DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 137: Thật quá đáng

"Ngươi.ngươi là ai?" Bác sĩ Chu run rẩy chỉ tay vào kẻ vừa xông vào, kinh sợ hỏi. Mắt thấy âm mưu sắp thành lại bị tên tiểu tử này phá vỡ, trong lòng hắn phẫn nộ ko thôi.

Hướng Nhật coi người kia như ko tồn tại, đi lại chỗ người đẹp đang ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay đỡ nàng dậy: "Tống giáo sư, cô có sao ko?"

"Tôi ko sao!" Tống Thu Hằng khuôn mặt đỏ ửng lên, người này kém hơn nàng gần mười tuổi, lại là học trò nàng, đương nhiên nàng cảm thấy ko tự nhiên.

"Ko có gì là tốt rồi!" Hướng Nhật trong lòng cũng an tâm, liếc mắt nhìn sang bác sĩ mặc áo trắng đang đứng kia, rồi lại tập trung nhìn vào khuôn mặt nàng hỏi: "Vậy cô vừa rồi gọi em tới là."

Vốn Tống Thu Hằng đang bình tĩnh lập tức bị những lời này làm cho hoảng hốt, níu chặt tay hắn: "Hướng Quỳ, em trai tôi cần phải phẫu thuật!"

Người đẹp đột nhiên nắm cánh tay làm lưu manh sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Vậy sao ko tiến hành đi?" Tiếp theo nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ đúng ko? Sao ko giúp bệnh nhân phẫu thuật đi?"

Bác sĩ Chu đang phẫn nộ trong lòng, nghe vậy cũng ko khách sáo trả lời: "Ko có tiền thì sao phẫu thuật"

Thật ra thì.có gì để mổ với xẻ đâu, bởi vì tất cả mọi chuyện là do hắn dàn dựng. Bệnh nhân đang nằm trên giường tình hình cũng ko nghiêm trọng như vậy, bị hôn mê cũng do hắn nhún tay vào, dù sao bệnh nhân bị hôn mê trong bệnh viện thì cũng ko phải chuyện lạ.

"Bao nhiêu?" Hướng Nhật trở nên lạnh lùng, giờ hắn đã biết tại sao Tống Thu Hằng gọi điện thoại cho hắn, bởi vì nàng cần tiền trang trải phẫu thuật. Người ko có đủ tiền, bệnh viện sẽ ko chịu làm phẫu thuật, hơn nữa cho dù có đóng đủ tiền mà phẫu thuật tiến hành chậm trễ thì nếu người bệnh có chết bệnh viện cũng ko chịu trách nhiệm gì.

"20 vạn!" Bác sĩ Chu nhàn nhạt nói, ngữ khí nhẹ nhàng cứ như là 2 ngàn hay 2 đồng vậy. Hắn nhìn cái tên học trò trước mặt này xem ra ko phải loại có nhiều tiền như vậy, nhìn cái cách ăn mặc, cùng với kính đeo mắt là biết, đều là hàng rẻ mạt, so với đồ phế thải cũng ngang ngửa. Nhưng.người con gái bên cạnh hắn thì quả thật quá tuyệt, cùng với Tống tiểu thư đều là loại cực phẩm.Nghĩ tới đây, tên bác sĩ súc sinh hai mắt sáng lên, nếu có thể có được hai người đàn bà như châu như ngọc vậy làm đàn bà của mình thì cuộc sống thần tiên chắc cũng ko bằng!

Hướng Nhật cũng ko để ý tới nụ cười hèn hạ xấu xa của tên bác sĩ, rút chi phiếu ghi vào vài con số rồi vứt vào mặt hắn: "Cầm!"

"Đây là ý gì?" Bác sĩ Chu khẽ biến sắc, hắn biết được loại chi phiếu như vậy ko phải là do người bình thường sử dụng, trong số người hắn tiếp xúc qua, những người giàu có cũng ko phải là ít cho nên cũng biết được ít nhiều. Sau khi liếc mắt nhìn tờ chi phiếu, hắn bất cần nói: "Nói cho ngươi biết, ta ko muốn làm nữa."

