DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 66: Hận quân bất tự giang lâu nguyệt

Những thiên tài trẻ tuổi trong Kiếm Các Hầu Phủ đều bị dọa cho chết khiếp, tên Tiểu vương gia này thật lợi hại, chỉ một chiêu tùy tiện đã đánh bay một thiên tài Huyền Khí tầng thứ chín.

Ngông cuồng thì ngông cuồng, nhưng thực lực bày ra trước mắt, lại ép tới mức tất cả mọi người đều không thở nổi.

Hai tên đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ liền nâng tên thiếu niên bị đánh trọng thương dậy, không dám tới gần Ngự Thiên Địch, biết rõ hắn là kẻ đứng đầu cao thủ thế hệ trẻ, căn bản không thể trêu vào.

Ngự Thiên Địch khinh thường nhìn lướt qua đám đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ, cao giọng cười lớn:

- Chỉ là đám sâu kiến, cũng dám khiêu chiến với ta. Lần này, trong những thiên tài thế hệ trẻ, còn ai có thể đỡ được một chiêu của ta?

- Thật là cuồng vọng!

Ninh Hinh Nhi thấp giọng nói.

- Ai?

Ánh mắt Ngự Thiên Địch cực kỳ sắc bén, liền quét mắt nhìn những đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ, sau đó ánh mắt tập trung trên người Ninh Hinh Nhi.

Ầm...

Ngự Thiên Địch từ trên chiến mã nhảy xuống, hai tay nắm Phương Thiên Họa Kích, bộc phát ra lực lượng bài sơn đảo hải, nện xuống một kích.

Ninh Hinh Nhi dùng Huyền Khí ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, trên đỉnh đầu ngưng tụ ra hình thái một cái Huyết Lô, kiếm khí vẽ ra hình Thái Cực.

Phành…

Một kiếm chém ra, liền đẩy lui Ngự Thiên Địch.

Thân thể Ngự Thiên Địch mất đi cân bằng, liên tiếp lui về sau chín bước mới có thể đứng vững, liền kinh ngạc nhìn Ninh Hinh Nhi đang ngạo nghễ đứng yên, hoàn toàn không thể tin nổi là mình lại bị một tiểu cô nương dùng một kiếm bức lui.

Đám đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ cũng đều kinh sợ, đồng loạt nhìn về phía Ninh Hinh Nhi.

Đám đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ thì lập tức mừng rỡ, có người lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói:

- Tiểu vương gia cũng quá cuồng vọng rồi, quả thực cho rằng Kiếm Các Hầu Phủ không có cao thủ ư? Hinh nhi muội vừa xuất thủ, e rằng Tiểu vương gia cũng phải bò đi.

- Hinh nhi muội muội trẻ hơn Tiểu vương gia rất nhiều, nhưng tu vi lại không hề thấp hơn Tiểu vương gia, điều này chứng tỏ thiên phú của Hinh nhi muội muội còn cao hơn cả Tiểu vương gia. Ha ha…





Thần Lân Võ Tôn cũng liếc nhìn Ninh Hinh Nhi một cái, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nói:

- Kiếm Các Hầu Phủ quả thật nhân tài xuất hiện lớp lớp.

- Cũng may là tạm ổn.

Ninh Thiên Thành khiêm tốn đáp.

Sau khi Ninh Hinh Nhi ăn vào Huyết Thiềm Đa, tu vi cũng đột phá đến Thần Thể cảnh tầng thứ ba, chính là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Kiếm Các Hầu Phủ, cho nên địa vị sánh ngang Tiểu vương gia của Kỳ Lân Vương Phủ thì cũng không phải là chuyện lạ.

Thần Lân Võ Tôn nói:

- Thiên Địch, ngươi thấy không, trong những thí sinh lần này đều là ngọa hổ tàng long, ngươi nên cẩn thận, bằng không có lẽ sẽ lật thuyền trong mương đấy.

Ngự Thiên Địch lại một lần nữa leo lên chiến mã, lạnh lùng nói:

- Thúc phụ yên tâm, lần này ngoại trừ ta thủ lĩnh ra thì không thể là ai khác, không kẻ nào có thể tạo thành uy hiếp đối với ta. Kẻ nào dám tranh phong với ta, kết cục đều sẽ không tốt.

Thiên Môn mở ra, phàm là những Võ giả tham gia khảo hạch Thiên Đế học cung, đều lần lượt tràn vào.

Thần Lân Võ Tôn, dẫn theo 124 đệ tử trẻ tuổi của Kỳ Lân Vương Phủ tiến vào Thiên Môn. Ở bên ngoài Thiên Môn, hắn dặn dò những đệ tử kia vài câu, sau đó một mình rời đi, còn những đệ tử trẻ tuổi khác thì đều tiến vào trong Thiên Môn, biến mất sau một tầng bạch quang.

