DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 691

CHƯƠNG 691: SỢ MẤT ĐI EM

Đào Y Y vội vàng trở về phòng của mình, trong đầu nhớ đến tất cả tâm ý của anh đối với mình, cho dù cô là một người ngu thì cũng có thể nhìn ra được, cũng có thể cảm nhận được.

Mặc dù cảm giác tốt đẹp vào lúc ban đầu của cô đối với Doãn Minh Tước cũng đã trở thành thích, nhưng mà cách với yêu thì hình như hơi xa, hoặc có lẽ trong quá khứ mình cũng đã thích anh.

Màn đêm buông xuống, Đào Y Y nằm ở trên ghế nằm trước ban công ngửa đầu lên nhìn bầu trời mùa hè, đây chắc có lẽ là buổi tối đầu tiên trên trời có đầy sao kể từ khi bước vào mùa hè.

Gió thổi hiu hiu, lúc này không nóng cũng không lạnh, gió thổi vào người làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Doãn Minh Tước đi đến bên cạnh của cô rồi ngồi xuống cái ghế, yên tĩnh nhìn lên bầu trời sao với cô, chỉ cần là cô thích thì Doãn Minh Tước đều sẽ thích.

Cả hai đều không nói gì cả, thật lâu sau Đào Y Y mới mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Doãn Minh Tước, quan hệ giữa chúng ta đã tiến đến bước nào rồi, tôi hi vọng là anh có thể thành thật trả lời cho tôi biết.”

“Tôi không muốn dùng lời nói của tôi để chi phối tâm ý của em, chỉ cần em cảm thấy ở cùng với tôi hạnh phúc, cho dù mối quan hệ ra sao cũng được. Nếu như em cảm thấy ở cùng với tôi không vui, tôi cũng sẽ không ép em ở lại bên cạnh của mình, để cho em phải khổ sở.”

Doãn Minh Tước vẫn nhìn lên bầu trời rồi nói như vậy, chỉ là trong lòng của anh lại đang chất vấn câu nói sau cùng của mình.

Nếu như lúc trước mình không ép buột Đào Y Y ở lại bên cạnh của mình, cô cũng sẽ không bởi vì chạy trốn mà làm ra chuyện gây thương tổn cho mình. Đối với Lục Diên Phong, anh ghen ghét đố kỵ, Đào Y Y đối với anh chỉ có sự lạnh lùng vô tận, đối với Lục Diên Phong thì lại dịu dàng đủ kiểu, mỗi một lần nhìn thấy đều khiến anh ghen ghét đến sắp phát điên lên đi được.

Cho dù là dùng Lục Diên Phong để khống chế cô, đó cũng chỉ là vì muốn giữ cô ở bên cạnh, nếu như mình thật sự không giữ chặt cô ở bên cạnh của mình, chắc có lẽ bây giờ Đào Y Y đã sớm rời khỏi anh rồi, anh cũng không tìm được cô nữa đâu nhỉ?

Doãn Minh Tước cũng để cho người giúp việc ở biệt thự Hồng Phong chăm sóc cho con của anh và Đào Y Y thật tốt, mặc dù là bây giờ anh vẫn còn chưa biết phải làm như thế nào để Đào Y Y tiếp nhận được đứa con hoàn toàn xa lạ.

Thứ mà anh muốn là Đào Y Y có thể lấy thân phận bà Doãn để đi cùng với anh, không có hiểu lầm, không có hận thù, không có tất cả những gì đã xảy ra, chỉ có tình yêu giữa anh và cô.

Lời nói của Doãn Minh Tước làm cho trong lòng của Đào Y Y xúc động, trong lòng của cô, Doãn Minh Tước quả thật là một người đàn ông đáng giá để dựa dẫm cả đời. Nhưng mà trong đầu lại đang có một âm thanh, dường như đang cố hết sức ngăn cản cô và Doãn Minh Tước ở bên nhau.

“Tôi cảm thấy là trước tiên chúng ta có thể yêu đương thử xem sao.” Đào Y Y cười ôn hòa nói.

Doãn Minh Tước khẽ giật mình, trong khoảng thời gian quá khứ dài dằng dặc, anh và Đào Y Y luôn trong mối quan hệ hôn nhân một người muốn chạy trốn một người muốn đuổi theo, cả hai đều muốn áp bức đối phương.

Cái chữ yêu đương này, Doãn Minh Tước cảm thấy rất lạ lẫm.

“Tôi không hiểu yêu nhau là chuyện như thế nào…” Doãn Minh Tước xấu hổ nói, Đào Y Y nhịn không được mà bật cười.