"Mày nói con c.gì!" Nhìn tên bác sĩ cà chớn, Hướng Nhật điên cuồng lên, nắm lấy áo hắn, kéo tới trước mặt nói: "Dis.mẹ mày, có gan nói lại lần nữa coi!" (dis...= disconnect)

Tên bác sĩ lập tức hoảng sợ, hắn ko ngờ cái tên học sinh nhìn bề yếu đuối lại có sức như vậy, hắn có giãy dụa như thế nào đều ko thể thóat khỏi tay đối phương bèn nói lớn: "Ngươi.ngươi muốn làm gì! Nơi này là bệnh viện đó!"

"Mày vẫn còn nhớ đây là bệnh viện sao?" Hướng Nhật chửi ko cần lấy hơi: "Bệnh viện là nơi cứu người, ko phải là nơi cho rác rưởi khốn nạn như mày đến làm trò!"

Thật ra thì.lưu manh sớm ngứa mắt với tên bác sĩ này rồi, dù cũng ko biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi hắn đến thì thấy cảnh Tống giáo sư ngã ngồi trên mặt đất thì hắn cũng nhận ra chuyện ko phải bình thường. Nếu chỉ là vì tiền mà gọi mình tới thì cũng ko đến nỗi như vậy, chắc chắn là thằng chó này đã có những hành động như đe dọa, hăm dọa, hù dọa gì với nàng.Ánh mắt Hướng Nhật trở nên độc ác, hắn thật sự đã biết nguyên nhân ở đâu. Đối với Tống Thu Hằng bây giờ, tiền thì ko có, quyền thế thì cũng ko, điều có thể làm cho người khác hứng thú với nàng thì cũng chỉ có thân hình và sắc đẹp của nàng mà thôi. Mà đối với cái tên bác sĩ cặn bã này, chắc là lợi dụng sự quan tâm của cô ta đối với an nguy của em mình mà uy hiếp nàng phải làm theo sự khống chế của hắn. Nghĩ như vậy, Hướng Nhật càng xiết chặt nắm tay lại.

"Ngươi.đừng có làm bậy.Có ai ko? Cứu! Cứu tôi với!" Bác sĩ Chu bị nhấc lên trên ko trung, kinh hãi thét lớn lên.

"Hướng Quỳ, đừng làm vậy!" Tống Thu Hằng đứng bên cạnh cũng phản ứng. Nàng cầm lấy cánh tay của người học trò mình, hiện giờ đối với nàng, giúp em trai phẫu thuật quan trọng hơn, mọi thứ khác đều ko là gì cả: "Thả hắn ra đi, em trai tôi còn phải nhờ tới hắn phẫu thuật." Giọng nói của nàng đã nghẹn tiếng khóc.

Hướng Nhật nghe được trong lòng run lên, buông lỏng tay đang nắm chắc tên bác sĩ ra, sau đó cầm tờ chi phiếu đã điền số nhắc lại: "Tiền đây, cầm và lập tức đi làm phẫu thuật cho tao"

Tên bác sĩ bởi vì quá khiếp sợ, thêm việc vùng vẫy nãy giờ, thân thể đã xuất hiện triệu chứng suy sụp, nhưng ánh mắt vẫn còn cố chấp nói: "Bây giờ tâm tình tôi ko tốt, chờ vài ngày để khôi phục bình thường thì tôi sẽ làm!"

Hắn ta biết, vừa rồi lớn tiếng kêu lên chắc chắn đám bảo vệ bệnh viện sẽ nhanh chóng tới đây, tới lúc đó xem thằng nhóc này chết như thế nào! Cho nên bây giờ hắn cảm thấy rất an tâm.

