DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 705

Chương 705

“Ông Tiêu!”.

Diệp Thiên không cảm thấy bất ngờ. Dù sao cậu cũng đã đánh gãy hai tay hai chân của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng ngay trước mặt mọi người, bây giờ một nửa Côn Thành đều đã chấn động vì chuyện này. Tiêu Trường Hà tìm đến cửa đương nhiên không nằm ngoài dự liệu.

Cậu xoay người vào phòng, Tiêu Trường Hà và hộ vệ đi theo vào đứng ở nơi cửa.

Tiêu Trường Hà ngồi đối diện với Diệp Thiên trên bàn tròn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đột nhiên chắp tay với cậu.

“Diệp tiên sinh, trước kia là tôi không biết nhìn người, đã nói những câu không đúng, mong cậu rộng lòng tha thứ”.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời vị cựu thống soái quân đội này nhận lỗi với một người đáng tuổi cháu.

Khi ba chữ “Diệp tiên sinh” được nhắc đến, Diệp Thiên lập tức hiểu ra Tiêu Trường Hà đã điều tra thân phận của cậu.

Cậu lập tức xua tay, đè cánh tay của Tiêu Trường Hà xuống.

“Ông Tiêu, ông nặng lời rồi. Ông là bố của cô Tiêu, theo vai vế thì cháu còn phải gọi ông là ông ngoại”.

Tiêu Trường Hà thả lỏng cánh tay, thổn thức trong lòng. Dù bây giờ gặp lại Diệp Thiên, ông ta vẫn không dám tin chàng trai trẻ tuổi trông bình lặng này lại là Diệp tiên sinh thống lĩnh tỉnh Xuyên, nắm trong tay tài sản trăm tỷ.

“Cậu là con nuôi của Tiểu Hà, không ngại tôi gọi cậu một tiếng Tiểu Thiên chứ?”.

Tiêu Trường Hà khách sáo hỏi.

Diệp Thiên lập tức gật đầu, trong vô hình, khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần lại.

Tiêu Trường Hà không hổ là xuất thân quân nhân, chỉ hàn huyên với Diệp Thiên mấy câu đã đổi đề tài.

“Tiểu Thiên, chuyện tối nay cậu định ứng phó thế nào?”.

Ánh mắt ông ta trở nên nghiêm nghị, có vẻ nghiêm trọng.

“Cậu đã đánh gãy chân tay của Lạc Tư Đồ, làm Hứa Thuần Canh bị thương nặng. Bố của hai người đó đều cưng chiều con cái, nay con trai bị thương, chắc chắn họ sẽ dốc hết sức trả thù”.

“Nhà họ Lạc từ một huyện nhỏ mà đạt đến trình độ xếp hạng ba ở tỉnh Vân chỉ trong vòng mười mấy năm, bố của Lạc Tư Đồ là Lạc Minh Thư có sức ảnh hưởng rất lớn”.

“Tập đoàn thương mại Viễn Thư do ông ta sáng lập nắm giữ lưu vực ba tỉnh, việc kinh doanh trải khắp cả nước, thậm chí ra đến nước ngoài. Ông ta quen biết với vô số quan chức, quan trọng nhất là em rể của ông ta Hồ Khang Thọ”.

“Đó là lãnh đạo cấp cao ở tỉnh Vân này!”.

“Còn nhà họ Hứa, Hứa Lương bố của Hứa Thuần Canh là Đại tá của quân đội tỉnh Vân, gần với trung tâm quyền lực, rất giỏi giao thiệp, mối quan hệ trong quân đội rất rộng. Nghe nói trong vòng hai năm có hi vọng thăng lên Trung tướng, thậm chí mười năm sau có thể sẽ tiến thêm một bước, tiền đồ vô hạn!”.

“Ông ta hơn bốn mươi tuổi mới có đứa con trai này, xem cậu ta như châu báu. Nếu biết Hứa Thuần Canh bị thương, ông ta chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng, thậm chí không ngại dùng sức mạnh quân đội”.

“Hai nhà này mà hợp sức, cho dù là nhà họ Tiêu cũng phải giật gấu vá vai. Chuyện tối nay cậu cũng hơi xốc nổi rồi”.

Diệp Thiên im lặng nghe xong cũng có chút bất ngờ. Cậu không ngờ đằng sau nhà họ Lạc và nhà họ Hứa lại có bối cảnh quan hệ phức tạp như vậy.

Một người là Đại tá có thể thăng lên Trung tướng trong vòng hai năm, một người là lãnh đạo cấp cao của tỉnh Vân, sức ảnh hưởng này đúng là núi lớn đè đầu, e rằng đủ để nghiền nát cả tỉnh Vân rộng lớn.

Tiêu Trường Hà quan sát sắc mặt của Diệp Thiên, ông ta cứ tưởng Diệp Thiên sẽ thay đổi sắc mặt, nhưng cậu lại khẽ cười.

Đọc truyện chữ Full