DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 283: I Love You.

Khi Tô Xán và Quách Tiểu Chung đi xuống lầu thấy tình huống hơi khác thường, đám Ngô Thì Nhuế, Dương Chiêu, Triệu Hâm, con cái của cán bộ nhân viên công ty, bất kể ở khu tập thể mới hay cũ đều tụ tập trước cổng.

Ngô Thì Nhuế đã về nhà thay y phục, ăn mặc thanh thuần tươi đẹp, Quách Tiểu Chung thoáng ngây dại, Tô Xán phải đẩy hắn một cái.

Dương Chiêu nói nhỏ với Ngô Thì Nhuế:

- Đừng gọi bọn chúng.

Hắn không thích Tô Xán, thể hiện rõ ràng ra mặt.

Ngoài Quách Tiểu Chung thì đám học sinh trong khu này chẳng ai thân thiết với Tô Xán, không gọi Tô Xán chẳng sao, song không ít người vẫy tay gọi Quách Tiểu Chung. Trên đường xuống, Tô Xán hỏi nguyên nhân rồi, mọi người tụ tập vì có buổi biểu diễn Tối Mỹ của nhóm Vũ Tuyền đang khá có tiếng, hội trường ở đại học công nghệ.

Lúc đó phương tiện giải trí của học sinh tương đối nghèo nàn, mặc dù bước tiến thời đại đang càng ngày càng nhanh, có điều vẫn chưa phố biến hết mặt bằng chung. Con cái nhân viên trong công ty gặp phải hoạt động tập thể là tụ nhau lại tham gia, đó là thói quen tạo nên từ nhỏ rồi.

Đằng nào cũng không định ăn cơm ở nhà, mà 10 đồng tiền vé vào cửa không thành vấn đề.

Ngô Thì Nhế là người tổ chức hoạt động trong khu, tụ tập mọi người lại, tính toán nhân số nói:

- Chúng ta đông người, hiện giờ không đi có khi không chen lên được chỗ đầu, tới trước luôn đi, tới đó chúng ta giải quyết cơm tối.

Cô gái này rất có khả năng tổ chức, là một trong số cán bộ lớp Tô Xán, uy tín có sẵn ở khu, mọi người đều đồng ý, sau đó kéo nhau ra xe bus.

Lúc này nhóm nhạc Vũ Tuyền vừa mới nổi lên ở trong nước chưa lâu, cách danh tiếng "nhóm nhạc số 1" trên các bảng xếp hạng âm nhạc rất xa, giờ chỉ tốn có 10 đồng được nhìn khuôn mặt mang dấu ấn thời đại đó, đúng là quá lời.

Đại đội nhân mã lên xe bus, bắt đầu líu ríu hỏi tới sự kiện nhảy lầu ngày hôm nay ở Nhị Thập Thất Trung.

Lời đồn đại bay đầy trời, mọi người thảo luận say sưa, không hay biết người trong cuộc ở ngay bên cạnh, lọt vào tai Tô Xán thì sự thực chỉ quanh quẩn vài câu " khi đó tôi đứng ở dưới sân tập thể dục không rõ chi tiết" , " nghe nói nữ sinh đó được cảnh sát cứu đi".

Xuống trạm xe bus ngoài ĐH công nghệ, từ ngoài cổng đã thấy hàng loạt tấm pano, áp phích với hàng chữ “ Tối Mỹ - Vũ Tuyền tới ĐH công nghệ", Ngô Thì Nhuế thu tiền, chọn người xếp hàng mua vé cho nhóm, số còn lại sang quán ven đường ăn cơm.

Bất kỳ học sinh cao trung nào cũng khao khát cuộc sống đại học, tất cả vì hai chữ "tự do", mấy quán ăn giành cho sinh viên này tất nhiên chẳng thể quá ngon lành, hoặc có ngon chỉ ngon với tiêu chuẩn sinh viên, trong nhóm bọn họ không ít người con nhà khá giả, ra vào chỗ cao cấp hơn nhiều, nhưng vào quán ăn sinh viên, ai ai cũng tỏ ra háo hức.

Mỗi năm ở Dung Thành có mấy chục buổi biểu diễn của các minh tinh, có điều quy mô đều khá nhỏ, từ phương diện thao tác đều chưa được hoàn thiện như sau này, công tác tuyên truyền bộ phận thông qua báo chí, đại bộ phận là ở ĐTH, khi đó quyền lực ĐTH tương đối lớn, số kênh xem ít, lượng người xem tương đối tập trung, sau này thời đại thông tin bùng nổ, ĐTH dần dần thành thứ hoài cổ, luân lạc thành bên rìa của truyền thông.

Hiện giờ nhìn buổi biểu diễn chẳng hề có tạo thế quy mô lớn, ở cửa chỉ có số ít cảnh sát và bảo vệ duy trì trật tự, không có fan cuồng loạn, khiến người ta có cảm giác thân thiết.

Quán hàng ăn đông nghìn nghịt, món ăn thì đủ kiểu đủ loại, bàn thì ăn lẩu, bàn thì ăn đồ nướng, cơm rang, mùi thức ăn hòa trộn, hơi nóng ngùn ngụt, thi thoảng có tiếng "dzô" vang dội, sinh viên ăn mặc tùy tiện, sắn tay áo, mặc quần cộc, chạm cốc với nhau.

Cũng có nữ sinh ăn mặc chính thức hơn, vẫn cởi mở hơn nữ sinh cao trung nhiều, thoải mái phát ra tiếng cười vui tai.