"Xảy ra chuyện gì?" Quả nhiên, khi hắn vừa nói xong thì một đám người đã xuất hiện, bác sĩ có, y tá cũng có, còn có người mặc bộ đồ bảo vệ xuất hiện.

Bác sĩ Chu thấy vậy liền mừng rỡ, chỉ vào lưu manh đứng kế bên nói: "Người này cố tình gây rối ở bệnh viện, còn dùng bạo lực với tôi, đá hắn ra ngoài cho tôi!"

"Thằng nào dám.!"

olo

"Lão Vạn, có bắt được người ko?" Trong văn phòng cảnh sát, Thiết Uyển vẫn ngồi phía sau bàn giấy, hỏi viên cảnh sát trung niên đứng phía trước bàn.

"Dạ có, Thiết cục, nhưng." Viên cảnh sát trung niên nói chuyện ấp a ấp úng.

"Nhưng cái gì?" Thiết Uyển nhướng mày, trong lòng có một dự cảm xấu.

"Dạ, có vài tên trốn thoát nhưng là mấy con cá nhỏ. Con mồi chính họ Mã đã tóm được và kết án hắn."

Thiết Uyển cau mày lại nói: "Lão Vạn, ta nhắc nhở ko ít lần, làm việc phải có sự chuẩn bị cho chu đáo, sao lại để bất cẩn như vậy?"

"Ko phải, Thiết cục, là do đối phương có hỏa lực rất mạnh, người của chúng ta bị bất ngờ, cho nên."

Thiết Uyển trong lòng lo lắng, lập tức đứng lên: "Chúng ta chỉ bị thương vài người, đúng ko?" Dự cảm điều ko lành nên dám chắc, nàng ta sợ nhất là tình huống này xảy ra.

Viên cảnh sát thấy nàng phản ứng liền hiểu được ý nàng, vội nói: "Thiết cục yên tâm! Chỉ có vài ngươi bị thương nhẹ, tất cả đã được chuyển vào viện điều trị"

"Vậy là tốt rồi!" Thiết Uyển thở dài một hơi: "Được rồi, ở bệnh viện nào?"

"Là Đệ Cửu Nhân Dân Y Viện.Vì nó gần địa điểm xảy ra cuộc đọ súng, tuy ko phải là tốt nhất nhưng cũng ko đến nổi quá kém." Viên cảnh sát trung niên nói thêm câu sau, bởi vì sợ nhận thêm phần trách nhiệm gì nữa

"Đệ Cửu Nhân Dân Y Viện!" Thiết Uyển lẩm nhẩm trong miệng, sau đó nhanh chóng thu dọn giấy tờ tài liệu trên bàn làm việc: "Lão Vạn, ta đi xem bọn họ như thế nào, phiền ông viết cho ta một bản báo cáo!"

- Thằng nào dám.

Hướng Nhật hét điếc cả tai, sau đó vừa nhìn vài tên bảo vệ to lớn đang chuẩn bị ra tay bắt mình, vừa bóp cổ của tên bác sĩ cặn bã kia, trong miệng gầm gừ nói:

- Cái thứ chó đẻ như mày ko có quyền lên tiếng ở đây!

- Đừng làm ẩu!

Một vị bác sĩ trung niên mặc áo trắng vội vàng từ bên ngoài tản đám đông tiến vào cao giọng nói, muốn cho đám bảo vệ tiến lên giải vây, nhưng lại sợ ném chuột vỡ đồ.

- Nói ko làm thì tao sẽ ko làm àh?

Hướng Nhật quay đầu đi, trên mặt hiện ra nụ cười độc ác, đồng thời bóp mạnh hơn làm cho tên bác sĩ cặn bã kia vốn đã nghẹt thở đến mặt mày tái nhợt, nên còn muốn thè lưỡi lòi cả hai mắt ra ngoài.

- Vị tiên sinh này, có gì từ từ nói.

