DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 284

Chương 284

Phan Việt đứng đó không xa, quay đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy khen ngợi.

“Nghe nói dung mạo công chúa Dược Du vô cùng xinh đẹp, khí chất xuất chúng, hôm nay được gặp quả đúng là danh bất hư truyền, chẳng trách cậu chủ của chúng tôi gặp công chúa một lần xong không thể quên nổi, đã mang lòng yêu mến công chúa!”.

“Không biết khi nào công chúa Dược Du có thời gian, tôi mời công chúa đến nhà họ Phan chúng tôi một chuyến, cậu chủ nhà chúng tôi đã tương tư cô rất lâu rồi!”.

Dược Du thấy vậy, biểu cảm vẫn lạnh lùng, đôi mắt hơi cụp xuống.

“Người mà ông nói là Phan Đạo Tân?”.

Ngay sau đó, giọng nói của cô ta càng trở nên sắc lạnh.

“Anh ta thì có tư cách gì để tôi phải đến tận đó?”.

“Cô!”.

Phan Việt tức tối, mặt biến sắc.

Dược Du lại không quan tâm, vẫn nói tiếp: “Lớp người trẻ ở Hoa Hạ tôi chỉ coi trọng Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du mà thôi, và trong đó, Diệp Tinh là người có hi vọng nhất trong ba năm trở lại đây sẽ đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, Phan Đạo Tân nhà họ Phan của ông còn không bằng cả chín vị thiên tài đỉnh cao, vậy mà cũng đòi hẹn gặp tôi?”.

Biểu cảm của Phan Việt thay đổi liên tục, cuối cùng nén cơn giận xuống, và không ra tay.

Quả thực nếu so với Diệp Tinh, bất kỳ vị thiên tài nào đều sẽ không bằng, cậu chủ nhà họ Phan bọn họ cũng không ngoại lệ, căn bản không thể phản bác!

“Diệp Tinh, Lí Thanh Du cũng chỉ đến thế mà thôi, giới võ thuật Hoa Hạ tương lai nếu dựa vào bọn họ sẽ không thể làm nên công tráng gì!”.

Đúng lúc này, một giọng nói từ phía bên cạnh truyền đến, mọi người đều ngoái lại nhìn, nhưng chỉ thấy một thiếu niên đang từ từ bước đến.

Nhìn thấy người này đến, bọn Ngô Quảng Phú đều lộ ra niềm phấn khởi.

“Cậu Thiên!”.

Tuy không biết với bản lĩnh của Diệp Thiên có thể giải quyết được tình thế trước mắt hay không, nhưng Diệp Thiên ở đây, trong lòng mỗi người đều sẽ yên tâm hơn nhiều.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, đôi mắt xinh đẹp của Dược Du hơi chớp, mang theo chút lạnh lùng.

Cô ta không biết Diệp Thiên là người như thế nào, nhưng câu nói vừa rồi của Diệp Thiên rõ ràng là không coi Diệp Tinh và Lí Thanh Du ra gì, trong lớp người trẻ ở Hoa Hạ này, ai lại dám ngông cuồng như vậy?

Diệp Thiên vẫy tay về phía Ngô Quảng Phú, sau đó đi thẳng đến trước khu vườn, nhìn thẳng vào tất cả người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc, chỉ tay về phía lối vào của thung lũng hoa, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi không biết các người là ai, và cũng không muốn biết!”.

“Thung lũng hoa là địa bàn của tôi, tôi chỉ nói một lần…”

“Lập tức cút khỏi thung lũng hoa cho tôi!”.

“Cút ra khỏi thung lũng hoa ngay!”.

Diệp Thiên chỉ tay về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng, giống như những cao thủ ở đây chỉ là đối tượng để cậu sai khiến, tùy ý quát tháo.

Đọc truyện chữ Full