là lạ, giọng điệu của lão tôn thượng có điểm lạ... đã rất lâu không có xuất hiện.
Cũng không dám nhìn vẻ mặt người bên cạnh, trầm giọng nói ra:


- Hồi bẩm tôn thượng, thuộc hạ dùng thời gian ba ngày, tiêu diệt 109 đế quốc, không nghe lời toàn bộ chém giết, những người còn lại thệ ngôn quy thuận lão tôn thượng.


Mặc dù Tuyệt Thiên nói tương đối đơn giản, nhưng chỗ vị diện, ngay cả bầu trời đều là huyết hồng, sơn hà đỏ tươi một mảnh, tràn đầy kinh khủng cùng tuyệt vọng, khắp nơi đều là tiếng kêu khẩn cầu.
- Làm rất tốt!
Diệp Hoa trầm giọng nói ra.


- Như vậy hiện tại thương lượng một chút, xử lý chuyện xấu do Đông Hoàng Ly cầm đầu, Diệp Lưu, Liệt Cốt hỗ trợ như thế nào!
Ngụy Thường nghe xong lời này, lập tức cảm thấy không ổn.


Mà tất cả mọi người bị lời nói của Diệp Hoa làm mộng bức, tiểu tôn thượng làm sao vậy? Liền Diệp Lưu cũng phải bị phạt, còn có Liệt Cốt... trước đó không phải bị lão tôn thượng phái đi nhiệm vụ sao? Làm sao một thoáng liền biến.
- Phụ thân, tỷ tỷ và muội muội làm sao vậy?


Nói chuyện chính là một tên nam nhân anh tuấn, người này tên là Diệp Diễm, là nhi tử của Diệp Hoa, Đông Hoàng Ly là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, mà y đồng thời là ca ca ruột của Diệp Lưu.
Một tên nam nhân đứng ở bên cạnh cũng trầm giọng hỏi:
- Phụ thân, tỷ tỷ và muội muội đã xảy ra chuyện gì?


Người này tên là Diệp Thần, Đông Hoàng Ly là tỷ tỷ ruột của y, Diệp Lưu là muội muội cùng cha khác mẹ, nhưng lúc nhỏ, Diệp Thần cùng Diệp Lưu tương đối thân thiết, sau khi lớn lên mặc dù tách ra một quãng thời gian, nhưng tình cảm vẫn trước sau như một.


Diệp Hoa tựa hồ không muốn nói thêm một lần, hướng phía Nguyệt Hoa nói:
- Nói lại mọi chuyện một lần.
Mọi người nhìn về phía Nguyệt Hoa, vẻ mặt một mảnh nghi hoặc.
Hiện tại Nguyệt Hoa đã bình tĩnh lại, cảm giác được một cỗ nghĩ lại mà sợ, nhưng đã nói... chẳng lẽ còn có thể hối hận?


Nguyệt Hoa kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Đầu óc đám thuộc hạ đều ong ong, thật không nghĩ tới, A Ly cùng Lưu Nhi thế mà có thể làm ra chuyện như vậy.
Khó trách vừa rồi lão tôn thượng lại đuổi tôn phu nhân đi, nếu tôn phu nhân biết chuyện này, còn không bị tức chết sao?


Tiểu tôn thượng thế mà cùng nữ nhân khác gả cho một tên nam nhân, thật không thể nào tiếp thu được chuyện như vậy, tiểu tôn thượng tôn quý cỡ nào...
Còn có Lưu Nhi, hai nữ hài tôn quý nhất dưới gầm trời này, thế mà đồng thời gả cho cùng một tên nam nhân!


Đọc truyện chữ Full