Nhìn thấy đồng nghiệp bị bóp cổ gần nghẹt thở, vị bác sĩ trung niên nhanh chóng tiến lên trước vài bước, nhưng khi nhận ra người đang bóp cổ kia là người đã từng gặp trước đây thì kinh hãi:

- Là anh?

- Quen hả?

Đến lượt Hướng Nhật kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì thấy tay bác sĩ này quen quen, vị bác sĩ trung niên đúng là người mà lần trước Thiết Uyển nhờ y băng bó cánh tay phải bị thương của hắn:

- Ông có phải là bác sĩ lần trước giúp tôi băng bó?

- Đúng, đúng.chính là tôi.

Vị bác sĩ trung niên vội vàng gật đầu xác nhận, tiếp theo với giọng thương lượng nói:

- Tiên sinh, anh có thể thả người ra hay ko?

Vị bác sĩ này đã biết được thân phận của người hành hung kia. Lần trước khi hắn tới băng bó vết thương, đi theo bên cạnh là nữ cảnh sát xinh đẹp trẻ tuổi, nhìn quân hàm thì cũng biết chắc chắn là cảnh sát cao cấp, tất nhiên bạn trai của nàng cũng ko tầm thường. Mặc dù bộ dạng của hắn bây giờ trông như một tên lưu manh hơn là một học sinh, nhưng cái này ko phải vấn đề chính, bây giờ tìm cách nào giải cứu tay đồng nghiệp kia mới thực sự quan trọng.

- Đương nhiên có thể!

Thật ra thì.chẳng phải Hướng Nhật có hảo ý gì với tay bác sĩ này, nhưng vì lần trước coi như là nhờ hắn chữa trị cho cánh tay phải của mình, nên mới nể mặt hắn một chút. Hắn thả lỏng tay đang bóp cổ tên súc sinh ra, nhưng buông ra ko có nghĩa là buông tha, thằng con chó này thật ko tốt lành gì, còn muốn làm hại mình, nếu thả người đơn giản như vậy thì rất có lỗi với trời đất, cho nên thằng chó đó rớt xuống đất, chưa kịp hít lấy ko khí để thở, hắn làm như " vô tình" đụng nhẹ một chút vào người gã bác sĩ. Sau đó chỉ nghe một tiếng "Rắc" vang lên, âm thanh của tiếng xương gãy, ngay sau đó thằng súc sanh này kêu lên một cách đau khổ.

Mọi người ở đây, ai cũng nghe rõ âm thanh kinh khủng của tiếng xương gãy, vẻ mặt tất cả đều hiện lên vẻ kinh khủng nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Dù trên tay đối phương ko có con tin, nhưng chẳng ai can đảm tiến lên bắt với, nhìn bề ngòai thì có vẻ yếu đuối, nhưng sức mạnh từ tay của hắn cùng với biểu hiện vừa rồi còn là người bình thường sao? Nhất là nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi, nhìn như là vô ý đụng nhẹ một chút mà khiến cho xương của gã bác sĩ gãy vụn ra. Một người bình thường với chỉ số IQ bình thường cũng hiểu là ko nên đi kiếm chuyện với hắn. Với lại tên biến thái này hình như có quen biết vị bác sĩ kia, hai người chắc chắn có quan hệ với nhau, nếu bệnh viện muốn làm gì thì cũng phải nghĩ ra một lý do chính đáng mới được.

- Bác sĩ Chu, anh cảm thấy sao?

Vị bác sĩ trung niên run sợ hỏi. Là một chuyên gia về phương diện chỉnh xương cho nên rất dễ dàng đoán được xương của người này chắc chắn có vấn đề. Đang muốn ngồi xuống để kiểm tra thì đã bị Hướng Nhật đã kéo lại nói:

- Bác sĩ, người bệnh nằm trên giường kia cần phải làm phẫu thuật!

Vừa nói hắn vừa chỉ tay tới em trai của Tống Thu Hằng đang nằm trên giường.

