DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Niết Bàn
Chương 282: Anh Hùng Nhếch Nhác.

- Nhân sinh nếu chỉ sơ kiến, hẳn sẽ vô hạn mỹ hảo.

Tô Xán từng bước đi tới một cách hết sức cẩn thận:

- Có điều tương lai Hàn Mai Mai kết hôn, sinh hai đứa con, nhưng chồng cô không phải Lý Lôi. Mối tình đầu non nớt không đơm hoa kết trái ...

- Không đúng.

Không chỉ mình Lê Oánh, tất cả nữ sinh có mặt đều muốn nói câu này.

- Cuộc đời là thế, nó không phải chuyện cổ tích, thế nào cũng để lại tiếc nuối ...

- Thời gian không có mũi nhọn, nhưng nó đâm rất đau, thời gian là kẻ trộm, nó lấy đi rất nhiều thứ bên cạnh chúng ta trong tương lai, lấy đi sự mỹ hảo của mối tình non nớt.

Giọng Tô Xán như phiêu du từ chân trời xa xăm:

Nữ sinh thương cảm, giáo viên thì tức mình, cô bé kia đã động lòng rồi sao không nói chuyện vui vẻ chút, cứ nói Lý Lôi cưới Hàn Mai Mai thì chết ai? Dù sao cũng là chuyện bịa.

- Bài cuối cùng của sách tiếng Anh sơ trung bạn vẫn nhớ chứ, là Goodbye everyone, Goodluck!'

Tô Xán vẫn từng bước đi tới bên Lệ Oánh, giọng trầm bổng:

- Hiện giờ mình rất muốn nói với bạn câu này.

If by life you were deceived

Dont be dismal,dont be wild

In the day of grief, be mild

Merry days will come, believe

In a moment,passes sorrow

Hope is a good thing and maybe the best of things. And no good thing ever dies.

Nếu như cuộc sống lừa gạt bạn.

Đừng bi thương, đừng tuyệt vọng.

Trong ngày tháng u ám, hãy trấn tĩnh.

Tin tưởng cuộc sống vui vẻ rồi sẽ tới.

Trong chớp mắt, mọi nỗi đau rồi sẽ qua.

Hi vọng tươi đẹp nhất sẽ không bao giờ biến mất.

Tô Xán đã tới trước mặt Lê Oánh đã khóc như mèo mướp, khuôn mặt xinh đẹp toàn nước mắt, chảy thành hàng dài trên má, toàn bộ giáo viên học sinh thở phào, mấy mét ngăn ngủi thôi chưa bao giờ khó khăn đến thế.

- Á.

Lệ Oánh đưa tay ôm lấy Tô Xán, nhưng biến cố thình lình xảy ra, cô quên mất rằng mình đang đứng ở rìa sân thượng, trượt chân, người ngả ra sau, thét lên rơi xuống.

Tất cả mọi người cùng hét lên kinh hoàng.

Chớp mắt, Tô Xán nhào tới, một tay giữ hàng rào, không kịp suy nghĩ gì vươn tay ôm lấy chân Lệ Oánh.

Tô Xán chưa từng bỏ lở rèn luyện sức khỏe, cơ thể nhanh nhẹn linh hoạt, thiếu niên độ tuổi "bẻ gãy sừng trâu" sinh lực dồi dào, mau chóng giữ được Lệ Oánh, cô gái này rất nhẹ, nhưng cộng với đà rơi, nếu không có lan can giữ người lại, có lẽ Tô Xán bị kéo tuột theo rồi.

- Á á á aaa…

Lệ Oánh kinh hoàng chỉ biết kêu chói tai, khi phát hiện mình được giữ lại rồi, cuống quit che váy bị gió thổi tốc lên:

- Đừng nhìn!

Tô Xán vốn không nhìn, nghe thế ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là cái quần lót màu hồng, nhưng lúc này tâm trạng nào chú ý tới cái đó, chỉ biết cố sức giữ lấy hai chân Lệ Oánh.

- Đã bảo đừng nhìn cơ mà.

Nha đầu điên này, vừa muốn sống một cái là bắt đầu rồi, thật không hiểu nổi bọn con gái.

Viên đội trưởng đội cứu hộ đã tới nơi, giữ được tay Lệ Oánh kéo qua lan can. Tô Xán thở phảo, cảm thấy toàn thân thoát lực, tai bùng nhùng, chỉ thấy tiếng hỏi han dồn dập, chả biết hỏi y hay hỏi Lệ Oánh, rồi tiếng nữ sinh khóc thút, thêm người chạy lên sân thượng …

Gạt tay ai đấy định kéo mình lên, lảo đảo vịn hàng rào đứng dậy, mắt tình cờ nhìn xuống sân trường, Tô Xán chỉ đầu óc quay cuồng, dạ dày chao đảo, tiếp đó “ọe” một cái phun thẳng toàn bộ bữa trưa vào mặt không biết người vô phúc nào đó đứng trước mặt y.

Nhìn Tô Xán mặt mày tài nhợt, tay co quắp run lẩy bẩy như lên cơn động kinh, Thái Quốc Đào hoảng hồn:

- Tô Xán, em làm sao, làm sao thế?

- Mau, mau, mang cáng cấp cứu lên đây.

Đội trưởng đội cứu hộ đỡ lấy Tô Xán, lớn giọng gọi:

Bên kia Lệ Oánh, Tôn Mạn cùng đám con gái ngừng khóc nhìn cả về phía Tô Xán.