Tổng giám đốc của tập đoàn KE mà lại là một người đàn ông không biết chuyện yêu đương, nhưng mà như vậy cũng đã chứng minh được người đàn ông này ngây thơ biết bao nhiêu, khó trách lại bị mình bóc lột áp bức, thật là đáng thương mà!

Doãn Minh Tước nhìn nụ cười của Đào Y Y, trong nháy mắt anh lật đến ghế nằm của Đào Y Y, lấn người đè xuống, nụ cười ở trên mặt tà mị: “Mặc dù tôi không biết như thế nào là yêu đương, nhưng mà tôi biết, có thể làm được rất nhiều chuyện không thể làm, ví dụ như là…”

Vừa dứt lời, Doãn Minh Tước liền cúi người xuống hôn lên đôi môi của cô, trên người của anh mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, ngửi vào cũng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu. Nụ hôn của Doãn Minh Tước từ dịu dàng trở nên bá đạo, làm cho Đào Y Y không thể trốn tránh, từng bước luân hãm.

Một hồi lâu sau Doãn Minh Tước mới buông lỏng ra, không biết từ lúc nào cánh tay của Đào Y Y đã vòng qua eo của anh, Doãn Minh Tước nhìn gương mặt đang đỏ ửng của Đào Y Y, nhếch miệng nở một nụ cười quyến rũ, nói: “Còn nói em không muốn cơ thể tôi nữa?”

Đào Y Y lập tức xấu hổ, nhưng mà mới lúc nãy mình cũng đã nói yêu đương với anh, hành động như thế cũng không tính như là đang dê xồm anh đâu ha.

Nhưng mà bây giờ Đào Y Y có buông ra cũng không đúng, không buông cũng không đúng, cuối cùng dứt khoát siết chặt vòng tay của mình rồi ôm lấy anh: “Em bây giờ là đang thèm khát quang minh chính đại!”

Doãn Minh Tước câm nín, vốn dĩ anh nói ra lời nói đó chỉ là vì muốn nhìn bộ dạng hẹn thùng của Đào Y Y, lại không ngờ là Đào Y Y lại phản lại một quân, cũng làm cho anh trở thành người xấu hổ.

“Em đây là đang muốn đùa với lửa đúng không?” Doãn Minh Tước cũng là một người đàn ông ăn tủy biết vị, mới vừa bị Đào Y Y nói như vậy, trong nháy mắt ngọn lửa trong người của anh bắt đầu được nhen nhóm điên cuồng, lan tỏa dữ dội.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà Đào Y Y nói ra mấy lời nói có sức dụ dỗ như thế này với anh, nếu như không phải vì có thể để cho Đào Y Y tự nguyện gả cho mình, anh hận không thể bế cô về phòng rồi muốn cô.

Vì để đè nén ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể của mình, Doãn Minh Tước đột ngột lui ra, trực tiếp trở về trong phòng rồi bước vào trong phòng tắm, bây giờ anh mới phát hiện con người thực chất của Đào Y Y chính là một yêu tinh hại nước hại dân.

Lúc nãy Đào Y Y cũng đã nhận ra thân thể của Doãn Minh Tước khác thường, không ngờ là trên miệng nói lời ngã ngớn, trên thực tế lại còn là một người ngượng ngùng hơn so với cô.

Nghĩ đến đây, Đào Y Y cũng đứng dậy đi vào trong phòng của Doãn Minh Tước, dự định đùa giỡn với anh một phen, tránh cho việc ngày nào anh cũng nói với lời mập mờ như vậy.

Đào Y Y đứng ở một bên của cửa phòng tắm, yên tĩnh lắng nghe tiếng nước chảy truyền đến từ trong phòng tắm, một hồi lâu sau mới dừng lại, sau đó Doãn Minh Tước quấn cái khăn tắm mở cửa bước ra ngoài.

Đào Y Y muốn bước lên một bước, vốn chỉ định đùa giỡn Doãn Minh Tước một phen, lại không ngờ rằng trên mặt đất có vết nước đọng, Đào Y Y dẫm phải, mất thăng bằng liền ngã ra phía sau.

Doãn Minh Tước nhanh nhẹn kéo eo của Đào Y Y qua, nhưng mà anh lại bị Đào Y Y làm cho mất thân bằng ngã xuống đất theo. Trước khi Doãn Minh Tước ngã xuống đất, theo bản năng bảo vệ Đào Y Y ở trong ngực, dùng mình làm cái đệm cho Đào Y Y ngã trên mặt đất, vang lên một tiếng vang trầm thấp.