- Phẫu thuật?

Vị bác sĩ trung niên có vẻ sửng sốt, nhưng bản năng bác sĩ nói cho hắn biết bệnh nhân cần phẫu thuật thì ko thể chậm trễ, nên vội vàng chạy tới giường bệnh, chuẩn bị gọi y tá tới giúp, đột nhiên phát ra sự nghi vấn, nhìn về phía Hướng Nhật hỏi:

- Tiên sinh, anh xác nhận là người này cần phẫu thuật sao?

- Đúng! Có vấn đề gì?

Hướng Nhật phát hiện vẻ mặt bác sĩ có điều khác thường, nhìn về tên súc sinh nằm trên mặt đất đang được y tá chăm sóc kia. Quả nhiên là mình đã đúng, tất cả đều do thằng con chó này bày trò!

Tống Thu Hằng thì lại nghĩ khác, nhìn thấy vẻ mặt khác thường của bác sĩ, cộng với việc em mình đã bị hôn mê trong một thời gian dài, chẳng lẽ đã.Nghĩ tới đây trong lòng nàng cảm thấy đau khổ, nhịn ko được xúc động, nước mắt đã.

Bác sĩ trung niên cũng ko để ý tới nàng, sau khi cẩn thận kiểm tra, ngẩng đầu lên nói:

- Người bệnh này ko cần phẫu thuật đâu! Chỉ bị hôn mê bình thường. Nhưng.kỳ lạ, tại sao lại có cái mùi e te?

Với kinh nghiệm bao lâu nay của một thầy thuốc, dễ dàng nhận ra mùi của hóa chất dược phẩm trong không khí.

Vốn nghĩ rằng, người em trai sống cùng mình từ nhỏ sắp " Thăng", như sét đánh ngang tai làm nàng gục ngã, đột nhiên vừa nghe bác sĩ kia nói vậy, cả người run lên, nước mắt vẫn tiếp tục rơi, nhưng lần này là giọt nước mắt hạnh phúc vui mừng, giờ phút này nàng cũng ko quan tâm đến những lời nói của tên bác sĩ Chu kia nữa, chỉ cầu mong cho em trai mình được mau chóng khỏe mạnh là điều tuyệt vời nhất trên đời đối với nàng.

- E te? Thuốc mê?

Hướng Nhật lập tức chú ý tới hai từ nhạy cảm này. Với kinh nghiệm của hai kiếp làm người như hắn, đương nhiên cũng biết nó có tác dụng gì. E te vốn là thứ thuốc để gây mê, cũng có thể dùng để giảm cơn đau nhức. Đương nhiên dùng nó để làm cho một người bất tỉnh thì quá dễ dàng.Đang đắm chìm trong suy nghĩ đột nhiên hắn thấy tên cặn bã vừa nghe xong hai từ này lập tức muốn cùng y tá rời đi, lưu manh vội lên tiếng:

- Chờ một chút đã!

Nói xong nhanh chóng bước lại gần tên cặn bã.

- Ngươi.ngươi muốn làm gì?

Tên súc sanh run rẩy nói, bây giờ nhìn hắn ko khác gì một con chó cả, tên dám hành hung người ngay trong bệnh viện này làm hắn sợ muốn vỡ mật. Nhưng mặt khác, hắn sợ là do thấy âm mưu của mình sắp bị bại lộ, cho nên cần phải nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó phủi tay chối hết mọi trách nhiệm, coi như xong!

Hướng Nhật nhẹ nhàng nói:

- Ko có gì, chỉ là muốn thỉnh giáo một chuyện, ách.bác sĩ Chu phải ko? Ông có thể giải thích tại sao nơi này có mùi thuốc mê ko?

- Nơi này vốn là phòng bệnh, có mùi thuốc cũng là bình thường.

Tên súc sanh cắn răng nhẫn nhịn cơn đau mở miệng nói.