Tô Xán đẩy hết người xung quanh ra, quỳ xuống đất, sau đó bò nhanh tới giữa sân thượng, co người lại hai tay ôm lấy vai. Đội trưởng đội cứu hộ nhiều kinh nghiệm cười nhẹ nhõm:

- Không sao, không sao đâu, chú nhóc này mắc chứng sợ độ cao thôi.

Cả sân thượng câm lặng, không ai nói được gì, hình ảnh nhếch nhác thảm hại của Tô Xán lúc này và khi cứu người thực sự nếu không chứng kiến khó ai tin nổi, chính bởi thế hành động của y càng đáng cảm phục.

Sự kiện hôm nay làm cả trường lật tung trời, nghe nói sau đó còn có phóng viên báo, Đài truyền hình bị kinh động, ra mặt ứng phó là mấy hiệu phó, rất biết nói chuyện, nói có học sinh có biểu hiện không coi trọng mạng sống, chỉ có thể, rất kín lời, phóng viên vặn hỏi tới đâu cũng chẳng thu được tin gì hữu ích.

Nhà trường ra sức phong tỏa tin tức, học sinh bình thường cơ bản không biết gì hết, chỉ biết rằng tiết học sau Lê Oánh được cha mẹ đón đi, sự kiện này vì giáo viên học sinh toàn trường nhìn thấy, cho nên các lớp hôm đó nghỉ học, thay vào đó là công tác giáo dục tâm lý.

Cho dù nhà trường có nghiêm cấm cỡ nào cũng không ngăn được đám học sinh nhiệt tình thăm dò chi tiết chuyện đã xảy ra trên sân thượng khi đó.

Là mắt xích quan trọng nhất sự kiện, Tô Xán lặng lẽ vào phòng y tế nằm ngủ lỳ hai tiết mới hoàn toàn hồi phục, khi trở về lớp lấy cặp sách thì chỉ còn nghe thấy duy nhất một chủ đề bàn luận.

Giống như một cái nồi nước đặt trên đống củi, đang dần dần bị đun sôi.

Cho chìa khóa vào lỗ, tiếng chốt bật lách cách, mở cửa, ném cặp sách lên ghế sô pha, trong nhà không có một ai cả.

Tô Xán lúc này mới nhớ ra Tằng Kha tới ĐH Dung Thành tiến hành chuyện mở cửa hàng, Tô Lý Thành đi công tác, tới huyện gần đó, đánh giá đầu tư một công trình cấp huyện. Bàn trà có 50 đồng được đè dưới cốc, do mẹ y để lại, Tô Xán tự giải quyết vấn đề cơm nước, bữa tối.

Rót một cốc nước, Tô Xán ngồi bịch xuống ghế sô pha, nhìn ánh mặt trời đang phai nhạt dần, chuyện ngày hôm nay cho tới giờ vẫn khiến y xúc động, khi tóm được hai chân Lê Oánh, thời khắc kinh hiểm đó trong đầu gần như không suy nghĩ gì, đến lúc Lê Oánh lên sân thượng rồi quay đầu nhìn xuống đất mới thực sự ý thức được nếu Lê Oánh rơi xuống độ cao 10 mét đó, "bịch" một cái, rất rợn người.

Chình vì thế chứng sợ độ cao của Tô Xán trong chớp mắt khuếch đại cả chục lần, làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, nếu không lúc đó người Lê Oánh rúc vào lòng kiếm tìm an ủi chắc chắn là mình rồi, cô bé đó cũng xinh xắn lắm.

Một mình ngồi trong căn phòng trống thênh thang dưới ánh hoàng hôn, khó tránh khỏi làm người ta hoang mang về ranh giới sinh tử, tiếp đó là một sự cô độc bao chùm.

Đúng cái lúc mình muốn tìm người nhà nói chuyện, giãi bày tâm sự thì trong nhà lại chẳng có một ai, lúc này Đường Vũ cũng chưa về nhà, muốn gọi điện thoại cho cô cũng không được.

Nhớ tới Đường Vũ, lòng Tô Xán ấm lên phần nào, trong đầu miên man nhớ tới ngày tháng hai người tan học cùng nhau đi chợ thổi cơm, nghiễm nhiên như một gia đỉnh nhỏ, nếu Đường Vũ biết mình coi cô ấy như người vợ, cô gái nhỏ đó có sợ hãi mà chạy mất không?

Thế nên Tô Xán hiện càng tò mò về nhà của Đường Vũ, nó ở nơi nào đây? Ở gần có siêu thị không, giao thông có thuận tiện không, hoạt cảnh xung quanh có tốt không ? ... Được rồi, thú thực là y chẳng nghĩ tới mấy thứ đó, Tô Xán chỉ nghĩ không biết khuê phòng Đường Vũ trông thế nào?

Nghĩ vậy Tô Xán sinh ra loại hưng phấn, không chỉ thế còn có kích động thôi thúc thực thi hành động, thăm dò sự thực.

Ông trời cứ quấy rối y, lúc cần thì không có ai, lúc muốn ở một mình thì lại có tiếng chuông cửa truyền tới.

Mở cửa ra, thấy Quách Tiểu Chung đang gập người thở hồng hộc, cứ như vừa mới tham gia điền kinh về.

- Vào đi.

Tô Xán tránh đường cho Quách Tiểu Chung:

- Làm gì mà vội vàng thế.

- Không cần, lấy hộ cốc nước.

Tô Xán rót cho Quách Tiểu Chung một cốc nước, hắn tu quá gấp, ho sặc sụa, nói:

- Tôi tới lớp cậu mấy lần đều không gặp, hết giờ thì lại nghe nói cậu về rồi, nhanh nhanh, đi mau kẻo không kịp.

Nói xong không giải thích, kéo tuột Tô Xán đi.

Đọc truyện chữ Full