Ninh Thiên Thành cũng dặn dò vài câu:

- Mỗi lần khảo hạch Thiên Đế học cung, chính là một lần so đấu thực lực của tất cả Vương Hầu phủ đệ. Số thiên tài thi vào Thiên Đế học cung càng nhiều, thì địa vị của Vương Hầu phủ đệ cũng càng cao, quyền phát ngôn trên triều đình trong năm năm đó cũng có phân lượng hơn. Cho nên, các ngươi đều phải cố gắng thi vào Thiên Đế học cung, nếu có người có thể tiến vào mười hạng đầu, như vậy sẽ làm rạng rỡ tổ tông, mà đối với Kiếm Các Hầu Phủ mà nói, cũng là một loại vẻ vang.

Ninh Tiểu Xuyên chợt hỏi:

- Ta muốn hỏi một câu, năm năm trước, Kiếm Các Hầu Phủ có bao nhiêu người thi được vào Thiên Đế học cung?

- Năm người.

Ninh Thiên Thành đáp.

Đám tài tuấn trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ, lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, năm năm trước, Kiếm Các Hầu Phủ có 61 người tham gia khảo hạch, nhưng chỉ có năm người thông qua, như vậy thì xác xuất còn không tới một phần mười.

Như vậy thì quá khắt khe rồi.

Ninh Thiên Thành nói:

- Chẳng qua năm năm trước, Hầu Phủ đã xuất hiện một thiên tài tuyệt đỉnh, thành tích trong khảo hạch xếp thứ hai mươi, vì vậy cũng vãn hồi được không ít vinh quang cho Hầu Phủ, các ngươi cũng phải tranh thủ trở thành thiên tài tuyệt đỉnh như vậy. Tốt lắm! Các ngươi đều tiến vào Thiên Môn đi!

Nghe đồn, Thiên Đế học cung được xây dựng trong một tòa “Hư”.

Cái gọi là “Hư”, chính là một không gian độc lập, hoàn toàn cách tuyệt với ngoại giới, giống như một Tiểu Thế Giới trong một Đại Thế Giới.

Có người còn ví von “Hư” chính là một cái phần mộ.

Bất đồng chính là: Trong phần mộ là người chết, còn trong “Hư”, chính là một Tiểu Thế Giới.

Chỉ có Thần Kiều (*) trong thế giới hiện thực, mới có thể kết nối với thế giới “Hư”.

(*) Cầu

Thiên Môn, chính là một cây cầu như vậy, thông qua Thiên Môn, có thể từ Hoàng thành trực tiếp tiến vào một thế giới khác.

Thế giới đó được gọi là thế giới của Thiên Đế học cung, còn được gọi là “Đế Hư”.

Ninh Tiểu Xuyên đi đến bên cạnh Thiên Môn, chợt dừng bước, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào màn bạch quang, màn bạch quang lập tức xuất hiện từng vòng rung động.

Ầm ầm ầm...

Một luồng tin tức khổng lồ, liền từ ngón tay tràn vào trong thân thể Ninh Tiểu Xuyên.

Một thế giới hoang vu, lập tức xuất hiện trong đầu Ninh Tiểu Xuyên. Trong thế giới này, có rừng rậm dày đặc không ngớt, còn có sa mạc mênh mông, có thành trì cổ xưa, có phế tích bỏ hoang, mộ địa âm trầm.

- Ca, huynh làm sao vậy?

Ninh Hinh Nhi hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào màn bạch quang trước mắt, chẳng lẽ vừa rồi hình ảnh lóe lên trong đầu ta, chính là thế giới của Thiên Đế học cung?

Hiển nhiên, đám người Ninh Hinh Nhi đều không thể nhìn thấy những cảnh tượng đó, tại sao ta lại nhìn thấy được?

Chẳng lẽ là lực lượng của Tâm Thần cảm ứng?

Tâm Thần cảm ứng có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.

- Không có gì! Đi thôi!

Ninh Tiểu Xuyên bước tới phía trước một bước, thân thể biến mất trong màn bạch quang.

Xuyên qua màn bạch quang, tất cả mọi người đều tiến vào một sa mạc vắng vẻ.

Ngoại trừ sa mạc ra, căn bản không nhìn thấy thứ gì khác.

Trong sa mạc có rất nhiều phòng ốc được xây dựng, do đá vàng xây thành, có tòa cao tới mấy chục mét, cũng có những tòa thấp như những tấm mồ, tổng cộng có không biết bao nhiêu phòng ốc, đưa mắt nhìn thì không thấy giới hạn.