“Anh sao rồi, có bị thương không, không phải là em cố ý đâu!” Sau khi hoảng loạn trong nháy mắt, cô căng thẳng nhìn Doãn Minh Tước rồi hỏi.

“Tôi… Hít, hình như là đầu với sau lưng của tôi đã bị thương rồi, đau lắm.” Doãn Minh Tước muốn nói mình không có việc gì, nhưng mà lập tức lại thay đổi lời nói khác.

“Để em xem xem có phải là bị chảy máu rồi không, để một lát nữa em dẫn anh đến bệnh viện nha.” Đào Y Y nói xong thì đỡ Doãn Minh Tước lên, nhìn sau lưng của anh, còn chưa nhìn ra được vết thương như thế nào, nhưng mà Doãn Minh Tước lại đang kêu đau, cũng không chịu tới bệnh viện.

“Ở trong nhà có thuốc, em lấy thoa lên cho tôi là được rồi.” Doãn Minh Tước nói, một bộ dạng đau đớn nằm lì ở trên giường.

Một tiếng vang lúc nãy Đào Y Y nghe thấy quá rõ ràng, cô nhanh chóng đi tìm cái hòm thuốc.

Doãn Minh Tước nằm lì ở trên giường, tùy ý để Đào Y Y thoa thuốc cho anh, bất tri bất giác anh lại ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy Đào Y Y vẫn còn đang trông chừng ở bên cạnh của anh.

“Doãn Minh Tước, anh cũng sẽ sợ hãi mất đi em đúng không?” Đào Y Y nhìn anh rồi hỏi.

Nghe vậy, Doãn Minh Tước khẽ giật mình, anh không biết tại sao Đào Y Y lại đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ là cô đã phát hiện ra cái gì đó.

“Sợ chứ, hơn nữa còn rất sợ.” Doãn Minh Tước nói như vậy, nhất là trong hai tháng Đào Y Y hôn mê gần như là anh không dám để cho mình ngủ.

Đào Y Y vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ ở sau lưng của Doãn Minh Tước xem như là an ủi, Doãn Minh Tước ngây người nhìn cô, cái này là tình tiết gì đây chứ?

“Vết thương của anh tốt nhanh như vậy à, bây giờ không đau nữa hả?” Đào Y Y nhìn biểu cảm không có gì là đau đớn của anh rồi hỏi.

Đào Y Y nhìn sau lưng của Doãn Minh Tước đã mảy may không còn vết tích bị thương mà hỏi, Doãn Minh Tước lập tức trả lời lại: “Ai nói là không có việc gì chứ, chỉ là tôi không muốn để cho em phải áy náy lo lắng thôi, cho nên mới chịu đựng không kêu thành tiếng, em cũng quả thật không tim không phổi mà.”

“Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, em không làm phiền anh nữa.” Đào Y Y nói xong thì lại muốn đi, lại bị tay của Doãn Minh Tước kéo trở lại, hơi dùng sức một chút, trong nháy mắt Đào Y Y liền ngã vào trong ngực của Doãn Minh Tước.

“Ngược lại là tôi rất hy vọng em có thể làm phiền nhiều hơn chút nữa, tốt nhất là cả đời này em đều làm phiền tôi.” Doãn Minh Tước nhích lại gần bên tai của cô, dịu dàng nói.

Đào Y Y nhìn gương mặt của Doãn Minh Tước gần trong gang tấc, nửa người trên bị cô nhìn không sót một cái gì, cô lại không khỏi mặt đỏ tim run lần nữa, bối rối chạy ra khỏi phòng.

Doãn Minh Tước làm việc ở công ty, Đào Y Y ở nhà một mình, ngày nào Doãn Minh Tước cũng sẽ để trợ lý mang theo hai phần tài liệu trở về, cho dù Đào Y Y có nghiêm túc cẩn thận thì cũng phải mất hết ba tiếng đồng hồ mới có thể đối chiếu xem xét phê duyệt xong.

Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, Đào Y Y đi dạo đến một trung tâm mua sắm ở gần đó, muốn chọn một món quà cho Doãn Minh Tước. Mình cũng đã là người yêu của anh rồi, mà mình vẫn còn chưa tặng cho anh cái gì.

Doãn Minh Tước vẫn còn đang ở trong phòng họp, điện thoại đột nhiên lại sáng lên, là trợ lý gửi tin nhắn tới nói Đào Y Y đi đến một trung tâm mua sắm, lông mày của Doãn Minh Tước nhíu chặt lại, cuộc họp tiếp theo Doãn Minh Tước rút ngắn thời gian từ hai tiếng đồng hồ trở thành nửa tiếng.

