DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 138: Đau lòng

Sở Sở từ trong phòng khám bệnh đi ra, trên mặt vẫn còn chút ngượng ngùng. Bởi vì gần đây nàng hay cảm thấy thân thể ko khoẻ, ngay cả " Người bạn nhỏ" mỗi tháng cũng ko đều và ko chính xác. Lúc đầu nàng cứ nghĩ là " chắc đã có baby", vì bản thân có tất cả các triệu chứng của sách vở, hôm nay do ko có tiết ở trường nên tranh thủ đến đây khám thử, kết quả là ko phải có "tục tưng", mà là.là.Nghĩ tới đây, tim Sở Sở ko ngừng nhảy tangô, nữ bác sĩ kia nói chuyện cũng thẳng thắn quá mức, gì mà do em quan hệ tình dục quá độ, quá bừa bãi. Tất cả cũng tại do lưu manh lúc nào cũng đòi hỏi cả, lần này phải trừng phạt hắn mới được, ko biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!

Ác tâm đã được hình thành, nhưng cái chính là Sở Sở cũng phải bó tay, bởi vì tên lưu manh kia giống như một cái máy (HN =.ex machine)..., một mình ko thể đỡ nỗi, xem ra phải tìm chị Thanh.Đột nhiên, Sở đại tiểu thư ngừng suy nghĩ, cảm thấy bất ngờ vì cái lưng của người phía trước có chút quen quen.Hướng Quỳ, hắn làm gì ở đây? Hơn nữa còn có nữ cảnh sát đứng đối diện hắn, đã xảy ra chuyện gì?

Do đã gặp qua nữ cảnh sát này vài lần, Sở Sở đương nhiên có ấn tượng sâu sắc về nàng, đối phương ko chỉ thường đến gặp lưu manh, mà còn có chiều cao cân đối, thậm chí còn rất xinh đẹp, điều này khiến trong lòng Sở Sở cảm thấy một ít nguy cơ đe dọa.

Cho nên Sở đại tiểu thư quyết định ko mở miệng gọi lưu manh ngay, mà lại lén lút đến gần đối phương, cố ý nghe xem bọn họ đang nói cái gì.

Càng đến gần, tâm trạng Sở Sở càng kích động, giống như cái cảm giác đi bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ tại trận. Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu đã bị Sở Sở nhanh chóng dập tắt, vì lưu manh mặc dù hư hỏng nhưng hắn đối với mình rất thật lòng, hắn hẳn sẽ ko lừa gạt mình đâu!

Tự động viên tăng thêm dũng khí cho mình, Sở Sở bước đến gần vài bước, nàng có thể dễ dàng nghe được âm thanh nói chuyện của hai người.

Nghe gọi hai tiếng "bà xã", Sở Sở sửng sốt tưởng mình đã bị phát hiện, nhưng khi ngửng đầu lên thì phát hiện lưu manh ko quay đầu lại nhìn mình, mà hắn đang hướng mắt về phía nữ sĩ quan cảnh sát kia, chẳng lẽ hắn ko phải nói những lời này với mình? Trong lòng Sở Sở chợt giật mình.

"Come back to me."

Những lời này đã là cho trái tim của Sở Sở vỡ vụn thành ngàn mảnh, bất chợt hai mắt đã đẫm lệ:

"Tại sao? Tại sao.?"

Hướng Nhật xoay người quay lại, trước mắt hắn là một khuôn mặt trắng bệch ko còn tí máu, hoảng hốt kêu lên:

"Sở.Sở Sở!"

".!"

Sở Sở há hốc mồm, nàng ko tin người này, đây chính là người đã ân ái với nàng hằng đêm, đã nói những lời yêu thương với nàng, đã từng hứa hẹn với nàng rất nhiều, bây giờ đứng trước mặt nàng nói những lời đó với người con gái khác, nàng muốn nói cái gì đó những miệng như nghẹn lại, chỉ nghe được những hix nghẹn ngào.

"Sở Sở, anh."

Hướng Nhật ko còn giữ được bộ dạng lưu manh hằng ngày, bây giờ hắn mới biết được trên đời có những câu nói muốn nói ra đầy đủ ko phải là chuyện dễ dàng.

Nhìn thật sâu vào ánh mắt của đối phương, đột nhiên Sở Sở lui vài bước, cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đẫm lệ.Bất chợt, nàng xoay người bỏ chạy ra khỏi đây.

"Sở Sở, Sở Sở."

Hướng Nhật lập tức đuổi theo, nhưng chạy chưa được vài bước đã đứng lại, giống như một người đang gấp đi mà để quên đồ, quay lại nhìn nữ cảnh sát, ấp úng nói:

"Tiểu Uyển, anh."

"Hướng Quỳ, ngươi nên đuổi theo nàng ta đi!"

Sau khi đã trầm mạc, Thiết Uyển cuối cùng cũng bình tĩnh lại mở miệng nói.

"Tiểu Uyển!"

"Mau đi đi, ta còn có việc phải đi trước!"

Nữ cảnh sát xoay người lại, hai hàng lệ trong suốt đã rời mi, hít sâu một hơi, bước chân nặng nề hướng về phía trong bệnh viện.

Nhìn thân ảnh nữ cảnh sát đang càng ngày càng xa dần, Hướng Nhật thật muốn gọi nàng nhưng lại nói ko nên lời, mà giờ phút này cả bóng người vừa chạy ra cửa bệnh viện cũng đã biến mất, chỉ còn mấy tên dư hơi xung quanh đang bắt đầu bàn tán gì đó.

