DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2877

“Bác sĩ Lâm, mời nói!”

Lâm Dương nhanh chóng nói rõ mọi chuyện.

“Súc sinh! Cầm thúiI”

Trịnh Nam Thiên đột nhiên giận dữ, tức giận đến mức suýt ném điện thoại trong tay.

“Phải xóa sạch tổ chức như thế này! Phải diệt trừ! Loại súc sinh đó! Nhất định không thể sống trên thế giới này!” Trịnh Nam Thiên rít lên, cực kỳ tức giận.

“Tổng tư lệnh Trịnh, tôi sẽ dùng tất cả lực lượng của Dương Hoa, tiến hành kiểm soát ở mấy tỉnh thành lân cận, chờ lát nữa tôi cũng sẽ cung cấp tình báo với ông, xin nhanh chóng hành động! Chuyện này vô cùng khẩn cấp!”

Lâm Dương thấp giọng nói.

“Cậu yên tâm! Tôi lập tức gọi điện cho quân đội! Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, cậu nhóc! Cậu lập công rồi! Nếu như chuyện này được giải quyết tốt đẹp, tôi sẽ khen ngợi cậu với cấp trên!”

“Tổng tư lệnh Trịnh, ông cho rằng tôi là người ham thứ này sao? Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề khen thưởng, xin hãy nhanh chóng hành động! Mỗi giây trôi qua, có thể sẽ có một sinh mạng vô tội biến mất”

Lâm Dương khàn giọng bảo.

Cúp điện thoại.

Trịnh Nam Thiên không dám chậm trễ, lập tức bấm mấy cuộc điện thoại.

Rất nhanh.

Yến Kinh chấn động.

Trong nước cũng chấn động.

Lâm Dương hít một hơi thật sâu, lại bấm số gọi.

Cảnh sát lập tức đến bắt nhóm người chị Diệp Anh kia đi, những cô gái bị bắt đều được đưa về nhà.

Rất nhiều người may mắn còn sống, nhưng mà càng nhiều mạng người đã mất.

Chuyện lần này đã định trước sẽ để lại cho nhiều người những ký ức không thể nào quên.

Còn Trịnh Bảo Nguyệt cũng khó tránh bị pháp luật trừng trị, bị đưa vào cục cảnh sát.

Trên xe, Lâm Dương lái xe chở Lý Đan Thanh và Khương Mạn Vân đi về phía Giang Thành.

Khương Mạn Vân vô cùng kích động, không chỉ có một trải nghiệm vô cùng đặc biệt, mà cũng vì người lái xe phía trước kia.

Gô ta ghé sát vào Lý Đan Thanh, nhỏ giọng nói: “Lý Đan Thanh, cậu thật là! Cậu là em gái của chủ tịch Lâm mà cũng không nói với chúng mình! Cậu đúng là không xem chúng ta là bạn.”

“Mình…” Lý Đan Thanh nhíu mày nhăn mặt không biết phải giải thích thế nào.

“Đan Thanh, em lên đại học rồi đúng không?” Lúc này Lâm Dương ngồi trên ghế tài xế bỗng mở miệng hỏi.

“Vâng..”

“Xin lỗi, lúc em nhập học anh không đưa em đi được, gần đây thật sự quá bận rộn”

Lâm Dương có hơi tự trách nói.

“Không sao…’ Lý Đan Thanh không yên lòng, có vẻ như là có tâm sự.

Lâm Dương liếc nhìn Lý Đan Thanh qua gương chiếu hậu, ánh mắt khẽ đảo, nhưng không nói gì nữa.

Khương Mạn Vân cũng cảm giác được chị em của mình có hơi khác lạ, không đùa cô ta nữa.

Lúc này Lý Đan Thanh bỗng làm ra vẻ như là đã lấy hết lòng can đảm, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Ngài Lâm”

“Sao?” Lâm Dương có hơi ngạc nhiên.

Cách xưng hô này khiến anh rất không quen.

“Anh có thể giúp em một chuyên không?”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full