Cuộc họp vừa kết thúc thì Doãn Minh Tước liền đi ra khỏi phòng họp, trên người cô căn bản không có bao nhiêu tiền, đến tâm mua sắm có thể mua được cái gì. Doãn Minh Tước cảm thấy mình đã tính sai rồi, lúc đó anh nên định tiền lương của cô thành một phần một trăm mới đúng.

Nếu như cô đang ở trung tâm mua sắm, vậy thì Doãn Minh Tước cứ lái xe tới, coi như là gặp nhau ngẫu nhiên, thuận tiện có thể đi dạo phố cùng với cô.

Trong trung tâm mua sắm, Đào Y Y đang nhìn một chiếc nhẫn trong cửa hàng đá quý đến xuất thần, cho dù là thiết kế hay là chế tác thì đều cực kỳ tinh xảo, viên kim cương màu trắng được khảm ở phía trên cũng được cắt rất tinh xảo, nhưng đáng tiếc là đàn ông đeo vào thì lại hơi nữ tính.

“Chào cô, cô đã đứng ở chỗ của chúng tôi nhìn hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, không mang thử cũng không mua, cô cũng chỉ nhìn như vậy. Nếu như cô không có tiền mua, vậy thì chờ đến lúc có tiền rồi lại đến mua sau nha.”

Một nhân viên nữ của cửa hàng đá quý trông khoảng chừng hai mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc của Đào Y Y không giống như là người có tiền, ở trong cái tiệm này cũng chỉ đứng xem những trang sức này chứ căn bản không có ý muốn mua, cô ta cũng đã hơi không kiên nhẫn rồi.

“Chẳng qua là tôi cảm thấy thiết kế và chế tác của chiếc nhẫn này cũng không tệ, cho nên nhìn nhiều một chút thôi, ở trong tiệm của các người cũng không có biển báo nói rằng nhìn thì nhất định phải mua.” Đào Y Y đứng thẳng người, nhìn nhân viên nữ rồi nói.

Nhân viên nữ cười nhạo một tiếng, trợn mắt nhìn Đào Y Y: “Nếu như cô thật sự đến đây mua trang sức thì cũng được, nhưng mà cô ở đây lâu như vậy rồi, có mua cái gì? Tôi thấy cho dù có muốn mua cũng mua không nổi nữa, trước khi cô vào cửa cũng phải xem cho rõ ràng chứ, cửa hàng đá quý mày lớn nhất trong toàn thành phố, cũng là nhãn hiệu đá quý, chắc là lúc vào đã nhìn thấy rồi chứ nhỉ?”

Đào Y Y cười không nói gì, đúng là hiện tại cô không mua nổi chiếc nhẫn này, vốn dĩ cô muốn thương lượng với chủ cửa hàng đưa tiền đặt cọc trước, chờ đến lúc Doãn Minh Tước thanh toán tiền lương cho cô thì lại đến mua.

Nhưng mà nhìn thấy thái độ của đối phương như vậy, Đào Y Y biết lại nói đến chuyện đặt cọc tiền thì cũng chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Đào Y Y chỉ có thể quay người rời đi, cô cũng không thích tranh chấp với người vô vị.

“Tôi đã nói rồi mà, căn bản cô ta không mua nổi, chỉ có thể nhìn cho đỡ ghiền mắt thôi.” Nhân viên nữ nhìn thấy Đào Y Y đã đi khỏi, cô ta càng vênh váo tự đắc trào phúng.

“Nhìn cũng không phải là chuyện xấu mà, dù sao thì cũng làm cho người như cô ta biết được đồ như thế nào là thứ mà cô ta không mua nổi cũng không thể chạm vào.” Một nhân viên nữ khác cũng cười phụ họa.

Đào Y Y cúi đầu bước lên phía trước, đột nhiên lại chạm phải một bức tường thịt, đầu của cô hơi choáng, trước mắt xuất hiện các vì sao.

“Phải vậy không? Tôi thật sự muốn nhìn xem xem thứ gì mà lại quý giá như vậy, mua không nổi, không thể đụng vào.” Doãn Minh Tước đỡ Đào Y Y rồi nhìn về phía nhân viên nữ mà hỏi, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

Nhân viên nữ cũng nhìn ra mối quan hệ của hai người bọn họ, mặc dù là người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề, nhưng mà người phụ nữ ở bên cạnh của anh căn bản cũng không thể mua nổi được trang sức ở trong cửa hàng, hơn phân nửa đều là đang giả vờ như người có tiền thôi.