- Nhưng nơi này hình như ko phải phòng giải phẫu, chẳng lẽ cần phải gây mê người bệnh tại đây? Hơn nữa, vừa rồi ông nói là bệnh nhân cần phải làm giải phẫu, tại sao vị bác sĩ này nói là ko cần?

Hướng Nhật trừng mắt nhìn hắn.

- Này, ta chưa từng nói qua cần làm phẫu thuật, ngươi nhất định đã nghe lầm!

Bác sĩ Chu kiên quyết nói đến cùng. Ở tình huống này có đánh chết hắn cũng ko thừa nhận, đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút hối hận, nếu biết sẽ gặp tình huống này, nên chuẩn bị mọi chuyện cho thật chu đáo, đáng tiếc là bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

- Tôi nghe lầm sao?

Hướng Nhật trên mặt đầy vẻ mỉa mai nói tiếp:

- Ông vừa rồi có nói làm phẫu thuật cần 20 vạn, chẳng lẽ cũng là nghe lầm sao?

"Hả." Một loạt tiếng rì rầm, xì xầm, và cuối cùng là ầm ầm vang lên. Mọi người bên cạnh tên súc sinh, từ hộ lý, y tá cho đến bảo vệ sau khi nghe xong những lời này bắt đầu bàn tán, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đóan được chuyện gì đã xảy ra, bọn họ ko khỏi khinh bỉ cái hành vi hèn hạ của họ Chu kia, ko thể ngờ lại cắt cổ bệnh nhân như vậy, thật là súc sinh! Đương nhiên bọn họ cũng ko thể nào đóan ra cái nguyên nhân sâu xa bên trong, tên súc sinh này cũng ko phải vì muốn vơ vét gì, mà mục đích cuối cùng là vì cái người chị gái xinh đẹp của người bệnh mà thôi!

- Ngươi nói bậy! Ngươi vu oan cho ta!

Bác sĩ Chu nhà ta như con cá nằm trên thớt, cố gắng giãy giụa thêm vài cái cho thỏa mãn.

- Chuyện này.tôi thấy phải mời viện trưởng đến giải quyết.

Người bác sĩ trung niên đứng bên cạnh thận trọng nói, hắn ta nhận thấy bên trong chuyện này có rất nhiều điểm nghi vấn, ko nói đến người tuổi trẻ có bối cảnh "cực kỳ ghê gớm" này có nói dối hay ko, chỉ riêng cái mùi thuốc mê kia cũng đã nói lên điều gì rồi, nhưng hắn ko dám nói ra, bởi vì chuyện này liên quan đến vấn đề danh dự của bệnh viện, nên tốt nhất là nhờ viện trưởng ra mặt giải quyết.

- Xảy ra chuyện gì?

Bầu không khí yên tĩnh trong phòng do ảnh hưởng câu nói của vị bác sĩ kia đã bị một giọng nữ phá vỡ.

"Ko có gì.cô cảnh sát.chỉ là hiểu lầm."

Nhìn thấy nữ cảnh sát đang tiến vào, vị bác sĩ trung niên lập tức cười nói, nhưng trong lòng hắn thầm kêu " bỏ mịa ", bởi vì nữ cảnh sát này ko phải ai xa lạ, mà chính là bạn gái của thằng lưu manh trước mặt hắn, bây giờ hắn chỉ mong nàng ta ko tiếp tục truy cứu chuyện này, nếu ko thì danh dự của bệnh viện chắc chắn sẽ bị bôi xấu, đối với một bệnh viện mất danh tiếng thì bệnh nhân làm sao dám đến khám, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hầu bao cũng như tiền túi của mình vô cùng, coi như mọi chuyện chấm dứt rồi.

"Hiểu lầm?"

Thiết Uyển nhìn thoáng qua nguời bác sĩ bị thương, tiếp theo chú ý đến " kẻ cực kỳ đáng ghét" đang đứng đằng kia, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Cái này cũng được tính là hiểu lầm sao?"

