Chương 495
Cố Giai Lệ có khí chất hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp cao hơn những oanh yến mà cậu ta từng chơi đùa trước kia không biết bao nhiêu lần. Mặc dù hơn một tuần nay, Cố Giai Lệ chỉ xem cậu ta như bạn bè bình thường, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tức giận, nghĩ rằng đó chỉ là do tính cách của Cố Giai Lệ.
Cậu ta vô cùng tự tin, với học thức tài hoa của cậu ta, lại có sức ảnh hưởng ở Kiềm Tây không ai sánh bằng, cuối cùng cậu ta nhất định có thể tán đổ Cố Giai Lệ.
Nhưng giờ phút này, Cố Giai Lệ lại nhào vào lòng một thiếu niên tuấn tú ngay trước mặt cậu ta, giống như người vợ đợi chồng chưa cưới đã lâu vậy. Sự ghen tuông đố kị điên cuồng dâng lên trong lòng cậu ta.
Từ lâu cậu ta đã xem Cố Giai Lệ như người của riêng mình, sao có thể để cho người đàn ông khác chạm tay vào được?
Mặc dù trong lòng ghen ghét điên cuồng, nhưng cậu ta vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, mau chóng che giấu cảm xúc.
Một lúc lâu sau, Cố Giai Lệ mới rời ra khỏi Diệp Thiên, cô nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của cậu, nước mắt tuôn rơi.
“Anh Diệp Thiên, em không dám tin anh sẽ xuất hiện ở đây!”.
Cô nghẹn ngào, nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Thiên không buông.
“Từ trước tới nay, em vẫn tự cho mình đủ thông minh, đủ kiên cường! Nhưng cái hôm ở Thủy Thượng Nhân Gian, hành động của em chẳng khác nào một đứa ngu ngốc!”.
“Em lại đi chỉ trích anh vì người khác, vì mấy câu nói của người khác mà có cách nghĩ ngu ngốc về anh, em không xứng được anh gọi là “con bé”!”.
“Bất kể anh có nhận em hay không, nhưng trong lòng em, anh vẫn luôn là “anh Diệp Thiên” của em!”.
Cố Giai Lệ vỡ òa cảm xúc, chỉ muốn nói ra hết những lời mình đè nén trong lòng suốt khoảng thời gian này.
“Anh Diệp Thiên, bây giờ em đã tìm được cơ hội, có thể xin lỗi anh rồi!”.
“Em xin lỗi, anh Diệp Thiên!”.
Cô khóc như mưa, mỗi chữ đều tràn đầy cảm xúc.
Từ lần trước cắt đứt với Diệp Thiên ở Thủy Thượng Nhân Gian, mỗi lần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, cô đều hối hận vô cùng. Đặc biệt là khi biết xưa nay Diệp Thiên luôn ở đằng sau giúp đỡ cho cô, trong lòng cô càng thêm hối hận, áy náy.
Diệp Thiên tỏ vẻ thản nhiên, khẽ cười nói: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại nữa”.
“Cô Tiêu không còn, anh là một nửa người thân của em. Anh là anh trai, lẽ nào lại chấp nhất với em gái sao?”.
Cố Giai Lệ nghe vậy hơi ngẩn ra, dè dặt hỏi: “Anh Diệp Thiên, anh… tha thứ cho em rồi sao?”.
Diệp Thiên nhún vai, cười hiền hòa: “Anh chưa từng để bụng”.
Cậu vỗ vai Cố Giai Lệ: “Được rồi, không phải em phải đi thu âm sao? Đừng làm lỡ việc, nếu đã quyết định đi con đường này thì phải đi thật tốt!”.
Cố Giai Lệ sụt sịt mũi, cuối cùng ngừng khóc và nở nụ cười. Cô biết, “anh Diệp Thiên” của cô chưa từng rời xa cô.
“Giai Lệ, nhiều bạn bè tới đây như vậy, em không giới thiệu cho anh sao?”.
Ngay lúc đó, Tiêu Chí Lâm bỗng tiến lên, trên mặt treo nụ cười nho nhã.