“Đương nhiên là đá quý ở trong cửa hàng rồi, trong cửa hàng chỉ tiếp đãi khách quý thôi, những cái khác không thuận tiện cho lắm đâu.” Nhân viên nữ nói năng tế nhị, nhưng mà ngữ khí lại không hề có chút khách khí nào.

“Doãn Minh Tước, sao anh lại đến đây vậy? Em…” Đào Y Y bị Doãn Minh Tước bắt gặp trong tình thế khó xử, cô xấu hổ cúi đầu xuống.

“Tôi tình cờ đến đây có chút việc, không ngờ là lúc đi ngang qua thì lại nhìn thấy em đang ở đây.” Doãn Minh Tước quay đầu lại dịu dàng nói, sau đó gọi điện thoại cho trợ lý kêu anh ta thông báo cho chủ tịch của cửa hàng trang sức đến đây gặp anh ngay lập tức.

Nhân viên nữ vẫn còn đang chế giễu, sau khi nghe thấy Doãn Minh Tước gọi thẳng tên giám đốc của bọn họ, sắc mặt có chút khó coi, nhìn hai người kia, đến cùng là có lai lịch gì?

Về phần người chủ tịch đó, ít nhiều gì thì bọn họ cũng đã được nghe nói rồi, là ông trùm châu báu được xếp thứ ba ở trong nước, hai người đó cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt mà thôi.

Nhân viên nữ cũng không quan tâm bọn họ nữa, vừa nói vừa cười đùa ở một bên.

“Doãn Minh Tước, chúng… chúng ta trở về đi.” Đào Y Y không muốn bởi vì mình mà để cho anh giận chó đánh mèo lên người khác.

Nhưng mà Doãn Minh Tước thì lại nhíu mày, nghiêm mặt nhìn cô: “Y Y, em nhớ kỹ bây giờ em đã là người của tôi, mặc kệ là ở đâu ở nơi nào, em giữ tốt thể diện của mình cũng là đang giữ mặt mũi cho tôi, em có hiểu chưa?”

Đào Y Y bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, Doãn Minh Tước đối với cô rất tốt, cô biết tất cả, cũng hiểu được Doãn Minh Tước không chỉ có quyền thế lớn lao, anh cũng bao che khuyết điểm, nhất là đối với cô, cô cũng không nói cái gì nữa.

Mười mấy phút sau có một người đàn ông trung niên vô cùng lo lắng xuất hiện ở trước mặt của Doãn Minh Tước, thở hồng hộc chạy tới, sau đó lại cung kính cúi đầu với bọn họ: “Tổng giám đốc Doãn, cậu có cái gì thì chỉ cần mở miệng thôi, tôi nhất định sẽ tự mình đưa đến chỗ của cậu, cần gì đến cậu phải tự thân đến đây một chuyến chứ?”

Người đàn ông nói chuyện, trên mặt là nụ cười lấy lòng, Doãn Minh Tước lạnh nhạt cười một tiếng: “Cần thì cũng không cần, chỉ là muốn tìm ông hỏi thử xem trang sức ở chỗ của ông sao vợ của tôi lại không thể mua nổi, không thể chạm vào?”

Nghe thấy lời nói của Doãn Minh Tước cùng với sự cung kính của người đàn ông này đối với anh, đã nói rõ được địa vị của anh trên người đàn ông này, mà người phụ nữ nhìn có vẻ nghèo kiết xác kia lại là đang giả nghèo?

“Tổng giám đốc Doãn, tôi chắc chắn tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm. Bà Doãn thích trang sức nào thì cứ việc lấy đi, cho dù là muốn cái cửa hàng này thì cũng có thể tặng cho bà Doãn được nữa à.” Trong nháy mắt, nụ cười ở trên mặt của người đàn ông không còn sót lại chút nào, cố gắng giải thích.

Trường hợp như vậy, cho dù ông ta không cần hỏi thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ông ta dùng người không đúng, mới có thể đắc tội tới Doãn Minh Tước, trong lòng hối hận không kịp.

Mà nữ nhân viên lúc nãy còn đang châm chọc khiêu khích Đào Y Y, lúc nhìn thấy ông chủ của mình với đối phương lại là kết cục như vậy, sắc mặt của cô ta trắng bệch không còn miếng máu, thân thể cũng đang không ngừng run rẩy.

“Cái tiệm này của ông hoặc là công ty của ông muốn như thế nào, ông phải hỏi ý kiến của cô ấy đã.” Doãn Minh Tước nhìn Đào Y Y một cái rồi nói, lựa chọn của bản thân có lẽ sẽ làm cho trong lòng của cô khó chịu, vậy thì cứ để cho cô chọn đi.

Đọc truyện chữ Full