Chương 315
Cố Giai Lệ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.
Khi gặp lại Diệp Thiên, cô vô tình thốt ra ba chữ “anh Diệp Thiên”, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại phản ứng như vậy.
“Sau này sẽ không còn ‘anh Diệp Thiên’, cũng sẽ không còn ‘cô nhóc’!”
Nhớ lại những lời Diệp Thiên đã nói ở Thuỷ Thượng Nhân Gian, Cố Giai Lệ trong lòng hơi trùng xuống.
Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại. Sau khi định thần lại, cô nói nhỏ: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thiên!”
Thiếu đi một chữ thôi nhưng mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Người thanh niên đang nói chuyện với Tiếu Lâm mặc dù đang nói nhưng vẫn âm thầm chú ý đến tình hình bên đó.
Thấy Cố Giai Lệ thơ thẩn như người mất hồn, anh ta cau mày lại nhìn Diệp Thần, ánh mắt đầy lạnh lẽo:
“Tên nhãi ranh này rốt cuộc có quan hệ gì với Giai Lệ?”
Cố Giai Lệ ngồi bên cạnh người thanh niên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, phát hiện suốt quá trình Diệp Thiên đều không chú ý đến mình thì âm thầm thở dài.
Cô và Diệp Thiên vốn là bạn bè thân thiết nhất, bây giờ lại hóa thành người dưng, cô cảm thấy bên cạnh việc ăn mừng lại có chút bất đắc dĩ.
Một người nếu đã muốn bước lên càng cao, đứng ở càng xa thì phải từ bỏ vài thứ. Ví dụ như bạn bè cô, và cả người thanh niên đến cùng cô đều có ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống của cô, còn Diệp Thiên lại thành một phần mà cô phải từ bỏ.
“Người anh em, lần đầu tiên gặp, mong được làm quen. Tôi là Lâm Thiếu Bân, bạn của Giai Lệ”.
Người thanh niên, cũng chính là Lâm Thiếu Bân, đột nhiên đứng dậy, đưa tay ra với Diệp Thiên. Việc này khiến những người khác đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Thiếu Bân có thân phận lớn nhất trong số những người ngồi đây, gia cảnh vững chắc. Nếu nhắc tới thì thân phận địa vị của anh ta còn cao hơn Từ Tôn từng gặp ở “Thủy Thượng Nhân Gian” ngày trước một bậc. Ngay cả Tiếu Lâm cũng phải cung kính gọi anh ta một tiếng “cậu Bân”.
Nhân vật như vậy sao lại chủ động làm quen với Diệp Thiên?
Lâm Thiếu Bân đưa tay về phía Diệp Thiên. Anh ta đâu muốn làm quen với Diệp Thiên, chỉ là thăm dò tình hình của Diệp Thiên mà thôi.
Nửa tháng trước, anh ta làm quen với Cố Giai Lệ ở buổi tiệc ăn mừng của Công ty giải trí Thiên Phú, lập tức kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, bắt đầu theo đuổi. Mặc dù Cố Giai Lệ không đồng ý, nhưng hai người luôn ở bên nhau với quan hệ là bạn bè, ở vào giai đoạn mập mờ.
Tuy nhiên, Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện, lần đầu tiên Cố Giai Lệ lộ ra biểu cảm mất hồn, anh ta lập tức cảm giác được nguy cơ.
“Diệp Thiên”.
Diệp Thiên không đưa tay ra, chỉ thờ ơ báo tên mình.
Lâm Thiếu Bân thoáng chốc thay đổi sắc mặt. Tiếu Lâm ngồi ở ghế chủ nhà cũng nhíu mày, lập tức nói to: “Diệp Thiên, cậu Bân muốn bắt tay cháu, đáp lại là phép lịch sự tối thiểu!”.
Lâm Thiếu Bân có thân phận gì chứ, đó là con trai một của ông lớn Xuyên Nam. Ở cổ đại, đây sẽ là nhân vật giống như Hoàng thái tử vậy. Diệp Thiên lại phớt lờ cái bắt tay của anh ta, vậy không phải là thêm chuyện cho bọn họ hay sao?
Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày, muốn nhắc nhở vài câu thì Diệp Thiên đã lên tiếng.
“Ồ ngại quá, tôi không có thói quen bắt tay với người khác”.