DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2868

Kiểu tổng giám đốc bá đạo này chính là điều cô ấy luôn ngưỡng mộ, huống hồ Lâm Dương vốn có gương mặt đủ để giết chết phái nữ trong chốc lát.

Nửa giờ, xe của Lâm Dương dừng ở địa chỉ mà Mã Hải đưa cho.

Đó là một căn nhà kiểu xưa, mấy chiếc xe sang đỗ trước cửa sân, xe của Lâm Dương vừa đến, cửa sân lập tức mở ra, mấy ông vệ sĩ áo đen tóc hoa râm chạy ra chào đón.

“Là chủ tịch Lâm sao? Mời vào trong mời vào trong, ông chủ đã mở tiệc rượu chiêu đãi chủ tịch Lâm!” Ông già cung kính nói.

“Người đâu?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.

“Cô chủ nói đã thả về rồi” Ông lão vội nói.

“Thả về rồi? Lúc nào?”

“Vào mười phút trước.”

“Từ đâu về?”

“Chuyện này… Chúng tôi không hỏi”

Lâm Dương nhíu mày, lập tức lấy điện thoại ra, ấn số của Lý Đan Thanh.

Nhựng vừa gọi điện thoại, giọng nói làm người ta chán ghét truyền tới: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được!”

Nghe thấy giọng nói này, Lâm Dương cảm thấy hình như chuyện này hơi kỳ lạ.

“Gọi Trịnh Bảo Nguyệt ra đây!” Lâm Dương thấp giọng nói. “Chuyện này… chủ tịch Lâm, có chuyện gì thì đi vào ngồi xuống từ từ nói chuyện” Ông già hơi do dự nói.

Nhưng mà ông ta vừa dứt lời.

Râm!

Vách tường bên nhà trực tiếp bị Lâm Dương đạp vỡ.

Nhìn thấy sức phá hoại đáng sợ này, sắc mặt của vệ sĩ ở đây thay đổi.

“Nhanh, nhanh gọi cô chủ ra đây” Ông già vội vàng nói.

Chỉ chốc lát sau, một cô gái trang điểm đậm xăm hoa trên tay đi cùng với mấy người nhà họ Trịnh khác nơm nớp lo sợ đi ra.

“Cô chính là Trịnh Bảo Nguyệt?”

Lâm Dương thấp giọng hỏi.

“Vâng… là tôi… Chủ tịch Lâm, chào… chào anh.. ”

Trịnh Bảo Nguyệt run rấy nói.

Khương Mạn Vân đứng bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt đầy khó †in, Trịnh Bảo Nguyệt ngày thường đanh đá làm mưa làm gió ở trường học, hôm nay cũng có bộ mặt ngoan ngoãn như thế sao? Thật sự là làm người ta bất ngờ.

“Em gái tôi đâu?”

Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.

“Về nồi…”

“Về lúc nào?”

“Mười… mười phút trước…”

“Về bằng cách nào?”

“Anh… sau khi anh bảo chủ tịch Long gọi điện thoại đến nhà tôi, tôi… tôi đã để cô ấy xuống xe tự đón xe về Tôi… Trịnh Bảo Nguyệt ấp úng nói.

“Để em ấy xuống xe ở đâu?”

“Tôi… tôi quên rồi..

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full