Chương 706
“Một người là lãnh đạo cấp cao, một người là chỉ huy cấp tướng tương lai, vậy thì đã sao?”.
Diệp Thiên không hề biến sắc: “Nếu bọn họ thật sự muốn đến trả thù, cháu tiếp bọn họ là được”.
Tiêu Trường Hà nghe vậy lập tức nhíu mày. Ông ta nói những điều này là để Diệp Thiên đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ xem ra cậu không hề để ý, giống như những người đó chỉ là nhân vật nhỏ bé, khiến ông ta âm thầm bất mãn.
Theo ông ta thấy, Diệp Thiên càn quét tỉnh Xuyên, nắm trong tay Tập đoàn Lăng Thiên, thiếu niên đắc chí nên khó tránh sinh ra kiêu ngạo, mất đi sự phán đoán chuẩn xác nhất.
Ông ta nghiêm nghị nói với Diệp Thiên: “Tiểu Thiên, lần này tôi đến đây là để bàn chính sự với cậu”.
“Ngày mai là tiệc mừng thọ của tôi, nhà họ Lạc và nhà họ Hứa cũng sẽ đến, lúc đó bọn họ chắc chắn sẽ gây khó dễ cho cậu ở buổi tiệc”.
“Tôi có thể nói rõ với cậu, về nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, nhà họ Tiêu tôi có thể ra mặt giúp cậu chống lại một nhà, nhưng nhà còn lại thì cậu phải tự mình đối phó, cậu thấy thế nào?”.
Tiêu Trường Hà dứt lời, Diệp Thiên tỏ ra hơi bất ngờ. Ngay cả hộ vệ ở sau lưng Tiêu Trường Hà cũng biến sắc.
Ông ta hoàn toàn không ngờ, Tiêu Trường Hà đến đây lần này là để ra mặt giúp Diệp Thiên.
Ánh mắt Diệp Thiên đầy vẻ sâu xa, càng đánh giá cao Tiêu Trường Hà.
Với cục diện thế này, đứng ở vị trí của Tiêu Trường Hà đương nhiên không giúp bên nào mới là hành động sáng suốt. Nếu nhà họ Tiêu không cẩn thận đứng về bên thế yếu, đồng nghĩa sẽ dâng ra lợi ích của nhà họ Tiêu.
Một khi nhà họ Tiêu đứng về phía Diệp Thiên thì sẽ trở mặt với cả nhà họ Lạc và nhà họ Hứa. Diệp Thiên không ngờ ông cụ gần bảy mươi tuổi này lại quả quyết, đánh cược tất cả vào cậu như vậy.
Diệp Thiên hơi ngạc nhiên, Tiêu Trường Hà lại nói: “Tiểu Thiên, tôi biết cậu ít nhiều cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng nói thật với cậu, lần này tôi sẽ giao cả nhà họ Tiêu cho cậu”.
“Do tôi từng thống soái quân đội Vân Nam, nên người ta gọi nhà họ Tiêu chúng tôi là nhà tướng, nhưng tôi đã rời vị trí đó hơn mười năm, cái gọi là “nhà tướng” chỉ là nói đùa mà thôi”.
“Bây giờ, đời thứ hai nhà họ Tiêu gần như lấy kinh doanh làm chủ đạo, chỉ có vài người theo quân đội và chính trị, hơn nữa đều gặp nhiều khó khăn, không thể vươn lên cao được. Sở dĩ nhà họ Tiêu vẫn còn mạnh là nhờ tầm ảnh hưởng của tôi ở tỉnh Vân trước đó mà thôi”.
“Một ngày nào đó tôi không còn nữa, thì nhà họ Tiêu sẽ giậu đổ bìm leo, tuy không đến mức đạp phát là đổ, thì cũng sẽ lung lay, không còn được vinh quang như trước nữa!”.
Diệp Thiên nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, Tiêu Trường Hà nói đúng sự thật, hiện giờ nhà họ Tiêu vẫn có thể lớn mạnh như xưa là nhờ uy danh của ông ta vẫn còn, các chiến hữu cũ nhiều không kể xiết, đây cũng là nguyên nhân nhà họ Tiêu đứng đầu tỉnh Vân.
Nhưng những mối quan hệ này đều do một tay Tiêu Trường Hà gây dựng, một khi ông ta không còn, có lẽ những người khác của nhà họ Tiêu còn không nói được nửa câu với những người kia. Không ai đoái hoài, con đường về sau sẽ càng ngày càng hẹp lại.
“Ý của ông là?”.
Diệp Thiên đã đoán được ý của Tiêu Trường Hà, nhưng vẫn mỉm cười cố ý hỏi lại.
“Lần này, Tiêu Trường Hà tôi giao cả nhà họ Tiêu cho cậu!”.
Tiêu Trường Hà nói đầy lẫm liệt, không chút vòng vo, khiến cho hộ vệ đứng sau thầm run trong lòng.
Chỉ thấy Tiêu Trường Hà nói tiếp: “Cậu còn trẻ mà đã làm bá chủ, nắm trong tay tập đoàn trị giá trăm tỷ tệ, tiền đồ tương lai vô cùng sáng sủa”.