Thân ảnh Võ giả trẻ tuổi xuất hiện ở khắp nơi, cũng giống như Ninh Tiểu Xuyên, mờ mịt đứng trong một mảnh cát vàng.

Khoảnh khắc vừa rồi tiến vào Thiên Môn, trong tay Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, khắc số 527.

Trong sa mạc có rất nhiều phòng ốc được xây dựng, do đá vàng xây thành, có tòa cao tới mấy chục mét, cũng có những tòa thấp như những tấm mồ, tổng cộng có không biết bao nhiêu phòng ốc, đưa mắt nhìn thì không thấy giới hạn.

Thân ảnh Võ giả trẻ tuổi xuất hiện ở khắp nơi, cũng giống như Ninh Tiểu Xuyên, mờ mịt đứng trong một mảnh cát vàng.

Khoảnh khắc vừa rồi tiến vào Thiên Môn, trong tay Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên xuất hiện một tấm lệnh bài, khắc số 527.

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Hinh nhi, của muội là số bao nhiêu?

Trong tay Ninh Hinh Nhi cũng có một tấm lệnh bài, liếc qua một cái, liền đáp:

- Số 18953.

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, nói:

- Không ngờ lại có nhiều người tham gia khảo hạch Thiên Đế học cung như vậy.

Ninh Hinh Nhi nói:

- Ngọc Lam Đế quốc đất rộng người đông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà Thiên Đế học cung cư năm năm mới chiêu sinh một lần, tất nhiên sẽ có vô số Võ giả trẻ tuổi từ thiên nam địa bắc lũ lượt kéo tới khảo hạch. Số lượng Võ giả tham gia mỗi lần đều vượt qua mười vạn, dự doán tỉ lệ tử vong năm nay cao tới sáu thành, đoán chừng đã dọa lui rất nhiều người, cho nên số lượng Võ giả tham gia khảo hạch lần này, cũng tương đối ít.

Đến giữa trưa, Thiên Môn đều đóng cửa.

Một thanh âm truyền vào trong tai những Võ giả trẻ tuổi:

- Tất cả mọi người hãy yên lặng, hoan nghênh các ngươi tới được Đế Hư. Nơi này chính là biên giới đại sa mạc Mã Đạt La ở phía Bắc của Đế hư, là nơi trú quân số 9.

Thanh âm này vừa dừng lại, những Võ giả trẻ tuổi trong sa mạc, lại lần nữa xôn xao nghị luận.

Có người vui vẻ nói:

- Nơi này thật sự là Đế Hư, theo truyền thuyết, trung tâm của Thiên Đế học cung là Thiên Đế Thành, nơi đó chính là Thánh Địa vô hình lớn nhất Ngọc Lam Đế quốc.

- Có lẽ nơi khảo hạch của chúng ta chính là trong mảnh sa mạc này.



Thanh âm vừa rồi lại lần nữa vang lên:

- Yên lặng! Yên lặng Lần này tổng cộng có 84570 Võ giả tham gia khảo hạch Thiên Đế học cung, trong tay các ngươi đều có thẻ bài, căn cứ vào số thẻ bài mà tìm căn phòng để nghỉ lại đêm nay. Trước số một vạn thì ở khu 1, từ một vạn đến hai vạn thì ở khu 2, hai vạn đến ba vạn thì ở khu 3…

- Đêm nay, các ngươi tạm nghỉ lại ở đây, ngày mai sẽ thống nhất phần khảo hạch của các ngươi. Có thể nói cho các ngươi biết trước, nơi khảo hạch không phải ở trong Đế Hư, mà là ở một nơi cực kỳ nguy hiểm, bất luận tu vi của ngươi cao đến mức nào, thì tỉ lệ tử vong trong đó đều cao hơn sáu thành. Về phần nội dung khảo hạch, ngày mai sẽ được công bố.

Thanh âm kia, không tiết lộ tin tức gì thêm.

Lúc tiến vào Thiên Môn, tất cả thẻ bài trong tay mọi người đều được xáo loạn, người tiến vào Thiên Môn, đều không thể không tách ra.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Lần khảo hạch này, căn bản không có cách nào gian lận, xem ra chúng ta không thể kề vai chiến đấu rồi. Hinh nhi, muội phải cẩn thận một chút.

- Ca, huynh cũng phải cẩn thận, hi vọng chúng ta đều có thể thi vào Thiên Đế học cung, thành tích đứng đầu trong danh sách.

Ninh Hinh Nhi theo số thẻ bài tìm đến căn phòng của mình ở khu 2.

Ninh Tiểu Xuyên thì lại tiến về khu 1.

- Chính là chỗ này.

