DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 314

Chương 314

“Biết đâu gặp may, cậu ta đi theo Ngô Quảng Phú lại làm nên cơm cháo, sau này trở thành nhân vật có máu mặt cũng nên!”

Sở Thần Quang nói những lời này hoàn toàn là dối lòng. Trong lòng cậu ta chưa bao giờ tin rằng Diệp Thiên có thể làm nên cơm cháo gì. Bản thân cậu ta đương nhiên cũng không mong Diệp Thiên trở thành một nhân vật lớn.

Thứ cậu ta mong muốn là Diệp Thiên sẽ vĩnh viễn tụt lại đằng sau mình.

“Chúng ta đi thôi!”

Tiếu Văn Nguyệt cụp mắt xuống, cùng Sở Thần Quang vai kề vai rời khỏi biệt thự.

Buổi chiều ngày thứ hai, Diệp Thiên xuất hiện đúng như đã hẹn. Khi cậu tới biệt thự nhà họ Tiêu, người mở cửa cho cậu là Tiếu Văn Nguyệt.

“Anh đến rồi à!”

Tiếu Văn Nguyệt rất bình tĩnh, chào hỏi Diệp Thiên xong thì đi vào trong nhà.

Diệp Thiên chậm rãi bước theo sau. Lúc này trong phòng khách của biệt thự có vài người đang ngồi, họ đều là những thanh niên trẻ tuổi.

Ngoài bốn người Tiếu Văn Nguyệt, Sở Thần Quang, Lý Thu Hà, Lý Tinh Tinh ra, còn có một người thanh niên đang ngồi bên cạnh Tiếu Lâm. Tiếu Lâm đang mỉm cười chuyện trò với người đó vẻ thân thiết, lại vừa có vẻ kính nể. Còn Sở Thần Quang cũng luôn miệng gọi người kia là “anh Bân”, xem ra người này có địa vị cao hơn cậu ta khá nhiều.

Tiếu Văn Nguyệt cũng rất khách sáo với người kia, thậm chí còn có vài phần tỏ ra lấy lòng người đó.

Diệp Thiên đứng trong phòng khách, gần như không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Những người kia vẫn mải mê chuyện trò, chỉ có Lý Thu Hà chú ý tới Diệp Thiên. Khi nhìn thấy cậu, cô ta hơi ngẩn người ra, hạ giọng nói nhỏ:

“Qua đây ngồi trước đi!”

Tiếu Văn Nguyệt kéo một chiếc ghế, những người còn lại lúc này mới quay đầu lại nhìn sang Diệp Thiên. Lý Tinh Tinh thì vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm, coi Diệp Thiên kia như không khí. Còn Tiêú Lâm thì ánh mắt sắc bén, chỉ gật đầu với Diệp Thiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với người thanh niên trẻ tuổi ban nãy.

Còn người thanh niên lạ mặt kia, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì. Với thân phận của anh ta thì cái loại “chó hoang mèo lạc” như Diệp Thiên quả thực không đáng để tâm.

Diệp Thiên cũng chẳng buồn để ý. Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh có một người đi tới. Khi nhìn thấy Diệp Thiên, người này đứng lại, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

“Anh Diệp Thiên?”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, đã lâu không gặp Cố Giai Lệ. Cô đang đứng ở phía không xa chăm chú nhìn cậu.

Gần hai tháng không gặp, Cố Giai Lệ đã khác hồi còn đi học nhiều. Hồi trước cô suốt ngày mặc đồng phục, hoặc là quần áo thể thao tiện vận động. Mặc dù cô vốn đã rất xinh đẹp nhưng ăn mặc như vậy lại khiến cô thiếu mất vài phần khí chất quý tộc.

Nhưng giờ cô đang mặc một bộ váy dạ hội trơn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khí chất của cô lúc này hoàn toàn khác biệt như thể một người hoàn toàn khác, thậm chí nhan sắc này có thể so với Tiếu Văn Nguyệt.

Diệp Thiên ánh mắt vẫn bình lặng, chỉ khẽ mỉm cười.

“Tiểu Cố, lâu lắm không gặp. Cứ gọi Diệp Thiên là được rồi!”

Đọc truyện chữ Full