Trong nhóm bọn họ không ít người từ trường học vội vàng chạy về, chưa thay đồng phục học sinh, lại cả một đám đông gần 20 người đi vào, không gây chú ý cũng khó.

Ngô Thì Nhuế là một tiểu mỹ nữ, đi ngang qua không ít nam sinh trắng trợn huýt sáo, buông lời trêu ghẹo, làm Dương Chiêu, Triệu Hâm đầu như muốn bốc khói.

Một chiếc Buick đỗ lại ở quán bên đường này, đường vốn chẳng rộng rãi gì, chiếc xe này chình ình ở đó, làm không ít người khó chịu. Trên xe có bốn thanh niên đi xuống, tuổi không nhiều, xem chừng khoảng sinh viên năm thứ nhất thứ hai gì đó, có tên mặc áo khoác thể thao kappa, khá thời thượng.

Cải cách kinh tế làm một lớp người giàu lên quá nhanh, tố chất con người không theo kịp, lúc nào chỉ hận không thể viết tấm bảng "tôi rất nhiều tiền" đeo ở trước ngực, người khác nhìn mình ghét bỏ thì lại nghĩ người ta ghen tỵ vì mình nhiều tiền, lại luôn có kẻ ham vật chật bu xung quanh nịnh nọt, càng khiến kẻ này không nhìn ra được bản thân biến thành loại người gì.

- Ồ, nhiều mỹ nữ ra phết.

Tên cầm đầu nhìn quanh tặc lưỡi, mắt hau háu quét qua cơ thể mấy cô gái, mấy tên khác cũng cười hô hố thô bỉ, làm ai nấy nhíu mày.

Nghênh ngang đi vào quán, ngồi khá gần bọn họ, Ngô Thì Nhuế hiển nhiên thành tâm điểm chú ý của bọn chúng, không kiêng dè nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực rồi tồi tặc miệng, mỗi một cm trên da thịt đều không bỏ qua.

Ngô Thì Nhuế bị nhìn tới đỏ rát mặt, Triệu Hâm và Dương Chiêu mặt tối xầm, bọn đang nói chuyện vui vẻ tức thì trầm hẳn xuống.

- Đồ chúng ta gọi chắc xong rồi, để mình đi xem.

Không chịu nổi mấy ánh mắt thô bỉ đó, Ngô Thì Nhuế lấy cớ đứng dậy.

Một trong bốn tên kia liếm môi:

- Cô bé ngon quá, mông cong thế kia sờ sướng phải biết.

Bọn họ có tới mười mấy người, trừ bốn nữ sinh không có sức chiến đấu ra thì có chục nam sinh, tuy chân tay lèo khèo, có điều nếu động thủ, đối phương dù lớn tuổi hơn, song chỉ có bốn người cũng khó ăn nổi.

Dương Chiêu, Triệu Hâm càng thích Ngô Thì Nhuế suốt từ nhỏ tới lớn, làm sao chịu được cô bị nam sinh khác bỡn cợt, Triệu Hâm luyện triệt quyền đạo, Dương Chiêu không chỉ thành tích tốt, đánh nhau cũng không vừa, hai người nhìn nhau gật đầu.

Ngô Thì Nhuế vẫn chú ý phản ứng hai người này, con gái luôn trưởng thành hơn con trai cùng tuổi, ấn vai cả hai ngồi xuống, khẽ lắc đầu:

- Kệ chúng, ăn nhanh nhanh một chút rồi đi.

Mọi người không nói thêm nữa, Triệu Hâm và Dương Chiêu thu ánh mắt lại, bốn tên kia càng được thể nói cười.

Người bên ngoài mỗi lúc một đông, bảo vệ ở cửa mặt trở nên căng thẳng, quát tháo đám đông kích động, từ đó có thể nhìn ra độ hot của Vũ Tuyền, đặc biệt là sức ảnh hưởng trong giời học sinh sinh viên.

Sân khấu đang được bố trí, chỉ tiếng thử micro thôi cũng khiến đám đông hò hét, đám đông sôi sục và bóng tối không ngừng kích thích tim người ta tăng tốc.

Hai ca sĩ bước ra sân khấu, bắt đầu cắt tiếng hát tình ca, sự phấn khích phía dưới dần dần lên tới đỉnh điểm.

Trải qua sự kiện nhảy lầu buổi sáng, không khí sôi động này làm Tô Xán nhẹ nhõm hơn nhiều, dần dần buông lỏng bản thân hòa nhập vào tiếng ca cũng như đám đông nghiêng ngả tạo sóng cổ vũ.

Qua mấy bài tình ca, không khí dần dần chìm lắng vào cảm xúc bài hát, hai ca sĩ sân khấu phối hợp với đoạn phim ngắn, hướng về sân khấu nói "i love you", phía dưới đông đảo nữ sinh đồng loạt đáp lại "i love you".

Cũng có nam sinh dũng cảm hướng về cô gái bên cạnh nói ba chữ thường ngày không dám nói đó, cho dù dưới hoàn cảnh này, âm thanh mình phát ra bị tiếng động xung quanh vùi lấp.

Quách Tiểu Chung cũng vậy, hét thật lớn với Ngô Thì Nhuế "i love you".

Lúc này, ai cũng đều đáng yêu.

Tô Xán đang tiếc nuối vì Đường Vũ không có ở đây thì một bàn tay vịn lên vai y, giọng nữ sinh quen quen hét lớn:

- I Love You.

Đọc truyện chữ Full