Mặc dù lấy làm lạ là tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng Hướng Nhật quả thật rất vui khi gặp lại nàng. Bất quá dù đang vui hay buồn gì đó, hắn vẫn ko quên bắt bẻ tên thầy thuốc kia.

"Hướng tiên sinh, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì ko?"

Thiết Uyển liếc nhìn về phía cô gái trẻ xinh đẹp đang ở bên cạnh hắn, lạnh nhạt hỏi.

Tuy rất buồn vì biểu hiện làm như xa lạ của nàng, nhưng Huớng Nhật vẫn bình tĩnh trả lời:

"Chuyện này.nên hỏi bác sĩ Chu để biết thêm chi tiết"

Nói xong hắn chuyển mắt về phía tên súc sinh đang được hai y tá chăm sóc.

"Bác sĩ Chu?"

Thiết Uyển nghi hoặc nhìn về phía vị bác sĩ bị thương kia, đồng thời trong lòng cảm thấy đau khổ vô cùng, biểu hiện của tên kia, ko nghĩ tới hắn lại tuyệt tình đến vậy, nhìn thấy mình cũng ko có một chút biểu hiện gì cả.chỉ như người qua đường, ko quen ko biết.Tên.tên khốn này, ngay cả cái quý giá nhất của đời con gái cũng đã trao cho hắn, mà bây giờ.bây giờ.thì được gì.

Vốn tên súc sinh đang nóng lòng bỏ của chạy lấy người, khi nghe nữ cảnh sát hỏi tới mình thì bất ngờ chỉ Hướng Nhật mà nói:

"Cô cảnh sát, tôi muốn tố cáo hắn tội cố ý mưu sát!"

Theo suy nghĩ của hắn thì đã có cảnh sát ở đây, muốn rời đi cũng khó, cho nên tiên hạ thủ di cường, hay nói cách khác là " đề - pa làm cha "! Với lại cái đầu bò của hắn nghĩ rằng, cảnh sát và bác sĩ vốn là hai nghề có liên quan với nhau, cho nên cũng hy vọng cô cảnh sát xinh đẹp này thiên vị cho hắn.

- Cố ý mưu sát? Câu này cũng nói được nữa hà?

Hướng Nhật muốn cười to thành tiếng, thằng này chắc bị điên nặng lắm rồi.

"Đúng vậy!"

Cái tội danh vừa nghĩ ra này làm cho tên súc sinh càng thêm khoái chí, lớn tiếng nói:

"Nếu vừa rồi ta ko kêu cứu kịp thời để mọi người chạy đến đây, chắc chắn hắn đã giết tôi!"

Vị bác sĩ trung niên đứng bên mồ hôi đổ ướt trán rồi, trong lòng hắn nghĩ: "Mày ngu thì cũng chờ chổ cho tao ngu với, sao cái ngu nào mày cũng giành hết vậy, ko biết hai người này quen nhau hay sao?"

Mặc dù ko biết tại sao hai người lại có biểu hiện xa lạ như vậy, nhưng ở cái tình cảnh này thì tên Chu chắc chắn chết, nếu ko tại sao hai người lại cùng có mặt tại đây? Dù nghĩ rằng bản thân đã đoán được 8 9 phần của sự việc, nhưng hắn ko ngu dại mà nói ra, bởi vì nếu so sánh giữa tên Chu và sự nghiệp của hắn, chắc hẳn ai cũng biết kết quả rồi.

Hướng Nhật thì vẫn bình tĩnh như thường, riêng chỉ có Tống Thu Hằng vừa hồi phục đã trở nên tức giận:

"Ngươi.ngươi nói bậy!"

"Ta nói bậy sao? Hắc hắc."