Ninh Tiểu Xuyên đi vào trong một tòa nhà cực lớn, trên vách tường viết “520 – 550.

Số thứ tự của Ninh Tiểu Xuyên là 527, chính là ở chỗ này.

- Xuyên ca, ngươi ở khu 1 sao? Quả thật là trùng hợp a!

Mộ Dung Vô Song khiêng trên vai một cái bao vải lớn, chứa rất nhiều đồ đạc, trên lưng còn vác một thanh đại đao cũ nát, từ xa đã gọi Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên vui vẻ nói:

- Không ngờ ngươi cũng tới tham gia khảo hạch.

Mộ Dung Vô Song nói:

- Ta lập chí muốn trở thành Thần Long chiến sĩ, thi vào Thiên Đế học cung chỉ là bước đầu tiên trong mục tiêu nhân sinh của ta. Ngươi số bao nhiêu?

Ninh Tiểu Xuyên lấy thẻ bài trong tay ra, nói:

- Số 527.

- Ta số 250. Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất chính sự.

Mộ Dung Vô Song lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Đây là thư mà Ngọc cô nương gửi cho ngươi. Ta nói này Xuyên ca, ngươi quả là trâu bò mà, ta thật sự không muốn bội phục ngươi cũng không được, không ngờ lại nặng tình với một nữ tử như vậy, khó trách được xưng là “Thiên hạ đệ nhất tình si”.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp nhận phong thư, mở ra, lúc cầm bức thư trong tay, trên mũi thoáng ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra.

Trên thư là hai hàng chữ vô cùng bắt mắt, cho thấy bản lĩnh thư pháp của người viết thư cực kỳ thâm hậu, trên đó viết: Ngươi đã hoàn thành lời hứa của ngươi, chúng ta không ai nợ ai.

Trên tờ giấy, chỉ có hai hàng chữ ngắn ngủi.

- Trên đó viết gì? Có phải là Ngọc cô nương viết thư tình cho ngươi không?

Mộ Dung Vô Song tò mò hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên cười, xếp bức thư lại, đáp:

- Tất nhiên là thư tình rồi.

Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền đi vào trong căn phòng.

Ngọc Ngưng Sanh viết bức thư này, chẳng qua là muốn Ninh Tiểu Xuyên bỏ đi ý định chuộc thân cho nàng, bởi vì nàng biết chuyện này nhất định sẽ xúc phạm đến Hoàng quyền, nếu Ninh Tiểu Xuyên vẫn tiếp tục kiên trì, rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Theo Ngọc Ngưng Sanh thấy, Ninh Tiểu Xuyên thiên phú cao, địa vị tốt, tiền đồ xán lạn, tương lai rất có thể sẽ trở thành người thừa kế tước vị của Kiếm Các Hầu Phủ, nếu như vì một nữ tử thanh lâu như nàng mà đánh mất tiền đồ, trong lòng nàng sẽ cảm thấy rất áy náy.

Hết thảy những điều này, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên đều minh bạch.

Chẳng qua, Ninh Tiểu Xuyên vẫn kiên trì với ý đình của mình, một người khi đã quyết định việc gì, thì tất nhiên không thể quay đầu.

Ninh Tiểu Xuyên lấy phong thư ra, chuẩn bị gấp thư bỏ vào trong bao, đột nhiên nhìn thấy mặt sau của bức thư còn có hai dòng chữ nhỏ ghi bằng nước, vết nước đã khô, nhưng nếu cẩn thận nhìn, thì vẫn có thể nhận ra chữ viết.

Đây là một bài thơ:

Hận quân bất tự giang lâu nguyệt, nam bắc đông tây. Nam bắc đông tây, chích hữu tương tùy vô biệt ly.

Hận quân khước tự giang lâu nguyệt, tạm mãn hoàn khuy, tạm mãn hoàn khuy, đãi đắc đoàn viên thị kỉ thì?

(Bài thơ Thái Tang Tử của Lã Bản Trung)

*Dịch thơ: (Nguyễn Thị Bích Hải)

Hận chàng chẳng giống vầng trăng,

Dẫu đi Nam Bắc Tây Đông chẳng rời.

Hận chàng sao giống trăng này

Mới tròn đã khuyết, chưa đầy đã vơi.

Đoàn viên nào được mấy hồi.

Chữ viết này giống hệt chữ trên bức thư, khác biệt ở chỗ, một bên dùng nước, còn một bên dùng mực.

Có lẽ, vết nước trên phong thư mới là bức thư mà nàng muốn gửi, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy, chỉ có thể dùng nước để ghi, ghi cho mình xem.

Thế nhưng, nàng không biết rằng, sau khi ghi bằng nước, cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Đọc truyện chữ Full