Hướng Nhật ngồi xuống ghế chờ ở hành lang, ánh mắt đau khổ cùng nỗi buồn đã khắc sâu vào tận trong lòng hắn, giống như lúc nữ cảnh sát bước đi.

"Có lẽ mình quá vọng tưởng."

Thở dài một hơi, Hướng Nhật đứng dậy, bước trở lại phòng bệnh 107.

"Ha ha, cuối cùng đã trở lại, thế nào, mùi vị bị cảnh sát giáo huấn thật tốt phải ko?

Tên súc sinh nhìn bộ dạng của Hướng Nhật đang lết vào phòng rất thảm thương, trong lòng nghĩ rằng tên này bị vị cảnh sát kia giáo huấn 1 trận ra trò, nên tâm lý rất hả hê.

Hướng Nhật lạnh lùng nhìn về phía tên cặn bã của xã hội kia, sát khí nặng đến mức làm hắn phải lui về sau vài bước.Một đạp tung ra, tên cặn bã vừa mới cười cười giống như bị xe tải đụng phải bay ngược về phía sau, muốn kéo theo hai y tá đằng sau.

".ầm.ầm"

Hai tiếng vang lên, tên súc sinh văng vào tường rồi rớt xuống đất " Hự." Hắn ọc ra một đống máu tươi, cả người ngất đi.

Mọi người đều bị hành động này làm cho sợ hãi, mấy người y tá thì la hoảng lên, sợ đến nỗi phát khóc luôn, nếu ko được những người kia giữ lại chắc chắn đã bỏ chạy mất xác rồi

"Mang xác nó đi, tao ko muốn thấy mặt nó!" Ánh mắt Hướng Nhật nhìn tên cặn bã này giống như đang nhìn một con chó đang hấp hối, lạnh lùng nói

Mấy tên bảo vệ phản ứng đầu tiên, đỡ tên bác sĩ đang nằm, nhanh chóng đi ra ngoài, mấy y tá, bác sĩ kia cũng ko dám nán lại lâu vội vàng chạy ra ngoài, cũng chẳng quan tâm rằng ở thời khắc mấu chốt vị nữ cảnh sát kia ở đâu, an toàn của bản thân là trên hết.

"Sư phụ, anh làm sao vậy?"

Thạch Thanh nhìn thấy sắc mặt như chết rồi của lưu manh, dù ko biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn cũng ko phải chuyện tốt lành gì, cho nên ân cần hỏi thăm

"Anh ko sao, Tiểu Thanh."

Hướng Nhật mệt mỏi đáp, đột nhiên chụp lấy vai của đồ đệ nói:

"Được rồi, Tiểu Thanh, em lập tức chạy ra ngoài, nếu thấy Sở Sở thì nhất định phải theo sát cô ấy, nửa bước ko rời!"

"Sư phụ."

"Đừng hỏi tại sao, Sở Sở vừa mới rời khỏi, bây giờ em đuổi theo còn kịp. Nhớ, nếu nhìn thấy nàng thì nhất định ko được rời nửa bước biết ko?"

".Em biết rồi!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cầm thú sư phụ, Thạch Thanh cũng ý thức được sự tình rất nghiêm trọng, lập tức chạy ra ngoài.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tống Thu Hằng cũng đi tới, khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi của học trò mình, trong lòng nàng cũng cảm thấy có lỗi.

"Tiểu Tống.Tống giáo sư, cô nghĩ thằng đàn ông thật sự ko thể cùng với nhiều người đàn bà chung sống vui vẻ sao?"

Cố nén xúc động muốn ôm lấy đối phương, Hướng Nhật âm trầm hỏi.

Nghe thấy cách xưng hô kỳ quái của tên học trò kia, Tống Thu Hằng cũng ko nghe được hết câu nói, bởi vì nàng đang chìm vào trong ký ức xa xưa, nhớ lại chuyện cũ rồi thở dài nói:

"Em biết ko, em rất giống một người bạn cũ của tôi."

"Thật sao?" Hướng Nhật mỉm cười cay đắng.

"Đúng vậy, từ cách nói chuyện đến cách xử sự cũng đều giống hệt nhau"

Nhớ tới lúc đối phương đá bác sĩ Chu thổ huyết, trong lòng Tống Thu Hằng nổi lên một chút nghi ngờ khác thường, người kia cũng thích giải quyết vấn đề bằng bạo lực.Nghĩ tới đây, Tống Thu Hằng mắt lộ vẻ cổ quái nói tiếp:

"Hắn và em cũng cùng họ đấy."

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, nhanh chóng chuyển đề tài:

"Em trai cô tình hình thế nào? Ko cần phải phẫu thuật sao?"

Vừa nói đến em trai, Tống Thu Hằng lập tức bỏ hết mâu thuẫn lẫn nghi ngờ trong lòng, thay vào đó là vẻ mặt thương yêu:

"Bác sĩ nói hắn chỉ bị hôn mê thôi, chờ một lát sẽ tỉnh lại, ko cần phải làm phẫu thuật. Đúng rồi, cậu vừa rồi làm rơi cái này."

Tống Thu Hằng từ trong túi lấy ra tờ ngân phiếu hai trăm nghìn mà vừa rồi nhân lúc hỗn loạn nàng đã nhặt lại.

"Ko cần." Hướng Nhật đưa trở lại, trong lòng đã quyết:

"Giúp em cô chuyển viện đi, nơi này ko thích hợp.thời gian cũng ko còn sớm, em cũng phải đi về, ngày mai gặp."

Nói xong Hướng Nhật ko đợi đối phương trả lời, xoay người bỏ đi.

Đọc truyện chữ Full