DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2867

Điện thoại được nhận.

Lâm Dương nói sơ qua tình hình.

“À đúng rồi, cảnh sát hỏi tên cô và bạn học của cô, bọn họ lập tức làm việc!”

“Tôi tên là Khương Mạn Vân, bạn học của tôi tên là Lý Đan Thanh! Chúng tôi là sinh viên năm nhất của đại học Giang Sư” Cô gái vội vàng nói.

Vừa nói ra, Lâm Dương sửng sốt.

Anh đột nhiên ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn cô gái, lắp bắp nói: “Cô nói bạn học của cô… tên là gì?”

“Lý Đan Thanh, anh Lâm, sao thế?” Khương Mạn Vân sững SỜ nói.

“Không có gì”

Ánh mắt của Lâm Dương cứng lại, nói với bên kia điện thoại: “Đồng chí cảnh sát, không sao, chẳng qua là trò đùa của trẻ con thôi, tôi xác nhận rồi, không có chuyện gì, vô cùng xin lỗi, đã quấy rầy.

Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Khương Mạn Vân thấy vậy, cái miệng nhỏ mở lớn.

“Anh Lâm, anh làm gì thế? Sao lại nói với cảnh sát như thế? Chẳng lẽ chúng ta không cứu Đan Thanh nữa sao?” “Đương nhiên không phải, tôi muốn tự đi giải quyết chuyện này!” Lâm Dương thấp giọng nói: “Nói cho tôi biết, người bắt Đan Thanh tên là gì? Bây giờ bọn họ ở đâu?”

“Cậu ấy… có lẽ cậu ấy đang trên đường tới thành phố bên cạnh, nhỏ quý phái đó là người của thành phố bên cạnh, nhà cô ta rất có thế lực ở thành phố bên cạnh”

“Thành phố bên cạnh? Nam Thành?”

“Không, ở thành phố Lâm Tây!”

“Thật sao? Cô ta tên gì?”

“Trịnh Bảo Nguyệt!”

Lâm Dương nghe vậy, lập tức lấy điện thoại, bấm số.

“Có phải ở thành phố Lâm Tây có một cô gái tên Trịnh Bảo Nguyệt không? Sau lưng cô †a là ai? Sau đó giúp tôi liên lạc với cô ta, bảo cô ta lập tức thả em gái tôi ra!”

Nói xong, Lâm Dương trực tiếp đi ra bên ngoài nhà máy.

“Em gái?”

Khương Mạn Vân trợn to mắt, vội vàng đi theo, khó tin nhìn Lâm Dương: “Anh Lâm, anh…

anh vừa nói cái gì? Đan Thanh… là em gái của anh?” “Đúng”

Lâm Dương lái chiếc xe Lamborghini đỗ trên đường bên cạnh công xưởng tới, nói: “Lên xe”

“Được, được…”

Khương Mạn Vân vần hơi sửng sốt, sợ bóng sợ gió ngồi vào ghế gần chỗ lái.

Lâm Dương lập tức chạy xe, chạy thẳng tới thành phố Lâm Tây.

Lúc Lamborghini lao vùn vụt vang lên tiếng gào rất lớn, khiến người đi đường vây xem một lúc.

Nhưng mà lúc này, Mã Hải đột nhiên gọi điện thoại tới. “Chủ tịch Lâm!”

“Liên lạc với bên kia chưa?”

“Liên lạc rồi, bên kia đã cho người bảo Trịnh Bảo Nguyệt thả người”

“Được, bây giờ tôi đến đó đón em ấy, nói với bên kia, nếu em gái tôi mất một sợi lông, tôi sẽ bắt nhà họ Trịnh chôn theo”

Lâm Dương hừ lạnh, cúp điện thoại.

Khương Mạn Vân ngồi bên cạnh đôi mắt lấp lánh sao xa, xúc động mà tôn sùng nhìn Lâm Dương.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full