DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 285

Chương 285

Tất cả trở nên im lặng, sắc mặt mọi người càng thêm quái lạ, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.

Một thằng nhóc từ đâu xuất hiện lại dám ra lệnh cho những cao thủ võ cổ truyền như bọn họ, còn bảo bọn họ “cút”?

Ngay cả Dược Du trước nay luôn bình tĩnh cũng dao động, thầm cười giễu.

Cô ta chưa từng thấy thằng nhóc nào không biết điều giống như vậy!

Những người đứng đây lúc này đều là cao thủ danh tiếng lẫy lừng ở ba tỉnh Vân – Kiềm – Xuyên, bất cứ người nào cũng có địa vị rất cao trong giới võ thuật, đằng sau mỗi thế lực đều có một vị chí tôn võ thuật chống đỡ. Cho dù Diệp Lăng Thiên nổi danh khắp tỉnh Xuyên hiện nay có tới đây, e rằng cũng không dám quát tháo bọn họ như vậy.

Hành vi của Diệp Thiên chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ!

“Nhóc con, cậu là chủ của số cỏ Ngân Lân này à?”.

“Cậu có biết dựa vào câu nói vừa rồi của cậu, chúng tôi có thể đánh chết cậu ngay tại đây rồi không?”.

Một người đại diện của bảy gia tộc đứng ra, lạnh lùng quát Diệp Thiên.

Bọn họ đều là nhân vật máu mặt trong giới võ thuật, hiên ngang không thể xâm phạm. Diệp Thiên xúc phạm bọn họ, bọn họ vì thế mà giết Diệp Thiên cũng không có gì không thể.

“Nhóc con, sau này nói chuyện tốt nhất nên tìm hiểu rõ người kia là ai. Có lẽ cậu sinh ra ở gia đình giàu có, quen sai khiến người khác, nhưng người ở đây thì cậu không thể quát tháo vậy đâu!”.

“Cậu dựa vào cái gì mà bảo chúng tôi cút?”.

Chu Dương cười khẩy lên tiếng, bước ra một bước. Anh ta chỉ giẫm một chân xuống đã giẫm nát một tảng đá lớn, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện vết nứt, khiến người dân của thung lũng hoa không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm lời giễu cợt của Chu Dương và đại diện của bảy gia tộc kia.

“Tôi bảo các người cút là đã đủ nhân từ với các người rồi!”.

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ầm lên. Ngay cả Tiết trưởng lão cũng không nhịn được, lộ ra một nụ cười hiếm có.

Ông ta vốn dĩ đã được biết về sự ngu dốt của Diệp Thiên, nhưng giờ phút này, ông ta mới phát hiện mình vẫn còn coi thường Diệp Thiên quá, đây rõ ràng là một tên đần thật sự.

Phan Việt ở bên cạnh cười nhạt, giả vờ hỏi: “Cậu bảo chúng tôi cút là đã đủ nhân từ với chúng tôi, tôi rất muốn biết thế nào mới là không nhân từ?”.

“Ông muốn biết à?”.

Diệp Thiên nhìn lướt qua bọn họ, nhún vai: “Không nhân từ thì tôi sẽ giết toàn bộ các người!”.

Tất cả rơi vào im lặng, nụ cười trên mặt Phan Việt cứng đờ, những đại diện khác của bảy gia tộc cũng có vẻ mặt khác nhau. Chu Dương cố nhịn cười, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, nét mặt nhăn nhó, giống như kìm chế rất cực khổ.

Còn Dược Du thì khẽ thở dài lắc đầu, quay mặt đi, không muốn nhìn Diệp Thiên thêm nữa.

Loại người ngu xuẩn dốt nát như vậy, cô ta nhìn thêm một chút cũng cảm thấy chán ghét.

Muốn giết hết tất cả bọn họ sao? Đây đúng là câu nói hài hước nhất mà cô ta từng nghe qua, cực kì hoang đường.

Dược Vương Điện truyền thừa mấy trăm năm, là môn phái lâu đời của giới võ thuật Hoa Hạ, còn bảy gia tộc ở Vân Kiềm cũng là thế gia võ thuật truyền thừa hơn một trăm năm. Cả tám thế lực đều có chí tôn võ thuật trấn giữ, dám tuyên bố giết người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc thì Diệp Thiên vẫn là người đầu tiên.

Đọc truyện chữ Full