Tên súc sinh này cứ tiếp tục nói ko chút xấu hổ:

"Tống tiểu thư, chẳng lẽ do ta ko nhận tiền đút lót của ngươi cho nên ngươi vu khống ta? Nói cho ngươi biết, ở đây có rất nhiều người chứng kiến rõ ràng, khi mọi người đến đây hắn còn đang bóp cổ ta, nếu ko đủ chứng cứ thì ta sẽ đi lấy thêm dấu vân cho đủ"

Tên súc sanh trời đánh này bây giờ quyết tâm đổ dồn mọi chuyện lên tội danh " mưu sát ko tưởng", từ việc bị bóp cổ mà tưởng tưởng ra thành giết người, còn việc đòi tiền thì trở thành " Đưa hối lộ", như vậy nếu đối phương có nói gì hắn cũng có thể dễ dàng chối bỏ.

"Ngươi.!"

Quả nhiên Tống thu Hằng bị những lời này làm cho tức đến nỗi toàn thân run rẩy nói ko nên lời, từ trước đến giờ nàng chưa thấy ai vô sỉ như tên khốn nạn này.

Hướng Nhật ôm lấy đôi bờ vai thon gọn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ý như an ủi, bảo nàng hãy bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía tên súc sinh kia, cũng nhẹ nhàng mà lạnh lùng nói:

"Chân kia của mày cũng hết xài rồi phải ko?"

Họ Chu nghe vậy lập tức lùi về phía sau, nhìn sang hướng Thiết Uyển bằng ánh mắt cầu cứu:"

"Cô cảnh sát, cô thấy rồi đó! Hắn đang hâm dọa tôi!"

Thiết Uyển bây giờ đã ko nghe được những lời hắn nói, bởi vì nàng đang tập trung toàn bộ lên đôi bàn tay của tên khốn nạn kia, sau một lúc mới lên tiếng:

"Hướng.tiên sinh! Tôi có thể nói chuyện với anh được ko?"

Vốn nghĩ nữ cảnh sát sẽ làm chủ cho mình vụ này, tên súc sinh ko ngờ nàng nói một câu như vậy, vừa tính mở miệng hỏi gì đó thì đã thấy nàng xoay người đi ra ngoài.

Mọi người xung quanh muốn té xĩu vì những tình huống căng thẳng của bộ phim hình sự này, tuy ko ai bảo ai, nhưng hình như ai cũng biết giữa tên này và vị cảnh sát kia có quan hệ, mà chắc chắn phải là loại vô cùng thân quen với nhau.

Hướng Nhật cũng ko biết nàng đang nghĩ gì trong đầu, nhưng người đẹp đã lên tiếng, đánh chết cũng ko thể từ chối. Quay lại dặn dò đồ đệ của mình trông chừng Tống Thu Hằng một chút rồi nhanh chóng đuổi theo nàng.

"Lá thư hồi trưa, là ngươi gửi cho ta?"

Bên trong hành lang, Thiết Uyển giọng đầy u buồn hỏi lưu manh.

"Đúng vậy!"

Hướng Nhật cũng ko cần giấu diếm nữa mà gật đầu xác nhận.

"Tại sao?"

Thiết Uyển trở nên kích động:

"Chúng ta.tại sao ngươi còn viết thư cho ta? Ko phải ta đã nói rõ rồi sao, đừng làm phiền vào cuộc sống của ta nữa"

"Tiểu Uyển, anh.chỉ muốn giúp em."

Nhìn nữ cảnh sát bình thường rất kiên cường này rơi lệ, trong lòng Hướng Nhật bỗng cảm thấy đau đớn vô cùng.

"Giúp ta? Tại sao lại muốn."

Nói đến đây đột nhiên hai mắt Thiết Uyển tập trung sau lưng lưu manh.

"Bà xã!"

Hướng Nhật nhẹ nhàng kêu lên, thật ra lưu manh cũng ko chú ý đến tiếng chân sau lưng bởi vì trong bệnh viện đi ra đi vào là chuyện thường:

"

Đọc truyện chữ Full